Cái cảm giác sắp thành lại bại là một loại cảm giác cực kì uất ức.
Nó giống như việc khi bạn sắp đạt được đến tột đỉnh vinh quang thì bỗng dưng bước hụt, tụt xuống hố sâu vạn trượng.
Hoặc giả dụ như việc bạn đã đạt được mọi thứ mình mong muốn, trở thành CEO, cưới bạch phú mĩ, đi lên nhân sinh đỉnh phong thì bỗng nhiên chuông đồng hồ reo đánh thức bạn dậy.
Đại Việt binh sĩ hiện tại cảm giác cũng giống như vậy.
Đau khổ phấn chiến, cuối cùng cũng có thành quả, nhưng ngay khi chuẩn bị hái lấy quả ngọt chiến thắng thì một thứ âm thanh vang lên đánh thức họ dậy.
Không phải tiếng chuông báo thức.
Mà là tiếng kẻng lui binh!
Lúc đầu bọn hắn còn tưởng nghe nhầm, nhưng khi tiếng kẻng vang liên hồi thì biết đó là thật.
Lúc này không chỉ đám Đại Việt quân sĩ mộng bức mà đến ngay cả Ma Sa động quân sĩ cũng nghệt mặt.
Biểu tình trên khuôn mặt của hai phe lúc này vô cùng đặc sắc.
Nhưng mặc kệ nội tâm là có bao nhiêu hụt hẫng không cam, quân lệnh như sơn, tiếp thụ quân lệnh vô điều kiện là nhiệm vụ của binh sĩ.
Nguỵ Quốc Bảo cùng đám Ma Sa động thần sắc nghi ngờ, bản thân vẫn luôn trong trạng thái cảnh giác cao nhất nhìn theo đám quân Đại Việt rời đi.
Ban đầu tưởng là bẫy, Ma Sa động toàn quân vẫn căng như dây đàn, sợ buông lỏng lại bị ăn một hồi mã thương.
Chỉ đến khi chờ đợi một hồi lâu mà một cái rắm sự tình cũng không có, lúc này bọn hắn mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, có kẻ chân tay đã sớm bủn rủn, ngồi bệt xuống mặt đất, mặc kệ bên cạnh là xác người chồng chất.
Cứ tưởng là chết đến nơi, nay lại nhặt về được một mạng, ai nấy đều mừng vui khôn siết.
Đứng ở trên Sơn ải, Nguỵ Quốc Bảo lấy tay vuốt một mặt máu, tranh thủ hít lấy một chút không khí của sự sống.
Cho dù hắn thuộc cấp bậc chỉ huy nhưng cũng đã đi vòng qua vòng lại quỷ môn quan không biết bao nhiêu lần nữa, nếu không phải đám thuộc hạ liều mạng tương cứu, Nguỵ Quốc Bảo hắn hẳn đã sớm nằm tại nơi này rồi.
Trận chiến lần đánh thật sự quá ác liệt.
Thở ra được một hơi, Nguỵ Quốc Bảo quay lại hỏi tên thuộc cấp:
- Các huynh đệ....còn bao nhiêu người còn sống? Còn có thể đánh bao nhiêu người?
Tên thuộc hạ nghe vậy liền đi thăm dò một hồi, sau thì ném cho hắn mịt đáp án
- Thủ lĩnh, quân ta còn sống chưa đến nổi 1000, còn có thể đánh....e rằng chỉ khoảng 500 binh mà thôi!
Đáp án này mặc dù đã sớm nằm trong dự đoán, nhưng khi nghe thấy báo cáo, Nguỵ Quốc Bảo vẫn phải rùng mình, toàn thân lạnh ngắt.
Thủ ải binh ban đầu 2500 lính, sau 4 ngày chiến đấu liên tục, giờ sống không quá 1000, còn có thể đánh chỉ có 500 người....
“Cái này....còn đánh cái mẹ gì nữa?!” Ngụy Quốc Bảo nội tâm cay đắng nghĩ.
Mặc dù lần này đẩy lui được Đại Việt quân lính, nhưng cái giá phải trả lại quá thảm trọng, nhìn đám huynh đệ đã chết cùng bị thương vô số, quân lực không còn nổi 3 phần.
Cái này...!chỉ e rằng thêm một lần tấn công nữa thì...
Tất cả đều sẽ phơi thây ở nơi này.
Toàn bộ đám trai tráng Ma Sa động đều sẽ chết sạch à!!!
Ngụy Quốc Bảo ngẩng đầu lên nhìn trời mây, lòng hắn lúc này đã sớm chết lặng từ lâu.
Mặc kệ là thắng hay thua.
Ma Sa động từ nay e rằng diệt tuyệt!!
....
Quách Công Bình nhanh chóng trở lại soái trướng, khẩn trương báo cáo lại sự việc hắn vừa mới nhận được cho Nhân Tông.
- Bệ Hạ! Thần mới nhận được thông báo, Đại Việt thủy quân đột ngột bị một hạm đội tập kích, hiện tại đám thủy sư đang tử thủ chống trả nhưng sợ rằng không giữ được bao lâu nữa, Bệ Hạ! Mời Bệ Hạ ra chỉ thị.
Nhân Tông Bệ Hạ vốn thấy trận đánh đang ngày càng khởi sắc, ngày hôm nay hẳn là có thể phá ải tiến vào bên trong.
Chiến thắng chính là ngay trong tầm tay rồi!
Vậy mà bỗng dưng từ đâu có một gáo nước lạnh đổ xuống người hắn, khiến Nhân Tông như bừng tỉnh giấc mộng đẹp, trở lại với thực tại nghiệt ngã, hắn vội hỏi:
- Hạm đội này....từ đâu mà ra?
Quách Công Bình chắp tay thành khẩn đáp:
- Hạm đội này không treo cờ, tạm thời không rõ, nhưng theo báo cáo là có chiến thuyền cỡ lớn, quân số áng chừng....hơn 1 vạn quân! Có thể có vạn người hạm đội thủy binh cả khu vực này không nhiều, nếu không phải là phương Bắc Tống Quốc thì chỉ có thể là Vân Nam Đại Lý mà thôi.
Nghe thấy lời Quách Công Bình nói, Nhân Tông Bệ Hạ long nhan liền biến sắc, toàn thân lạnh toát, nội tâm phẫn nộ quát lớn:
- Hơn một vạn thủy binh nhập vào Đại Việt cảnh nội, vậy mà lại không có một báo cáo gì? Cái này là do chinh sát quân đội toàn phế vật...hay thật sự
là có kẻ muốn trẫm chết tại đây rồi?!
So với việc phải đánh với ngoại quốc quân đội thì cái cảm giác bị người phản bội, lén lút đâm một đao nó lại càng đáng sợ hơn rất nhiều.
Nhân Tông lúc này chính là có loại cảm giác “Có điêu dân muộn hại trẫm!!”
Quách Công Bình vẫn bình tĩnh, từ tốn nói dự đoán của mình cho Nhân Tông nghe:
- Bệ Hạ! Nếu thần đoán không sai, chi quân đội này chính là Nguỵ Bàng bản thân mời tới, chỉ là không rõ bọn hắn là đứng đằng sau Nguỵ Bàng hay là còn có kẻ khác giật dây mà thôi.
Đây chính là kế Vây Nguỵ cứu Triệu, là ép chúng ta phải ngưng lại thế công trở lại cứu viện.
Bệ hạ! Là đánh tiếp hay là lui binh, mong Bệ Hạ sớm ra chỉ thị!
Là tiếp tục công lên quan ải? Hay là lui về viện trợ?
Hiện tại Nhân Tông Bệ Hạ đang đứng trước hai sự lựa chọn khó khăn, so với việc hôm nay sẽ đi đến cung của phi tần nào càng khó!!
Sau khi trầm tư trong phút chốc, Nhân Tông thần sắc nghiêm nghị, cho ra một đáp án:
Tiểu hài tử mới phải lựa chọn.
Nhân Tông là người lớn, hắn muốn cả hai!
Nhân Tông hắn không có suy nghĩ nhiều, lập tức hướng về phía Quách Công Bình ra lệnh:
- Quách Thái Phó, ngươi ngay lập tức trở lại chỉ huy thủy sư chiến đấu! Đại Việt thủy sư không thể cứ như vậy mà chết uất ức được, mặc kệ kẻ đến là ai, ta ra lệnh cho ngươi để cho bọn chúng....có đến mà không có về!
- Bệ Hạ, thế nhưng còn người....!- Quách Công Bình nghe thấy chỉ có mình mang quân trở lại thì vội vã tiến lên can gián.
Nhưng chỉ mới nói được nửa câu Nhân Tông đã giơ tay ngăn lại, mở miệng nói:
- Toàn doanh quân sĩ đánh đến bước này rồi không thể không đánh tiếp, nếu cứ vậy rời đi thì khí thế chúng ta xây dựng bỗng chốc sẽ sụp đổ.
Viện trợ vẫn phải viện trợ, phá ải vẫn phải phá ải.
Hơn nữa đám thủ quan ải lúc này chỉ còn là một đám tàn binh, ta chỉ cần Ngự Long cùng Long Dực hai doanh thêm một lần tiến công nữa tất có thể phá đi! Thái Phó mau đi thôi, chuyện ở nơi này còn có ta!
Thấy không thể khuyên nổi Bệ Hạ cùng trở về, Quách Công Bình chỉ có thể cắn răng chắp tay vái nhận lệnh.
- Rõ! Thưa Bệ Hạ!
Nhân Tông gật đầu cho Quách Công Bình lui đi chuẩn bị, ánh mắt của hắn dần trở nên sắc bén, cười gằn, miệng lẩm bẩm:
- Ngụy Bàng à Nguỵ Bàng! Ta đúng là coi thường ngươi rồi! Được! Được lắm! Mạng của ta ở đây! Có bản lĩnh liền tới lấy!
Quách Công Bình đi, để lại Nhân Tông một mình ở trong soái trướng.
Lưu Khánh Đàm trước, Quách Công Bình sau, hai vị chủ soái một trước một sau đều đã rời đi.
Lâm trận đổi soái là điều tối kị, chỉ e sau khi Quách Công Bình rời đi, sĩ khí tam quân Đại Việt đều sẽ suy giảm nghiêm trọng.
Cách tốt nhất là thủ tại trong doanh, chờ đợi tin tức truyền về!
Bệ Hạ bản thân là có thể cảm nhận thấy đây là một trận âm mưu, nhưng Bệ Hạ vẫn là Bệ Hạ! Tại vấn đề phát sinh trước mắt hắn rất nhanh cho ra quyết đoán
Nhân Tông nói: Không!
Chủ soái của chiến sự lần này không là Quách, Lưu hai người mà chính là bản thân hắn!
“Ta vẫn còn ở tại nơi này, sĩ khí sẽ không thể sụp đổ được!”
Nhân Tông lần này thật sự tức giận, hắn cần phải phát tiết, mà vật để phát tiết không có gì tốt hơn đám tàn quân đang thủ trên sơn ải đằng kia.
Thiên tử phẫn nộ, máu tươi ngàn dặm.
Cơn giận này phải lấy máu để rửa.
Mà đám Ma Sa tàn quân chính là con dê thế tội!
- Người đâu! Mau tiến vào giúp ta mặc giáp! - Nhân Tông hướng ra ngoài trướng kêu gọi đám người hầu.
Bình thường chỉ cần làm một cái an tĩnh mĩ nam, hằng ngày đi động viên quân sĩ như hoa hậu thân thiện liền đủ.
Nhưng lần này Nhân Tông hắn muốn đích thân mặc giáp ra trận!
Quách Công Bình nhanh chóng nhận lệnh mặt đi, cứu người như cứu hỏa, không thể chậm trễ thêm một giây phút nào nữa.
Lần này hắn triệu tập được hơn 4000 binh lính làm viện binh theo mình trở lại.
4000 ngàn là một con số không nhiều nhưng cũng không ít.
Lúc trước Lưu Khánh Đàm mang đi 3000, nay Quách Công Bình lại mang đi 4000 quân.
Tính ra như vậy trong doanh cộng cả Ngự Long cùng Long Dực hai chi quân đội tổng chỉ còn khoảng hơn hai ngàn binh sĩ.
Quách Công Bình trước lúc rời đi quay đầu nhìn lại toàn doanh một hồi, nhìn thấy hai vị Điện Tiền Chỉ Huy Sứ trước mặt, hắn chắp tay hướng Phan Điền cùng Vũ Cát Đái thành khẩn nói:
- An nguy của Bệ Hạ, nay ta đành nhờ cả vào hai vị!
Một câu nói đơn giản nhưng trọng lượng lại cực kỳ nặng nề.
Phan, Vũ hai kẻ trịnh trọng gật đầu, tay đấm ngực nói giao lại cho chúng ta.
Quách Công Bình gật đầu, thở dài một tiếng rồi mang theo đám viện binh trở lại.
Viện binh vừa đi chưa được bao lâu thì đã thấy Nhân Tông Bệ Hạ một thân giáp trụ sáng chói, vũ trang toàn thân, hông đeo bảo kiếm, lưng khoác áo choàng bước ra khỏi lều trướng.
Nhân Tông quét mắt nhìn đám binh sĩ trước mặt, thần sắc nghiêm nghị, giọng như gầm thét:
- Truyền lệnh ba quân, sẵn sàng chuẩn bị, chúng ta tiếp tục công thành, phá ải là trong ngày hôm nay!!!
....
Đứng trên quan ải, một tên tiểu lính canh đang tuần tra quan sát, bỗng thấy từ xa bụi đất mù mịt, niềm vui vẻ vì may mắn nhặt được một mạng lúc trước liền bị quét sạch sành sanh.
Hắn vội vàng gõ chuông, lấy hết sức bú sữa mẹ gào thét:
- Bọn hắn quay trở lại rồi! Đám người điên kia quay trở lại rồi!
Ngụy Quốc Bảo vừa mới băng bó xong vết thương thì nghe thấy tiếng chuông cảnh báo địch tập, mặt mày liền biến sắc, hắn quay đầu nhìn đám thương binh trước mặt, mím chặt môi rồi quay người đi, chẳng mấy chốc liền đã phi thân lên lên sơn ải, nhìn thấy đám người khí thế như rồng như hổ lao tới, Nguỵ Quốc Bảo trong lòng bỗng nảy sinh mà suy nghĩ thoái lui.
Trong phút chốc hắn đã sợ hãi.
“Mẹ kiếp, đám quái vật này....!bọn hắn là không biết mệt sao?”
Đại Việt quân sĩ bất ngờ đánh một đòn hồi mã thương khiến Ma Sa động đám người không kịp trở bàn tay.
Cả đám vừa mới thở phào nhẹ nhõm vì sống qua thêm một ngày liền bị hiện thực vả mặt.
Cho dù quân số của Đại Việt lúc này đã giảm rất nhiều nhưng khi thấy Nhân Tông mặc giáp ra trận, đám binh sĩ Đại Việt khí thế thăng cao tột đỉnh.
Tiếng trống trận dồn dập đánh tới như kích thích cái loại hoocmon trong cơ thể bọn hắn phun trào.
Nhân Tông Bệ Hạ đích thân đánh trống trận.
Hắn không thể cầm kiếm đi đầu nhưng có thể đánh trống kích thích ba quân binh sĩ, Nhân Tông hướng về đàm binh trước mặt cao giọng nói:
- Các mãnh sĩ của ta! Ải chưa phá tiếng trống trận liền sẽ không dứt.
Các mãnh sĩ của ta! Vua của các ngươi ở ngay sau lưng các ngươi! Tiến lên đi!
- Chúng ta nguyện vì Bệ Hạ phấn chiến, chết không lùi bước!
Không biết từ kẻ nào bắt đầu nhưng rất nhanh sau đó, tiếng thề quyết chiến vang vọng toàn quân:
- Vì Bệ Hạ phấn chiến, chết không lùi bước!
Cả đám như lên cơn điên, mặc kệ tất cả lao lên tìm chết.
Hiền lành sợ hung ác, hung ác sợ điên cuồng, điên cuồng lại sợ không muốn sống!
Đại Việt binh sĩ mặc dù chỉ mới đạt cảnh giới thứ 3 nhưng cũng đủ để át vía đám quân đang thủ ải.
Ngự Long cùng Long Dực hai quân cũng theo hai cánh tiến lên công ải.
Cuộc huyết chiến khốc liệt nhanh chóng diễn ra.
Một gã binh lính nắm chặt lấy tay của Nguỵ Quốc Bảo, trên ngực hắn còn găm 3-4 mũi tên, miệng thì thào không rõ là đang nói gì, nhưng Nguỵ Quốc Bảo nhìn liền hiểu
Hắn là muốn nói
“Thủ lĩnh, chạy đi.”
“Chúng ta là thắng không được.”
Ngụy Quốc Bảo ngăn không có bản thân mình bật khóc, kẻ vừa mới chết chính là thân binh, cũng là huynh đệ của hắn.
Phan Điền cùng Ngự Long doanh binh sĩ nhanh chóng trèo lên sơn ải.
Đám Ma Sa binh sĩ sớm đã mệt mỏi, nào phải đối thủ của quân đoàn tinh nhuệ bậc nhất Đại Việt này.
Có thêm Long Dực Vệ bắn yểm trợ phía dưới.
Ngự Long doanh càng xông xáo như chốn không người.
Thế trận của Đại Việt càng đánh càng mãnh liệt, như một quả cầu tuyết càng lúc càng lớn, nghiền nát hết thẩy.
Ngụy Quốc Bảo nhìn cảnh tượng trước mặt dần dần thiên hẳn về một bên đồ sát, hắn liền hiểu
Hết rồi!
Ông trời ơi!
Ma Sa động thật sự không xứng đáng có một con đường sống sao?
Hắn nhắm mắt một hội, lúc mở ra, bên trong đã không còn thiết tha gì nữa.
- Nhưng ít nhất ta là được chết trên quê hương của mình!
Hắn đã lộ chí quyết tử, một tay cầm nỏ, một tay cầm đao giết một tên Đại Việt quân sĩ vừa leo được lên trên ải, sau thì quay đầu nhìn đám người phía sau gào rống:
- Không thủ được nữa rồi, tất cả nhanh rút lui!
Vừa nói vừa xông lên đoạn hậu cho đám thuộc hạ lui xuống.
Chẳng mấy chốc bản thân hắn liền chìm nghỉm trong đám người công thành.
Một giờ sau.
Trên quan ải xác chết ngổn ngang chất đống, nằm la liệt khắp nơi.
Chân què tay cụt đâu đâu cũng có.
Máu chảy xuống như thác.
Tiếng chém giết cùng với khung cảnh ánh chiều tà như hoà lẫn vào nhau làm cho mọi thứ càng trở nên thê lương, nhưng cũng thật tuyệt mĩ.
Tại sao ư?
Vì thế lương của người này lại là tuyệt mĩ của kẻ khác!
Vào chính thời khắc hoàng hôn buông xuống.
Sơn ải liền bị phá.
Đại Việt binh sĩ chính là kẻ hưởng sự tuyệt mĩ, phần thê lương là của đám người Ma Sa động.
Khi Nhân Tông Bệ Hạ dẫn đầu đoàn quân tiến vào bên trong.
Kết cục của Ma Sa động binh sĩ không gì khác ngoài máu tươi nhuộm đất!
Vì Bệ Hạ đã có lệnh.
Giết không tha!