Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ma Phi Khó Tán Tỉnh

Có mười loại cấp bậc ma hạch, những thứ dưới cấp ba là tương đối phổ biến, cấp bốn là rất quý, cấp năm là bảo bối, cấp sáu có giá trên trời, cấp bảy thì tùy duyên phận. Còn từ cấp tám trở lên, về cơ bản là vô giá, có tiền cũng không mua được.

Mặc dù Tô Dục Mẫn hiện chỉ là một Linh thuật sĩ hệ Băng sơ cấp, nhưng cây pháp trượng của cô ta được khảm bằng ma hạch bậc năm, điều này giúp tăng sức tấn công của cô ta lên không nhỏ một chút nào. Lại có thêm một bảo thạch Băng hệ, tốc độ tấn công của cô ta tăng lên còn hơn gấp đôi. Nắm trong tay một pháp trượng trân quý như vậy, cô ta đấu với Tô Linh Phong, một võ sĩ vừa đột phá đấu khí cấp một thì gọi là "học hỏi" cái gì! Đó là cô ta chỉ muốn làm cho Tô Linh Phong không chết cũng phải tàn phế!

Nhưng kết quả này... thực sự rất sốc! Tô Dục Mẫn không những không làm Tô Linh Phong bị thương, mà còn bị thương ngược lại! Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, xem ra Nhị tiểu thư quả thực đang xem thường đối phương...

"Mẫn nhi, ngươi thật là ngu ngốc! Ngươi dùng chính pháp trượng mà cha cho ngươi để ra tay với tỷ tỷ mình sao?" Tô Doanh gắt gỏng.

Tô Dục Mẫn cắn môi, rồi nói một cách miễn cưỡng: "Con xin lỗi phụ thân, Mẫn Nhi biết là sai rồi..."

"Sau này đừng có ngu dốt như vậy!"

"Mẫn Nhi biết rồi."

"Phong Nhi, Mẫn Nhi là trẻ con, cũng không phải người ác độc. Mặc dù nó đã sử dụng “Băng Nguyên trượng” để chiến đấu với ngươi, nhưng lại không làm tổn thương ngươi. Dù gì hai người cũng là tỷ muội, ngươi không cần phải so đo đến chuyện này."

Tô Hoành dừng lại, vẻ mặt dịu đi, ông ta nói tiếp: “Vì bây giờ ngươi đã sẵn sàng làm việc chăm chỉ, ngày mai, cha sẽ mời cho ngươi một vị sư phụ để dạy cho ngươi vũ kĩ và đấu khí cho tốt. Ta hy vọng lần này ngươi sẽ không để cho cha và mẫu thân ngươi thất vọng."

Tô Linh Phong trong lòng thầm hừ lạnh, nàng không tin, trước đây Tô Dục Mẫn thường tìm “nguyên chủ” của nàng gây chuyện. Tô Hoành và mấy vị phu nhân không thể không biết. Nhưng cô ta là đứa con Tô Hoành yêu thương, ngay cả khi lần này gây ra chuyện lớn cũng không có gì khác ngoài một vài lời nói cảnh cáo mang tính biểu tượng.

Vì Tô Hoành có ý bảo vệ Tô Dục Mẫn và muốn dập tắt chuyện này nên Tô Linh Phong không có ý định tiếp tục tranh chấp. Thứ nhất, hiện tại thực lực của nàng không đủ khỏe, là trứng chọi đá. Thứ hai, nàng không muốn tham gia vào một cuộc chiến nhàm chán như vậy. Thật lãng phí thời gian.

“Phụ thân, tạm thời xin người đừng mời giáo viên cho Linh Phong.” Tô Linh Phong từ chối.



"Cái gì? Ngươi không muốn tiếp tục cố gắng, hay là trách cha đã bỏ quên ngươi suốt những năm qua?" Tô Hoành cau mày nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh không chút vui mừng của Tô Linh Phong.

“Phụ thân hiểu lầm rồi, Linh Phong chỉ nghĩ rằng thực chiến là cách nhanh nhất để tiến bộ, vì vậy Linh Phong quyết định từ ngày mai rời khỏi nhà họ Tô, trở thành một Mạo hiểm giả, tập luyện cho thật tốt.”

Con rồng nhỏ nghe vậy thì chảy nước miếng, chỉ vào quyền trượng trong tay Tô Dục Mẫn, nói qua tinh thần với Tô Linh Phong: "Trộm cái này đi, là bảo thạch đấy! Đổi pháp trượng lấy tiền! Rất nhiều tiền vàng...”

"Khóe miệng Tô Linh Phong giật giật, cái tên này thật hâm mộ tiền! Nhưng... nó có vẻ là một ý kiến hay.

Mọi người trong Tô gia lại bị sốc bởi lời nói của Tô Linh Phong! Gì? Phế vật nhà họ Tô định làm Mạo hiểm giả?

Chỉ mới đột phá đấu khí cấp một, còn dám nói gì đến thực chiến? Nàng có phải quá tự mãn rồi hay không?

Cho dù thắng được nhị tiểu thư, cũng chỉ là một sự may mắn. Thật là không biết tự lượng sức mình...

"Ngươi thực sự muốn trở thành một Mạo hiểm giả sao? Thế giới này không dễ dàng khám phá như vậy. Mặc dù ngươi đã đột phá tới đấu khí cấp một, nhưng sức lực của ngươi vẫn còn rất yếu..." Tô Hoành nói một cách nghiêm túc.

“Tâm tư của Linh Phong đã quyết, con hy vọng rằng sẽ được phụ thân đồng ý.” Tô Linh Phong nói như vậy, chỉ là để duy trì sự tôn trọng bề ngoài mà thôi. Dù sao Tô Hoành là phụ thân của thân thể này, còn Tô Hoành có đồng ý hay không thì Tô Linh Phong hoàn toàn không quan tâm. Nàng chỉ là thông báo cho nhà họ Tô, chứ không phải hỏi ý kiến.

Tô Hoành nhìn vẻ cương nghị trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Linh Phong, không biết vì sao lại không muốn ngăn cản cô, ông ta gật đầu nói: “Vì Phong Nhi đã hạ quyết tâm, nên cha sẽ ủng hộ ngươi.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Ngôn Hoan



2. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp

3. Công Lược Nhân Vật: Nam Chính Chúng Ta Mau Kết Hôn

4. Nếu Trường An Không Tồn Tại

=====================================

"Còn nhỏ như vậy, bên ngoài rất nguy hiểm..." Nhị phu nhân không khỏi nói. Cho dù bà không thích Tô Linh Phong đi nữa, thì dù sao nàng cũng là con gái ruột của bà.

“Đương nhiên con biết là nguy hiểm, nhưng ra ngoài tập luyện cũng rất tốt.” Tô Hoành quay người lại, liếc nhìn những người phía sau, rồi ánh mắt của ông nhìn vào một thanh niên đang đứng ở phía xa: “Tá Dịch, có muốn cùng đại tiểu thư ra ngoài luyện tập không?”

Giọng nói của Tô Hoành trầm xuống, một thanh niên cao gầy, gương mặt tuấn tú góc cạnh, mặc y phục đen bước ra, cúi đầu chào Tô Hoành: “Thưa đại nhân, Tá Dịch sẵn sàng đồng hành cùng đại tiểu thư trong việc đi tập luyện và bảo vệ sự an toàn của đại tiểu thư." Sau đó, hắn quay sang Tô Linh Phong và cúi chào: “Thưa Đại tiểu thư, ta là Tá Dịch, từ bây giờ, ta sẽ là hộ vệ của tiểu thư.”

Vẻ mặt và giọng điệu hắn bình tĩnh, không chút gợn sóng, cũng không có khinh thường, không có kinh ngạc, trong mắt cũng không có khiêm tốn mà nhìn Tô Linh Phong.

Đó là Tá Dịch! Người thị vệ bí ẩn đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tô Hoành hai năm trước! Không ai trong nhà biết được gốc gác của hắn, cũng không ai thấy hắn ra tay, chỉ có người đồn rằng sức mạnh của hắn là không thể lường được!

Mà thái độ của Tô Hoành đối với hắn cũng rất lịch sự, không giống như đối với một hộ vệ bình thường chút nào...

Mọi người không khỏi trợn tròn mắt ngạc nhiên lần nữa, ngay cả Tô Linh Phong cũng không khỏi nhướng mày, Tô Hoành thật sự là muốn giao Tá Dịch cho nàng?

Tô Dục Mẫn càng nắm chặt tay hơn, cô ta nghiến chặt hàm răng, vừa ghen tị vừa phẫn uất.
Nhấn Mở Bình Luận