“Ồ? Ma thú biến dị?”
Tô Linh Phong nhìn con chồn lông tím tên Tiểu Tử ở trong tay Hứa Nặc sợ hãi không dám mở mắt ra nhìn người lạ, hơi nhướng mày, vật nhỏ này nhát gan tới mức nào mà lại là một con ma thú biến dị? Quả nhiên là… Ma thú không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài được!
"Vâng." Hứa Nặc gật đầu, vuốt ve bộ lông của Tiểu Tử, nói với nó: “Tiểu Tử, biến hình cho tiểu thư xem một ít.”
Tiểu Tử lắc lắc thân hình nhỏ nhắn, bất đắc dĩ mở mắt ra, nhìn Tô Linh Phong đang ở đối diện, sau đó lại sợ hãi rụt cổ lại, quay đầu đầu đáng thương nhìn Hứa Nặc.
Hứa Nặc đặt Tiểu Tử ở trên bàn, gật đầu khích lệ: “Nào.”
Cuối cùng Tiểu Tử kêu lên hai tiếng “Chi chi”, trong ánh mắt ngạc nhiên của Tô Linh Phong và Tá Dịch, nó bắt đầu từ từ thu nhỏ lại, cho đến khi còn khoảng 2cm, mới ngừng lại.
“Phụt…” Tiểu Bạch lúc này mới nhe răng nhếch miệng nói: “Người ta biến thân thì càng cao càng to, càng biến càng mạnh mẽ, ngược lại nó thì hay rồi, lại biến thành một con chuột! Ha ha ha, quả nhiên phù hợp với tính nhát gan của chuột!”
Tô Linh Phong và Tá Dịch không nói gì, con vật này sau khi biến thân ngoại hình thật sự trông không khác gì một con chuột…
Đoàn Tử ở bên cạnh, không ngừng được động tác nhét đồ ăn vào cái miệng nhỏ nhắn, phùng mồm phùng má nhảy tới trước mặt Tiểu Tử, trừng mắt nhìn “Con chuột” ở trên bàn, suy nghĩ một lát rồi dùng móng vuốt đưa tới một viên thịt…
Tiểu Tử cũng thò móng vuốt nhỏ phía trước của mình ra, cẩn thận chạm vào viên thịt, thấy Đoàn Tử không có phản ứng gì mới nhanh chóng kéo viên thịt ôm vào trong ngực, ôm chặt lấy rồi xoay người vọt trở về trong ngực của Hứa Nặc, gặm ngon lành.
"Mẹ, nó ăn rồi..." Đoàn Tử chỉ Tiểu Tử, vui vẻ cười toe toét.
"Đừng nhìn Tiểu Tử rụt rè, trên thực tế, nó thực sự rất đặc biệt. Chồn lông tím thông thường tốc độ chỉ nhanh hơn một ít mà thôi, nhưng mà tốc độ của Tiểu Tử không những nhanh hơn chồn lông tím bình thường, mà thính giác của nó vô cùng nhạy bén. Trong phạm vi ta ngửi thấy mùi hương của nó, nó có thể nghe thấy tiếng gọi của ta." Hứa Nặc thương xót vuốt đầu của Tiểu Tử, tiếp tục nói: “ Tiểu Tử ở chỗ của Chu Mị Nhi, bị ngược đãi rất nhiều, cho nên tính cách mới nhút nhát như vậy. Ta không đành lòng nhìn nó bị Chu Mị Nhi đùa giỡn đến chết, nên mới mang nó rời khỏi phủ thành chủ…”
"Ồ? Chỉ có vậy thôi sao?" Tô Linh Phong gắp một đũa thức ăn, cho vào miệng nhai.
Hứa Nặc nghe thấy ý tứ trong lời nói mím môi, im lặng một lúc rồi nói: “Ta là linh căn, được di truyền từ cha ta, cha ta lúc còn sống làm đầu bếp ở phủ thành chủ. Một ngày ba năm về trước, Chu Hải Vinh bị thích khách ám sát ở trong thư phòng, đúng lúc cha ta mang canh tới, ông ta liền kéo người cha không có chút sức tấn công nào làm bia đỡ ngăn cản một đao trí mạng thay ông ta!” Giọng nói của Hứa Nặc tràn đầy sự thù ghét: “Ông ta cho rằng không ai nhìn thấy những việc này, nhưng không biết lúc đó ta đang đứng ở ngoài cửa sổ, chính mắt thấy toàn bộ quá trình......”
Tô Linh Phong gật đầu, thì ra là thế ...
"Ngươi còn có người thân nào khác không?"
Trong ánh mắt của Hứa Nặc tràn đầy vẻ buồn bã, lắc đầu nói: “Lúc sinh ta, mẹ ta khó sinh nên mất sớm, trước kia chỉ có ta và cha hai người sống nương tựa lẫn nhau…”
Đoàn Tử nuốt thức ăn trong miệng, trong mắt hơi nước mờ mịt, dùng mối liên hệ giữa chủ nhân và sủng vật nói: “Ô... Mẹ, nàng thật đáng thương..."
Tiểu Bạch nghe thân thế của Hứa Nặc, cũng nhớ tới việc mình chưa bao giờ gặp mặt cha mẹ mình, đôi mắt to màu xanh lam cũng cảm thấy thương cảm.
Tá Dịch cầm ly rượu và xoay nhẹ trong tay, không biết đang suy nghĩ gì.
"Ngươi muốn báo thù sao?" Tô Linh Phong bình tĩnh hỏi, trên mặt không lộ ra bất kỳ sự đồng tình nào.
"Đúng vậy, ta muốn báo thù!" Hứa Nặc kiên định nói.
“Vậy chờ đến khi ngươi trở nên mạnh mẽ, thì hãy tự tay đi giết ông ta.” Trên mặt Tô Linh Phong vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào, giọng điệu nói giết người lại giống như thể đang nói: “Thời tiết hôm nay thật đẹp” vậy.
"Dạ, ta sẽ đích thân báo thù cho cha ta.”
"Tá Dịch." Tô Linh Phong quay sang, gọi hắn.
"Tiểu thư có chuyện gì xin phân phó." Tá Dịch khẽ nói.
Hứa Nặc hơi ngạc nhiên nhìn về phía Tá Dịch, hóa ra hắn tên là “Tá Dịch”, chứ không phải là “Đầu gỗ”…
“Chờ vết thương của cô ấy khỏi, ngươi xem tư chất của cô ấy thế nào, có thích hợp để luyện kiếm không…”
"Vâng." Tá Dịch gật đầu trả lời.
“Cảm ơn tiểu thư đã tác thành và bồi dưỡng! Hứa Nặc cảm kích nói. Cô vẫn muốn nâng cao năng lực của mình, bây giờ có cơ hội, cô chắc chắn sẽ nắm thật chắc!
“Ta không thành toàn gì cho ngươi cả, có thể báo thù được không, hoàn toàn dựa vào ngươi.”
"Hứa Nặc hiểu."
Tô Linh Phong nhìn Tiểu Tử đã trở về nguyên hình ở trong ngực Hứa Nặc, đang run rẩy lấy thức ăn ở trên đĩa, hỏi: “Tiểu Tử và ngươi có ký kết khế ước không?”
Khi Tiểu Tử nghe thấy Tô Linh Phong nhắc đến mình, thì sợ hãi lập tức rụt móng vuốt nhỏ của mình trở về.
Đoàn Tử thấy vậy, rất xoắn xuýt do dự một lát, cuối cùng đẩy mấy đĩa thịt ở trước mặt đã bị nó ăn hơn nửa về phía Tiểu Tử.
"Vẫn chưa." Hứa Nặc vừa nói vừa vuốt ve lông tơ của Tiểu Tử.
"Bây giờ nó thuộc về ngươi. Nếu ngươi thích thì cứ ký đi.” Tô Linh Phong đề nghị.
Mặc dù con chồn lông tím tên Tiểu Tử này có hơi nhát gan đáng thương, nhưng cũng không phải là đồ vô dụng. Tốc độ của Tiểu Tử này khá nhanh, còn có thể biến nhỏ, lại có một đôi tai “Siêu thính”, mặc dù không nói chuyện, nhưng nếu ký kết khế ước thì có thể trao đổi với chủ nhân nuôi dưỡng, đây chính là một máy nghe lén bằng sinh mạng!
"Vâng, ta sẽ ký kết khế ước với Tiểu Tử." Ánh mắt Hứa Nặc dịu dàng nhìn Tiểu Tử nói. Cuối cùng cô cũng có thể chính thức sở hữu Tiểu Tử, thật tuyệt ...
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!