Tô Linh Phong ngồi xổm trước một bệ đá, chăm chú chọn nguyên thạch, làm như không nghe thấy tiếng la hét của thiếu niên kia.
Ngược lại là Hứa Nặc, cô quay đầu trừng mắt nhìn thiếu niên kia, nhưng vì Tô Linh Phong không phản ứng gì nên cô cũng không để ý tới hắn nữa.
Thiếu niên ở bên trái kia nhìn thấy Hứa Nặc trừng mình, không khỏi nhướn mày, nhưng còn chưa kịp nói gì, thiếu niên dẫn đầu đã liếc hắn rồi nói: “A Ngôn, nam nhân, phải có tí phong độ mới được. Đối với nữ nhi, biểu cảm không nên quá hung dữ, nói chuyện không cần quá lớn tiếng, đứng làm mọi người sợ.”
Người thiếu niên tên A Ngôn nghe nói vậy, mím môi và không nói nữa.
Người thiếu niên bên phải khẽ cười nói: “Vẫn là Triết thiếu gia biết thương hương tiếc ngọc..”
“Tiểu muội muội, ngươi mở ra bảo thạch, đều bán cho chúng ta không tốt sao? Ta sẽ mua với giá cao!” Người thiếu niên được gọi là Triết thiếu gia kia đi tới bên cạnh Tô Linh Phong, cười híp mắt nói.
“Hôm nay không mở nữa.” Tô Linh Phong liếc mắt nhìn vị Triết thiếu gia kia, vẻ mặt vô cảm nói: “Phiền ngươi một lát, ngươi đang cản trở ta chọn nguyên thạch.”
“…” Khóe miệng Triết thiếu gia co quắp, một lúc lâu sau cũng không thốt được lời nào.
Rất nhiều người xem náo nhiệt ở xung quanh phải che miệng cười không ngớt, nhưng có vẻ như vì e ngại thân phận của Triết thiếu gia này, nên không ai dám cười to sợ làm hắn mất mặt.
Thiếu niên bên phải kia cũng không nhịn được nói với Tô Linh Phong: “Tiểu nha đầu này, chẳng lẽ ngươi không biết Triết thiếu gia là người nào sao?”
"Ta không có hứng thú biết." Tô Linh Phong không kiên nhẫn nói.
“Ta nói, ngươi có cần phải lạnh lùng như thế không?”
“Lạnh lùng? Ta nghĩ đó là thiếu hiểu biết!"Thiếu niên gọi là A Ngôn đó khinh thường hừ lạnh.
“A Địch, A Ngôn!” Triết thiếu gia kia khẽ quát hai người bạn của mình.
Hai kiếm sĩ trẻ tuổi ở bên trái và bên phải im lặng không nói.
Tô Linh Phong thấy Triết thiếu gia vẫn đứng im không nhúc nhích ở đó, không khỏi cau mày nói: “Nói ngươi đó, nhường đường một ít.”
"..." Triết thiếu gia có hơi cứng đờ rời nửa bước, trên mặt vẫn mang theo nụ cười gượng gạo hỏi: “Tiểu muội muội, nếu như ngươi đang chọn nguyên thạch, tại sao lại không hiểu bảo thạch chứ?”
“Ta mang về nhà không được sao?” Tô Linh Phong lại nhướng mắt, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Khi người khác chọn nguyên thạch, nói chuyện làm phân tán sự chú ý của người khác, có vẻ như cũng không lịch sự đúng không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!