"Đúng vậy, phụ thân đại nhân." Tô Linh Phong bình tĩnh gật đầu.
Chỉ trong khoảng thời gian hơn bốn tháng ngắn ngủi, tư một người không có bất kỳ võ kỹ nào, đấu khí phế vật đã đột phá đến đấu khí cấp ba trở thành một võ sĩ trung cấp! Điều này có thể không?
Coi như một số người có tư chất tuyệt hảo, được gọi là thiên tài, cũng chưa từng nghe nói qua người nào có tốc độ tu luyện khủng bố như vậy!
Giọng nói của Tô Hoành run run khẽ nói: “Phong Nhi, con…con có thể mở đấu khí, để cho ta xem một ít được không?”
Tô Linh Phong không nói gì, đứng dậy, bắt đầu ngưng kết đấu khí, một lúc sau trên người nàng được bao phủ bởi một lớp áo giáp đấu khí trong suốt ...
Tròng mắt của Tô Hoành gần như lòi ra cả bên ngoài, "Bá" từ ghế trên đứng lên, nhìn chằm chằm Tô Linh Phong hồi lâu, sau đó cười lớn: "Hahaha, Phong Nhi, con quả thật là đứa bé ngoan của ta, xem ra Tô gia, lại có thêm một thiên tài vô song khác!”
Tô Linh Phong thu hồi đấu khí, yên lặng chờ Tô Hoành nói ra mục đích tìm nàng.
Khi Tô Hoành bình tĩnh trở lại, ông ta liền nói với Tô Linh Phong: “Phong Nhi lần này tới Lăng Vân thành, con nhất định phải thay mẫu thân của con cùng cha hiếu kính với ngoại tổ của con.”
"Linh Phong hiểu rồi."
"Nhiều năm như vậy, thật ra mẫu thân của con cũng không dễ dàng gì. Ta hy vọng… Ngoại tổ của con nhìn thấy mặt mũi con thì không cố chấp như vậy nữa..” Tô Hoành nói đến đây, đột nhiên dừng lại, lại thở dài nói: “Thôi quên đi, con đi xem mẫu thân của con đi, bà ấy chắc là có lời muốn nói với con đó..”
Sau khi nghe những lời của Tô Hoành nói, Tô Linh Phong hơi nhướng mày, có vẻ như Nhị phu Nhân là con gái của thành chủ Lăng Vân, không phải là giả, chỉ không biết Nhị phu nhân với nhà mẹ đẻ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà nhiều năm như vậy rồi lại chưa từng lui tới…
“Vâng, Linh Phong sẽ tới thăm mẫu thân, nếu phụ thân không có việc gì khác thì Linh Phong xin phép lui xuống trước.”
"Được, con đi đi."
Sau khi rời khỏi thư phòng của Tô Hoành, Tô Linh Phong trực tiếp đi đến chỗ ở của Nhị phu nhân.
Nhị phu nhân đang nghỉ ngơi ở trong phòng ngủ. Thị nữ của Nhị phu nhân là Mai Hương thấy Tô Linh Phong tới, vội vàng đi thông báo cho bà ấy.
Không bao lâu sau, Mai Hương đi ra, cười nói với Tô Linh Phong: "Đại tiểu thư, Nhị phu nhân mời người vào.”
Tô Linh Phong gật đầu rồi bước vào phòng.
Nhị phu nhân đang ngồi dựa vào đầu giường, nhìn thấy Tô Linh Phong đi vào, liền cười vẫy tay với nàng: “Đến đây, vào đây ngồi với ta.”
Tô Linh Phong đi qua đó, ngồi đối diện với Nhị phu nhân, lễ phép mà xa cách nói: "Mẫu thân đại nhân, Linh Phong tới đây thăm người một lát.”
Nhị phu nhân nhìn chằm chằm Tô Linh Phong trong chốc lát, mới nhẹ giọng nói: “Trước kia là ta đã lạnh nhạt với con, Phong Nhi có trách mẫu thân không?”
"Con không." Muốn trách cũng không thể trách bà ấy, nàng chỉ là một linh hồn cô độc chiếm lấy thân thể này mà thôi.
Nhị phu nhân nghe vậy, hai mắt đầy sương mù, vươn tay vuốt ve khuôn mặt Tô Linh Phong, khẽ nói: “Phong Nhi, con thật sự là con ngoan của mẹ…”
"Chủ nhân, hôm nay ngươi đã được gọi là “Con ngoan” hai lần liền. Tiểu Bạch lắc lắc chiếc đầu rồng của mình và giao tiếp với Tô Linh Phong thông qua liên kết giữa chủ nhân và sủng vật: “Thật là kỳ lạ, không biết ánh mắt của phụ mẫu ngươi bị làm sao? Lại có thể nhìn ngươi thành con ngoan!”
"..." Khóe miệng Tô Linh Phong hơi giật giật, lạnh lùng nhìn Tiểu Bạch.
Tô Linh Phong không quen với sự đụng chạm của Nhị phu nhân, nên hơi cau mày, nhẹ nhàng nghiêng sang một bên.
Động tác của Nhị phu nhân hơi cứng lại, cuối cùng cũng hơi xấu hổ, bỏ tay xuống. Sau khi thở dài một tiếng thì tháo một chiếc vòng màu xanh lục từ trên tay xuống, đưa cho Tô Linh Phong: "Cái này, Phong Nhi, con mang theo đi."
Tô Linh Phong nhìn chiếc vòng tay kia, hơi hơi nhíu mày, không đưa tay ra nhận, nàng không thích đeo đồ trang sức, quá rườm rà!
Nhị phu nhân chú ý tới vẻ mặt của Tô Linh Phong, lại nói: “Đây là di vật của bà ngoại, mẹ để con mang nó theo đến gặp ngoại tổ, hy vọng ông ấy có thể nể mặt bà ngoại mà chăm sóc con cho tốt…”
Lời này, làm sao nghe lại cảm thấy quái lạ như vậy? Giống như đi tới Lăng Vân thành một năm rưỡi không được trở về vậy? Trong lòng Tô Linh Phong cảm thấy kỳ lạ, nhưng trên mặt vẫn tỉnh bơ đưa tay ra nhận chiếc vòng tay kia.
“Khi Phong Nhi tới Lăng Vân Thành, nhất định phải thay ta chăm sóc hiếu kính với ngoại tổ của con…”
Tiểu Bạch cắn móng vuốt: " Thật kỳ lạ, lại nói giống nhau như vậy…”
"Vì sao nhiều năm như vậy, mẫu thân đại nhân và ngoại tổ lại không liên lạc với nhau?” Tô Linh Phong đột nhiên hỏi.
Nhị phu nhân không ngờ tới việc Tô Linh Phong sẽ trực tiếp hỏi như vậy, bà hơi sửng sốt, sau đó mới lộ ra vẻ mặt áy náy nói: “Ta khiến ngoại tổ con tức giận, cho nên mới không dám liên lạc với ông ấy…”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!