Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Ngày kế sau khi điểm tâm, Tiểu Ngưu lấy đủ tiền, mang trên lưng bọc đồ, cầm thanh Ma Đao lên, chuẩn bị khởi hành. Ngưu Lệ Hoa dẫn các mỹ nữ trên núi tiễn đưa, toàn trường không ít, ngay cả vợ góa của Hùng Quái Ngô Mẫn cũng tới.

Tiểu Ngưu thay một tấm áo mới tinh màu xanh, phong độ bất phàm, Ngưu Lệ Hoa ngước mặt nhìn hắn nói: "Nếu như không thấy nàng ngươi nên trở lại, nếu như quả thật nàng ở trong hoàng cung, ngươi không cần mạo muội xuống tay, ngươi có thể đến kinh thành tìm

người của chúng ta, bọn hắn sẽ đem tình huống lúc đó cho ta biết, ta sẽ tìm đến đến giúp ngươi một tay."
Nói xong, chỉ rỏ cách liên lạc cùng địa chỉ của người nhà.

Tiểu Ngưu mỉm cười nói: " Được, nếu thật là muốn cứu người , mà nếu nói như là ta không đủ sức, ta sẽ lên tiếng." Nói xong, hắn hướng về các cô chào tam biệt.

Mỹ nữ nhiều như vậy, nhiều đôi mắt đẹp đồng loạt nhìn hắn, khiến Tiểu Ngưu rất là hưng phấn, cũng có vài phần căng thẳng. Nhìn các nàng kẻ béo người gầy, Tiểu Ngưu nhịn không được suy nghĩ, nếu như cởi bỏ hết y phục của các nàng, thật là tốt biết bao, cái đó thật là vĩ đại, mới thật đúng là diễm phúc đây!

Ngưu Lệ Hoa khôi phục lại bản sắc, cũng không có tỏ ra kiểu cách của nhi nữ thường tinh. Tiểu Ngưu sau khi nói qua lời sau cùng, liền bước lên Ma Đao, hướng về phía Trung Nguyên bay đi. Các nàng hướng về hắn vẫy tay, hắn cũng vẫy tay . Hắn đối với nhiều khuôn mặt tươi cười như vậy, thầm nói: " Còn không biết đến khi nào mới trở lại đây?"

Đã không còn trông thấy mọi người, Thiên Sơn đã xa, hắn cảm thấy một loại sâu thẳm phiền muộn. Cái ngày đẹp đẽ này, hắn sẽ ghi nhớ ở trong lòng. Nguyệt Lâm, Nguyệt Ảnh, Sư nương, tình yêu các nàng, Tiểu Ngưu không thể quên, cũng như vậy, nhu tình của Ngưu Lệ Hoa, hắn cũng vĩnh viễn ghi nhớ. Trong lòng hắn tự nói: " Chở bản lảnh ta trở nên mạnh mẽ, thành một nhân vật đại anh hùng, ta là có thể đem hết các nữ nhân yêu dấu tập trung ở bên người, cả đời không phân ly.

Lúc này rời đi, so với lúc đến thì nhanh hơn. Trên đường, Tiểu Đao lại bắt đầu cùng Tiểu Ngưu nói chuyện, Tiểu Ngưu liền hỏi nàng: "


Tiểu Đao nha, tại sao ở trên Thiên Sơn nàng một câu cũng không lên tiếng vậy?" Tiểu Đao thở dài, đáp: " Ta có chổ sợ khi đến địa phương kia, ta chịu đủ sự ngạo mạn của bọn hắn. Áp lực của bọn họ đè trên người ta làm pháp thuật của ta mất hiệu lực, ta còn có chổ hồi hộp, bất quá ngươi vừa ra khỏi, ta cảm thấy tốt hơn nhiều, giống như thoát khỏi nhà giam."

Tiểu Ngưu lại nói lần nứa: "
Ta phải mau chóng luyện tập bản lảnh, luyện tốt hơn là có thể đem nàng từ trong Ma Đao thả ra, lúc đó nàng sẽ thấy hạnh phúc."

Tiểu Đao hoan hô, nói: "
Ta cũng ngóng trông ngày đó đây. Ta bị nhốt bao nhiêu năm, ta đã không còn nhớ rõ."

Tiểu Ngưu hỏi: "
Nàng nói coi lần này ta quay về tìm Nguyệt Ảnh, xem thử ta có thể tìm được nàng hay không?"

Tiểu Đao khẳng định, nói: "
Người khác là kẻ ngu ngốc, không như ngươi là người thông minh, mà vận khí ngươi thì tốt, nhất định là có thể đạt được mục đích."

Tiểu Ngưu nở nụ cười, nói: "
Cám ơn lời nói tốt đẹp của nàng, chỉ mong nàng không bị thương tổn gì là ta có thể tìm thấy nàng."

Tiểu Đao cũng cười, nói: "
Đàm Nguyệt Ảnh này cũng thật là may mắn, có ngươi là một kẻ si tình yêu thương nàng." Tiểu Ngưu cảm khái, nói: " Lại nói, ta thật có lỗi với nàng, ngày mà nàng thành thân, ta thật sự là không nên làm như vậy đối với nàng. Ta nghĩ, nàng nhất định cũng là trách mắng ta!"

Tiểu Đao thở dài một hơi, nói: "
Có thể đàn ông các ngươi đều như vậy! Vô luận đều không phải là quân tử, một khi dính dáng đến việc này đều cũng trở nên tà ác ích kỹ."

Tiểu Ngưu cũng thở dài một hơi, không biết nói cái gì cho phải, hắn biết vô luận nói cái gì cũng không thể thay đổi cái sự thật làm hắn phải hổ thẹn.

Trên đường có Tiểu Đao trò chuyện, Tiểu Ngưu cũng không cảm thấy tịch mịch, hắn trông ngóng mau đến kinh thành. Mau chóng nhìn thấy mỹ nữ yêu dấu, may mắn có Ma Đao, thật là một thanh đao thần kỳ, chỉ qua vài ngày, Tiểu Ngưu đã đến vùng ngoại ô kinh thành.

Sau khi hắn nhảy xuống khỏi Ma Đao, cảm thấy trên người nóng nực. Nơi này non xanh nước biếc, cảnh sắc tươi đẹp, rõ ràng là cảnh tượng của mùa hạ. Tiểu Ngưu nhanh chóng tìm một cửa hàng, mua một bộ quần áo để thay, sau đó hắn vào trong thành tìm môt khách điếm ở trọ.

Sau khi cơm nước xong, hắn đi lang thang trên đường phố. Hắn vừa đi vừa cảm khái, rốt cuộc là kinh thành đúng là kinh thành. Con đường dài như vậy, cửa hàng nhiều như vậy, người người nhiều như vậy. So với Hàng Châu của mình có thế mạnh hơn nhiều, phồn hoa sôi nổi, phong thái nhiệt tình, thật không thẹn là ở dưới chân thiên tử.

Tiểu Ngưu đi trên đường cái, thấy mọi người ở đây ăn mặc sang trọng, dường như những kẻ có tiền đều tập trung ở đây, lại còn có những người trí thức, khắp nơi có thể thấy được. Bọn họ ăn mặc giống nhau, ánh mắt của bọn họ không giống với những người khác, Tiểu Ngưu thấy trên mặt bọn họ đều mang theo một vẻ cao ngạo, thầm nói: " Có gì đặc biệt hơn người đâu, có học vấn bộ giỏi lắm

sao? Thế nào có năm lão tử ta hưng phấn, cũng đi thi cái Trạng Nguyên cho các ngươi nhìn xem, có thể trong lòng hắn hiểu được, lấy sức học của mình, chỉ sợ ngay cả cái tú tài cũng là thi không đậu nổi!

Tiểu Ngưu đi một hồi lâu, ngay cả con đường cũng chưa đi hết. Lại chưa quen cuộc sống ở nơi đây, muốn tìm Nguyệt Ảnh thật là nói dể hơn làm. Cho dù Nguyệt Ảnh có ở trong hoàng cung, hắn cũng không thể tìm ra!

Hắn tìm người hỏi thăm phương hướng đến hoàng cung, có người nói cho hắn biết, hắn liền hướng về hoàng cung mà đi. Đi chừng khoảng nữa canh giờ, liền đến vùng phụ cận của hoàng cung, xa xa nhìn lại, cửa cung hoa lệ đồ sộ, uy nghi tác phong đế vương. Trạm gát trước ngọ môn chẳng biết là bao nhiêu là người canh giữ, canh chừng nghiêm túc. Tiểu Ngưu đến gần một chút, muốn từ ở ngoài nhìn vào trong một chút. Thủ vệ trợn mắt nhìn hắn, quát: " Cái tên tiểu tử này ở đâu đến đây, tránh xa ra một chút, nơi đây là chổ của ngươi đứng sao? Có nhìn thấy đây là địa phương nào không?" Tiểu Ngưu cười cười, bèn lui lại phía sau, hắn nhìn ngọ môn, chỉ thấy thường thường có người ra vào, kiệu lớn vừa đến ngoài cửa, trong kiệu có đại thần đi xuống, trật tự theo cửa bên đi vào, dường như hơi thở cũng chẳng dám thở mạnh.

Hắn cũng lại thấy còn có thái giám hoặc là cung nữ ra vào, không cần phải nói, bọn họ là kẻ hầu hạ. Tiểu Ngưu trong lòng thầm nghĩ: " Hoàng cung chỉ có hoàng đế là nam nhân, làm hoàng đế thật là tốt, kẻ hầu người hạ thật là đông. Hắn phóng cái rắm cả đám phía dưới căng thẳng đứng ngồi không yên. Làm người mà làm đến như vậy thì thật là nở mày nở mặt. Nếu cái chổ đó cho ta ngồi một chút, vậy cũng là thật tốt. Mà muốn ngồi cái ghế kia, đành phải chờ kiếp sau." Tiểu Ngưu lại cảm khái, quay đầu trở lại khách điếm. Hắn ngẫm nghĩ làm thế nào để hỏi thăm tin tức Nguyệt Ảnh? Trở lại khách điếm nghỉ ngơi. Cho đến lúc trời tối, hắn lén lúc trở dậy, lẳng lẽ rời đi, hướng hoàng cung đi đến.
Nhấn Mở Bình Luận