Trước sau chỉ trong mấy hơi thở, Sancho lại bị một kiếm cuối cùng của Trần Thuận làm bị thương, Trần Thuận còn tưởng rằng Sancho sẽ không trốn chạy được bao xa.
Nhưng khi Trần Thuận đuổi theo hướng Sancho mà tháo chạy thì mới phát hiện rằng, tốc độ của Sancho đã nằm ngoài tầm dự đoán của hắn.
Chưa đến một phút, Sancho đã mất tăm.
Ánh mắt Trần Thuận lóe lên.
Dù là thế thì cũng vô ích thôi.
Tu vi đạt đến Thông Thần trung kì, Trần Thuận không chỉ dựa vào ánh mắt để phán đoán.
Lúc này thần niệm của Trần Thuận lập tức tản ra, hướng về và bao phủ khắp núi Giang Vụ.
Chẳng bao lâu đã phát hiện ra hơi thở của Sancho .
Thế mà đã đến chân núi rồi.
“Tốc độ quá nhanh!” Lúc này bóng dáng Trần Thuận lại biến mất.
Cả người như hóa thành một tia chớp, chỉ để lại một đạo tàn ảnh.
Vào lúc này, Sancho cảm thấy trong sâu thẳm của mình như bị thứ gì đó theo dõi.
Tốc độ lập tức nhanh thêm ba phần, hoàn toàn không để ý đến năng lượng tiêu hao ở trong người.
Thậm chí Sancho còn lấy một cái hộp từ trong người, lấy ra một viên đá to bằng nắm tay tản ra thứ ánh sáng lấp lánh.
Hấp thu năng lượng bên trong, gần như liều mạng tiêu hao mà chạy.
Nhưng mà dù tốc độ của Sancho có nhanh hơn nữa thì cũng chẳng thể nào nhanh hơn Trần Thuận.
Chỉ sau mấy hơi thở, Trần Thuận đã đuổi kịp Sancho, còn nghĩ một kiếm chém chết Sancho.
Nhưng sau khi nhìn thấy thứ trong tay Sancho, Trần Thuận đã dừng thanh kiếm định vung ra.
Linh thạch?
Thế mà là linh thạch!
Trong tay núi Giang Vụ lại có linh thạch!
Tuy đây chỉ là một khối linh thạch cấp thấp chẳng đáng gì, trong đó còn có cả tạp chất, ở trong vũ trụ thì hoàn toàn không đáng tiền, nhưng ở trái đất thì đây là lần đầu tiên Trần Thuận thấy được.
Có linh thạch, vậy có nghĩa là chắc chắn có sự tồn tại của linh khoáng, hoặc là linh tuyền.
Mà trong những chỗ này, sẽ có một phần vạn khả năng tồn tại linh thai.
Nếu thật sự có linh thai, vậy thì Trần Thuận hoàn toàn tin rằng có thể cải tạo thể chất của Tống Thiên Hy thành Tiên Thiên Linh Thể.
Linh khí ở trái đất loãng như thế, ở trong hoàn cảnh gian nan thế này, khả năng tạo thành linh thai ở nơi có linh tuyền hoặc linh khoáng sẽ tăng lên rất nhiều.
Vừa nghĩ tới đây, hơi thở của Trần Thuận cũng hơi nóng lên.
Lúc này, Trần Thuận thu liễm một ít sát khí trên người mình.
Không nhanh không chậm theo sau lưng Sancho .
Để Sancho có thể cảm nhận được mình đang đuổi theo hắn ta, để hắn ta chạy trốn hết sức mình và cảm thấy có hi vọng chạy thoát.
Cứ thế, một người chạy một người đuổi theo suốt mấy ngày trời.
Trần Thuận có thể mấy ngày không ăn không uống không ngủ, nhưng Sancho lại cảm thấy mình quá mệt mỏi rồi.
Suy cho cùng gã ta chỉ là người phàm, thế mà đã chạy trốn trong sự khẩn trương và tinh thần cao độ.
“Trần Thuận, tao nhất định băm vằm mày ra trăm mảnh!”
Trong mắt Sancho lóe lên sự điên cuồng.
Ban đầu gã ta nghĩ rằng, mình có linh thạch trong tay, lúc nào cũng có thể có thể bổ sung chân nguyên, dù Trần Thuận có mạnh mẽ hơn gã ta đi nữa, miễn là không thể đuổi kịp gã ta và giết gã ta trong chớp mắt, vậy cuối cùng gã ta có thể bỏ rơi Trần Thuận rồi.
Chỉ cần có thể cắt đuôi Trần Thuận, hắn ta lập tức đi tới vùng Tam giác.
Chỉ còn chưa tới ba ngày nữa là đến lần mở cửa tiếp theo của linh tuyền.
Nhưng Trần Thuận cứ như một thứ thuốc dán vậy, làm cách nào cũng không rớt ra.
Sắp đến lúc linh tuyền mở, Sancho vừa không có thời gian kéo dài, vừa không có lòng tin cắt đuôi Trần Thuận.
Đã thế thì tới đi.
Trong mắt Sancho đầy sự ác độc.
Gã ta đường đường là đại đệ tử của Đao Thần “Tỉnh Thượng Long Sử”, nửa bước vào Thần Cảnh, thế mà lại bị Trần Thuận đuổi như chó nhà có tang vậy.
Gã ta vốn định rằng chờ đến lúc hắn ta càng mạnh mẽ hơn lại tới chém Trần Thuận, rửa sạch mối nhục, coi như là tấm đá lót đường của gã.
Nhưng bây giờ Trần Thuận cứ không ngừng theo sát, tạm thời gã không có cách nào giết chết Trần Thuận.
Vậy thì không đích thân ra tay là được.
Miễn là Trần Thuận chết!
Vì bị Trần Thuận liên tục theo sát, gã căn bản không có cách nào ngồi xe.
Sancho đột nhiên hít một hơi, đè ép chính mình, thân hình nhanh chóng vọt đi.
Tốc độ không hề kém xe hơi chạy trên đường cao tốc.
Một đường đi về biên giới Viêm Hạ, đi tới vùng Tam giác.
. . .
Vùng Tam giác, là khu vực hình tam giác nằm ở biên giới ba nước.
Trong một khu rừng rậm.
“Lão đại, nghe nói phương pháp lần này rất kinh người?”
Một người da đen võ trang đầy đủ hỏi một người cường tráng lực lưỡng đứng trước bọn họ.
“Nói là một tên nửa bước vào Thần Cảnh, mày sợ không?”
Người lực lưỡng được gọi là lão đại quay người nhìn hắn ta, hỏi.
Khóe miệng để lộ sự khát máu.
“Nửa bước vào Thần Cảnh?” Người da đen sững sờ, nhưng sau đó thì trong mắt cũng lóe lên sự tàn bạo: “Chỉ cần số tiền thích hợp thì không sợ!”
“Hahaha, Pat, mày biết giác ngộ đấy!”
Vị lão đại này tên Kunhan, là vị vua lính đánh thuê nổi danh quốc tế.
Quy tắc của hắn ta là, chỉ cần trả tiền thì chuyện gì cũng dám làm.
Từng có người ra giá hai mươi triệu đô, hắn ta bèn dẫn người đi ám sát người đứng đầu của nước nào nó, cuối cùng hắn ta suýt thành công.
Sau đó hắn ta liên tục bị truy nã, lúc đó mới dẫn người chạy tới vùng Tam giác này, lăn lộn ở bên này cũng rất hưng thịnh.
Hôm qua, một người bạn cũ gửi tin tức cho hắn ra, bảo hắn ta chuẩn bị sẵn sàng, một ngày nữa sẽ dẫn một cao thủ nửa bước vào Thần Cảnh tới, muốn làm cho tên cao thủ nửa bước vào Thần Cảnh đó bỏ mạng ở đây.
Ra giá mười triệu đô!
Kunhan lập tức đồng ý, triệu tập cấp dưới của mình đến tập hợp ở đây.
Lúc này, Khunsha đã tụ tập hơn trăm tên lính đánh thuê võ trang đầy đủ.
Đây là chính cái để hắn ta dựa vào mà hoành hành cả giới lính đánh thuê.
Mỗi một vị lính đánh thuê dưới tay hắn ta, năng lực tác chiến cá nhân đều rất mạnh, mỗi một người đều có thể lấy một địch mười, trong đó có đủ người tài tinh thông xe tăng, bom mìn hay đánh lén các loại.
Trong đội ngũ của hắn ta còn có cả tên lửa, súng ống hạng nặng.
Bọn họ từng bày kế giết chết mấy vị Tông Sư, thậm chí có cả Tông Sư đỉnh phong.
Chỉ cần chuẩn bị kĩ càng, dù là nửa bước vào Thần Cảnh cũng có thể bị trọng thương, thậm chí là bỏ mạng.
Dẫu sao dù mày mạnh tới đâu, chưa đạt đến Thần Cảnh, đạn không bắn chết mày được thì lựu đạn có thể nổ chết mày.
Huống chi, lần này ngoại trừ đoàn lính đánh thuê của bọn họ, bạn cũ của người nửa bước vào Thần Cảnh đó cũng sẽ cùng ra tay, về cơ bản là không sơ hở tí nào.
“Lưu đạn xung quanh đã bố trí ổn thỏa cả chứ?”
Kunhan xác nhận hỏi lại.
“Đã bố trí ổn thỏa, chờ mục tiêu vào lưới!” Người da đen nói.
“Được, sau khi kiểm tra xong trang bị, những người khác đều vào vị trí!”
“Chỉ cần hôm nay có thể làm thịt một tên nửa bước vào Thần Cảnh, đoàn lính đánh thuê Cuồng Phong của chúng ta sẽ lên một tầm cao mới, sau này giá tiền mời chúng ta ra tay sẽ tăng gấp đôi, một xấp tiền chờ các anh em cầm lấy!”
Kunhan hét lên.
Hơn một trăm người đàn ông lực lưỡng võ trang đầy đủ lập tức dồn dập kiểm tra lại trang bị của mình.
Sắc mặt rất phấn khởi.
“Lão đại, sao em cứ có cảm giác chẳng lành nhỉ?”
Một người đẹp thân hình quyến rũ, mang theo phong cách cuồng dã đi tới, nhỏ giọng nói.
Trên cần cổ mê người của cô ta có xăm hình một con rắn, loáng tháng thấy được, tăng thêm mấy phần thần bí quyến rũ.
Khunsha ôm cô ta vào trong ngực, bàn tay chơi đùa phong cảnh tuyệt vời nào đó.
“Có lần nào mà em không có cảm giác chẳng lành chứ? Lần nào ông đây cũng bình an vô sự cả, được rồi, mười triệu đô đó, dù có nguy hiểm thì ông cũng chịu.” Khunsha không hề để tâm đến lời nói của cô ta, chỉ cần có nhiệm vụ thì chắc chắn có nguy hiểm rồi, lần này ra giá cao quá, đáng để hắn ta mạo hiểm.
Sau khi đùa bỡn xong, Khunsha mới đẩy người phụ nữ trong lòng ngực ra: “Chơi tiếp thì ông đây không nhịn được mất, trước khi làm nhiệm vụ thì không thể chạm vào phụ nữ, đây là quy củ của ông. Lát nữa em đừng để bị thương, tối nay ông đây phải ăn mừng một trận, đến lúc đó bao em sảng khoái!”
Người phụ nữ liếc hắn ta một cái, cũng bắt đầu kiểm tra lại trang bị của mình.
. . .
Một tiếng sau, đoàn lính đánh thuê Cuồng Phong đã phân tán khắp rừng rậm rồi.
Lúc này Kunhan bỗng nhiên nhận được tin tức.
“Các anh em, tiền đến rồi!”
Kunhan gầm nhẹ.
“Đã đi vào bãi mìn, nổ!”
Ngay sau đó, ở nơi cách bọn họ hơn một trăm mét.
Ầm ầm!
Hết tiếng nổ này đến tiếng nổ khác liên tục vang lên.
Lựu đạn bố trí ổn thỏa từ lâu liên tục nổ.
Lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt Kunhan.
“Sancho đấy à, đã lâu không gặp!”
Kunhan thấy người tới thì lập tức chào hỏi.
“Ừ, trước xem xem có nổ chết hắn không đã rồi nói chuyện cũ sau!”
Lúc này, khí thế của Sancho đã xuống dốc, không muốn nói nhiều thêm câu nào.
“Cậu dẫn hắn vào trong bãi mìn, mấy chục quả lựu đạn uy lực cao cùng nổ, dù là Thần Cảnh, sợ rằng cũng phải chết trong đó rồi!”
Kunhan kiêu ngạo nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!