Ngày hôm sau, Mục Đạt đích thân mang bữa sáng đến Lâm Phong Uyển nơi Tô Linh Phong đang ở.
Tô Linh Phong nhìn những người hầu bưng đĩa thức ăn tiến vào, không khỏi hơi nhíu mày, hỏi Mục Đạt: "Quản gia Mục Đạt, ở trong thành chủ Lăng Vân, mỗi bữa ăn đều như vậy sao?"
Mục Đạt sửng sốt một lát, sau đó cười đáp: “Đương nhiên không phải, Thành chủ đại nhân kỳ thật là một người rất tiết kiệm, bất quá tiểu thư vừa mới tới phủ, Thành chủ sợ người trong phòng bếp sẽ không hiểu khẩu vị của tiểu thư, vì vậy ông ấy đã ra lệnh cho nhà bếp chuẩn bị thêm một chút đồ ăn cho tiểu thư.’
“Ồ?” Tô Linh Phong nhướng mày, lão già Tư Đồ Tiêu Sơn mặt lạnh này còn biết căn dặn hạ nhân những chuyện này?
“Nếu tiểu thư cảm thấy quá lãng phí, có thể mỗi ngày phái người đi thông báo trước cho nhà bếp, nấu món ăn tiểu thư thích ăn.” Mục Đạt dừng một chút, sau đó nói thêm: “Ở Lâm Phong Uyển cũng có thể mở một cái lò bếp, còn nguyên liệu có thể sai hạ nhân mang tới đây."
Tô Linh Phong gật đầu: "Ta biết rồi."
Người giàu vốn bó bản tính hoang phí, cho nên Tô Linh Phong sẽ không quá nhàn rỗi đi buộc tội người khác lãng phí thức ăn, nàng chỉ là không thích có quá nhiều người bưng đĩa ra ra vào vào ở trước mặt nàng, nhìn cực kỳ chóng mặt.
Buổi sáng, Tư Đồ Tiêu Sơn không triệu tập Tô Linh Phong, và Tô Linh Phong cũng không rời khỏi Lâm Phong Uyển, mà vẫn tiếp tục ngồi thiền định trong phòng, cảm nhận và hấp thụ nhiều hơn các phân tử nguyên tố để nâng cao sức mạnh của chính mình.
Nàng không thích sự bất lực của người phụ thuộc vào người khác, Tô Linh Phong hiểu rằng chỉ khi nàng đủ mạnh mẽ, nàng mới có tư cách nắm chắc được vận mệnh của mình, mới không bị người khác dắt mũi! Với thời đại này, có sức mạnh, thì kẻ mạnh được kính trọng, chỉ có sức mạnh, mới có tư cách nói chuyện!
Linh thuật khác với đấu khí, đấu khí có thể dựa vào thi triển được ra hình thức là có thể phân biệt được cấp bậc, mà cấp bậc của linh thuật sĩ ngược lại là dựa vào huy chương mà công hội linh thuật sĩ phát để phân biệt.
Nếu linh thuật sĩ đeo huy chương cao hơn cấp độ của mình, sẽ cảm thấy đầu óc choáng váng, tứ chi tê dại, khiến chon không thể thi triển linh chú như bình thường được, cho nên cấp bậc này không thể làm giả, đương nhiên cũng có một số các linh thuật sĩ tương đối thấp, hoàn toàn không xứng để đeo huân chương linh thuật sĩ.
Tô Linh Phong không biết kỹ năng linh thuật của nàng đã đạt đến trình độ nào, mỗi ngồi thiền, sau khi được nạp đầy năng lượng, nàng sẽ bị cưỡng chế đẩy ra khỏi không gian nguyên tố thuần khiết đó.
Khi nàng cho rằng mình đã đạt tới một tầng cao nhất, tình cờ phát hiện nguyên tố phân tử trong cơ thể mình vừa mới chạm đáy của một tầng nào đó, điều này khiến nàng có chút hoang mang, suy nghĩ không biết có nên đi công hội linh thuật sĩ để kiểm tra một chút không…
Chỉ là... sức mạnh kỳ lạ trong người của nàng, có thể thấy được ánh sáng không? Mặc Vấn Trần từng nói rằng nàng không nên kiểm tra nền linh lực trước mặt người khác, và đừng hỏi người khác về chuyện của ‘lực U Minh’...
Mặc dù không tin tưởng Mặc Vấn Trần nhưng Tô Linh Phong vẫn cân nhắc vấn đề này nhiều lần, vẫn nên là cẩn thận thì tốt hơn ...
Trước bữa trưa, nhà bếp đặc biệt cử người mang đến một nàng một thực đơn giày cộp, đưa cho Tô Linh Phong để chọn món.
Tô Linh Phong cũng không khách sáo, cầm thực đơn lên và gọi món một cách thản nhiên.
Buổi chiều, Mục Đạt đến Lâm Phong Uyển, mỉm cười nói với Tô Linh Phong: "Tiểu thư, thành chủ đại nhân đang đợi ngươi trong thư phòng."
"Ờ." Tô Linh Phong gật đầu với Mục Đại, quay sang nói với Hứa Nặc ở bên cạnh. : “Đi lấy quà tặng ông ngoại mang ra đây cho ta.”
“Vâng, tiểu thư.” Hứa Nặc quay người rời đi, một lúc sau, nàng ta quay lại với một chiếc hộp nhỏ được chạm khắc tinh xảo, đưa cho Tô Linh Phong.
Tô Linh Phong lấy chiếc hộp, nói với Mục Đạt: "Làm phiền quản gia Mục Đạt dẫn đường."
"Mời tiểu thư đi theo Mục Đạt."
Mục Đạt đưa Tô Linh Phong đến cửa thư phòng của Tư Đồ Tiêu Phong, gõ cửa nói: "Thành chủ đại nhân, tiểu thư tới rồi."
"Vào đi." Giọng nói uy nghiêm của Tư Đồ Tiêu Sơn từ bên trong truyền đến.
Mục Đạt ra hiệu cho Tô Linh Phong đi vào, bản thân ông ta lui ra.
Thư phòng của Tư Đồ Tiêu Sơn rất lớn, phong cách cũng giống như chủ nhân của nó, nghiêm túc và cứng nhắc, giá sách bên trong chất đầy các loại sách, ngoại trừ một số đồ dùng thiết yếu trong thư phòng ra thì không có thứ gì thừa thãi nữa.
Chính giữa thư phòng là một chiếc bàn làm việc cực lớn, trên đó chất đầy sách và tài liệu, Tư Đồ Tiêu Sơn đang cúi đầu viết gì đó, đây cũng là phòng ông ta làm việc.
“Ông ngoại.” Tô Linh Phong đi vào thư phòng, không nhìn ngó lung tung, thản nhiên gọi một tiếng.
Tư Đồ Tiêu Sơn đặt cây bút trong tay sang một bên, ngẩng đầu nhìn Tô Linh Phong, vẫn với ánh mắt dò xét đó.
Tô Linh Phong quy củ cúi đầu hành lễ trước Tư Đồ Tiêu Sơn, sau đó đứng thẳng thẳng người, mặt không biểu cảm nhìn Tư Đồ Tiêu Sơn.
Một lúc sau, Tư Đồ Tiêu Sơn hỏi: "Trong tay cầm là đồ gì?"
"Là quà cho ông ngoại." Tô Linh Phong bình tĩnh trả lời.
Biểu cảm của Tư Đồ Tiêu Sơn hơi dịu lại: "Mang đến đây."
Tô Linh Phong tiến lên hai bước đưa chiếc hộp qua.
Tư Đồ Tiêu Sơn không có mở hộp ngay lập tức, mà hỏi Tô Linh Phong: "Bên trong là gì?"
"Không biết, là phụ thân đại nhân chuẩn bị.”
Tư Đồ Tiêu Sơn nghe thấy vậy, sắc mặt bỗng trầm xuống, hừ một tiếng: "Ngươi cũng thành thật đấy!"
“Không dám giấu ông ngoại.”
"..." Khóe miệng của Tư Đồ Tiêu Sơn co giật nhưng hầu như không thể nhìn thấy, ném chiếc hộp sang một bên mà không thèm mở ra nữa.
“Ông ngoại gọi Lăng Phong tới, có căn dặn gì không?” Tô Linh Phong biết mình không giỏi dỗ dành người già, đặc biệt là những đứa trẻ già khó tính, vì vậy đã chủ động chuyển chủ đề sang chủ đề chính, thay đổi chú ý của Tình Tiêu Sơn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!