Sau khi Hứa Nặc nghe tin người từ phủ thành chủ sẽ đến, cô ôm Tiểu Tử vào lòng, mím mô, có chút bất an cùng khẩn trương nhìn về phía Tô Linh Phong.
Tiểu Tử ở trong ngực Hứa Nặc dùng hai móng vuốt giữ chặt quần áo của mình, thân thể run rẩy cuộn thành một quả bóng.
“Yên tâm, không có việc gì đâu.” Tô Linh Phong nhẹ nhàng nói như trấn an Hứa Nặc, sau đó quay sanh hướng Tá Dịch, ẩn ý nói: “Tá Dịch, có phải hay không?”
Tá Dịch nghe vậy, có chút kinh ngạc liếc nhìn Tô Linh Phong, không tiếp lời của nàng, đứng lên nói: “Ta đi nhìn một chút.”
Những thị vệ của phủ thành chủ đã đến cửa ra vào của khu vườn, “ba” một tiếng đập vào cánh cổng, giống như muốn xông vào ngay lập tức.
Tá Dịch mở cửa, không nói hai lời, một cước đá bay tên thị vệ đang đứng gõ cửa kia.
Tất cả mọi người đều cả kinh sững sờ trước tình huống bất ngờ kia, rất nhanh tên thủ lĩnh đám thị về kia đã phản ứng lại, giận dữ quát lên: “Ngươi cái tên điêu dân này, thật to gan! Dám động thủ với người của phủ thành chủ!”
Tất cả các thị vệ đều thống nhất mặc chế phục của phủ thành chủ, hắn ta không tin nam nhân này nhìn không ra!
“Đây cũng không phải là lần đầu tiên ta động thủ với người của phủ thành chủ.” Tá Dịch trong trẻo lạnh lùng nói.
“Tốt! Rất tốt! Xem ra là ngươi thừa nhận mình đã đụng tới đại tiểu thư của chúng ta! Vậy mau cùng ta đi! Nghe nói còn có một cô nương, đem nàng ta giao ra đây! Còn có nha đầu thối cam đảm kia, cũng giao ra đây!”
“Muốn mời chúng ta đến phủ thành chủ làm khách sao?” Tá Dịch ôm ngực, nhàn nhã nói: “Cho dù thành chủ đại nhân đích thân đến đây, cũng phải nhìn tâm tình của tiểu thư nhà ta như thế nào, có nguyện ý đi hay không.”
“Ngươi nói cái gì? Ta nhìn tiểu tử ngươi là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!” Thủ lĩnh thị vệ kia tức giận nói. Phất tay, muốn ra lệnh cho những thủ hạ kia xông vào bên trong.
“...” Tá Dịch bỗng nhiên đưa tay ra, ném một vật về phía thủ lĩnh kia: “Cầm cái này giao cho thành chủ đại nhân của các ngươi.”
Tên thủ lĩnh kia bắt lấy đồ vật mà Tá Dịch ném qua, buông tay nhìn, nhìn thấy một tấm chắn huy hiệu hình diều hâu! Trên mắt diều hâu có khảm một viên bảo thạch màu vàng trong vắt nho nhỏ, phát ra ánh sáng màu cam nhàn nhạt, thoạt nhìn là biết không phải vật bình thường!
Tên thủ lĩnh không biết đó là huy hiệu gì, nhưng trực giác nói cho hắn ta biết, huy hiệu này có ý nghĩa rất quan trọng, hắn ta nhìn Tá Dịch, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Ngươi không xứng để biết nó.” Giọng nói của Tá Dịch bình tĩnh, trên khuôn mặt tuấn tú không có biểu hiện gì.
“Ngươi!” Trong lòng Thủ lĩnh thị vệ kia tức giận, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, giữa trưa những người trong thành nhìn thấy đại tiểu thư bị sỉ nhục đều nói, hình như một nam một nữ kia có chút địa vị, hiện tại nam nhân này lại không thể giải thích được đã ném cho hắn ta một cái huy hiệu và bảo hắn ta đưa cho thành chủ, trong đó chỉ sợ có gì kỳ lạ, lập tức hừ lạnh một tiếng nói: “Tiểu tử ngươi tốt nhất không nên đùa nghịch bịp bợm ta!” Sau đó quay đầu phân phó với mấy thủ hạ kia nói: “Ta đi báo cáo với đại nhân trước, các ngươi vây quanh nơi này, không cho bất luận kẻ nào chạy ra ngoài!”
"Được!"
Những thị vệ kia đồng thanh đáp lại.
Thủ lĩnh thị vệ trừng mắt liếc nhìn Tá Dịch, quay người rời đi.
Tá Dịch cũng không thèm liếc nhìn những người kia, “ba” một tiếng đóng cửa lại.
Lúc Tá Dịch quay lại trong sảnh, Tô Linh Phong đã không còn trong phòng, chỉ có Hứa Nặc sắc mặt ngưng trọng ngồi ở đó, nhìn thấy Tá Dịch bước vào, vội vàng đứng lên nói: “Hộ vệ Tá, bọn họ...”
“Không có việc gì, ngươi không cần phải lo lắng.” Tá Dịch ngắt lời Hứa Nặc nói, lại hỏi: “Tiểu thư đâu rồi?”
“Tiểu thư nói nàng có chút mệt, đã quay lại phòng nghỉ ngơi rồi.’
“A, không có việc gì nữ, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi.”
“Không! Tường thúc nói những người kia vẫn còn đang vây quanh vườn này, ta... Ta ở đây chờ tin tức.”
“Vậy thì tùy ngươi.” Tá Dịch dứt lời, quay người rời khỏi đại sảnh, trở về thư phòng của mình, đọc sách.
Thời gian không lâu, Tường thúc đi đến thư phòng của Tá Dịch báo cáo: “Chủ nhân, thành chủ Chu Hải Vinh đích thân đến đây.”
“A.” Tá Dịch khép sách lại, bình tĩnh đứng dậy.
Đi tới sân trước, vừa mới mở cửa, đã có người nam nhân trung niên tai to mặt lớn vẻ mặt tươi cười chạy ra đón chào, nhưng sau khi người này nhìn rõ tướng mạo của Tá Dịch, lập tức thu hồi dáng vẻ tươi cười, sắc mặt biến thành vẻ nghi ngờ, nâng huy hiệu trong tay lên, có chút không chắc chắn hỏi: “Các hạ này, ngài...Ngài là chủ nhân của cái huy hiệu này sao?”
Nam nhân trung niên này chính là thành chủ gia thành Chu Hải Vinh, nhưng ông ta nghĩ Tá Dịch không phải là người mà mình sẽ gặp...
Tá Dịch thò tay lấy lại cái huy hiệu trong tay Chu Hải Vinh về, lấy ra một cái khăn, cúi đầu cẩn thận nghiêm túc lau chùi nhiều lần, trong miệng nhàn nhạt nói: “Là do một người bạn đưa cho, hiện tại, nó là của ta, thành chủ đại nhân có ý kiến gì không?”
Sắc mặt Chu Hải Vinh có chút cứng ngắc: “Không có... Không có ý kiến gì...”
Những thị vệ kia thấy thế, hai mắt đều trừng lên, người kia có lai lịch gì...? Khi hắn nói chuyện với thành chỉ đại nhân, rõ ràng cũng không nhìn mặt thành chủ đại nhân! Còn cái giọng nói kia, thái độ kia, căn bản là không để thành chủ đại nhân vào mắt mà! Còn nhiều lần lau chùi huy hiệu mà thành chủ đại nhâm chạm vào! Quả thật là đang vũ nhục và khiêu khích thành chủ! Không coi ai ra gì! Quá kiêu ngạo!
Còn có biểu hiện của thành chủ đại nhân cũng rất lạ, cư nhiên dễ dàng tha thứ cho tiểu tử vô lễ này...
Thủ lĩnh thị vệ kia lén lút lau mồ hôi lạnh trên trán, may mà hắn ta không có hành động thiếu suy nghĩ, xem ra, quả nhiên người này hắn ta không thể đắc tội được...
“Không có ý kiến gì là tốt rồi, còn có chuyện gì khác sao?” Tá Dịch lau sạch sẽ huy hiệu rồi cất vào, bình tĩnh hỏi.
“Không có...”
Chu Hải Vinh còn chưa nói xong, đã bị Tá Dịch cắt đứt: “Nếu không còn chuyện gì, nơi này rất đơn sơ, tại hạ sẽ không mời đại nhân vào ngồi, mời thành chủ đại nhân quay về đi, a, đúng rồi...” Tá Dịch nghĩ đến điều gì đó, lại bổ sung: “Tiểu thư nhà ta thích yên tĩnh, có vài người xa lạ cãi nhau với nàng ấy, nàng ấy không vui, một khi không vui, sẽ nghĩ đến giết người...”
“...”
Tá Dịch nói xong, cũng không nhìn sắc mặt những người kia, quay lại sân nhỏ, “ba” một tiếng đóng cửa lại.
“Đại, đại nhân...Phải làm sao bây giờ?” Thủ lĩnh thị vệ kia có chút cà lăm nói.
“Còn có thể làm sao nữa? Hồi phủ!” Mặt Chu Hải Vinh đen lại rống lên, quay người lên xe ngựa.
Trong nội tâm thầm oán trách đứa con gái không hăng hái tranh giành, lại trêu chọc dính người không nên chọc...
Chu Hải Vinh ngồi trong xe suy tư một chút, lại gọi: “Lưu Thành!”
“Có thuộc hạ!” Thủ lĩnh thị vệ kia vội vàng trả lời.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!