Tô Linh Phong chạy đến cạnh sân của Tá Dịch rồi dừng lại, cũng không vội trở về, giương mắt thấy chỗ góc đường còn một quán ăn nhỏ vẫn sáng đèn, nàng duỗi tay vuốt bụng, liếm môi, bận bụi đến tận nửa đêm, hình như hơi đói rồi...
Chui vào quán ăn, chọn một chỗ có thể thấy đường phố rồi ngồi xuống, gọi một bầu rượu trắng, hai đĩa nhắm, Tô Linh Phong vừa thong thả ăn, vừa để ý động tĩnh trên đường.
Rượu trắng, đồ nhắm đã xuống bụng mà vẫn chưa nhìn thấy Mặc Vấn Trần đi qua con đường này, Tô Linh Phong nhíu mày, hiệu suất làm việc của cái tên này cũng kém quá rồi!
Tính tiền, đứng dậy rời khỏi quán, Tô Linh Phong duỗi cổ nhìn quanh đầu phố...
“Tiểu nha đầu, ngươi đang lo lắng cho ta sao?” Bên tai bỗng nhiên vang lên một tiếng cười trầm thấp, hơi thở ấm áp thổi đến khiến lỗ tai Tô Linh Phong ngưa ngứa…
Tô Linh Phong giật mình sợ hãi, nhanh chóng xoay người, cong gối lại theo phản xạ có điều kiện, hướng người xuống thân dưới, đồng thời tay phải nắm chặt lại, đấm về phía mặt hắn!
Còn may phản ứng của Mặc Vấn Trần rất nhanh, hai chân đột nhiên kẹp lấy một chân mà Tô Linh Phong đá đến, một tay cầm lấy nắm tay nhỏ nhắn của nàng, một tay vòng qua eo thon của nàng, chặt kẽ khóa nàng vào trong lòng mình: “Này! Tiểu nha đầu, là ta, ngươi muốn mưu sát phu quân của mình à!”
Tô Linh Phong nghe ra giọng của Mặc Vấn Trần, đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày đẹp, lạnh lùng nói: “Huynh nói cái gì? Huynh là phu quân của ai?”
“Khụ… Chưa nói cái gì, nói sai nói sai…”
Tô Linh Phong không tiếp tục truy cứu vấn đề “Nói sai” này, trong lòng nàng đang thầm giật mình, khi nào thì Mặc Vấn Trần đi tới phía sau nàng? Bằng cảm giác và nhĩ lực hơn người của nàng cũng không nhận ra được hắn đến, đây là điều không thể tưởng tượng nổi! Cuối cùng thì thực lực của hắn đã mạnh tới mức độ nào rồi?!
“Gặp quỷ gặp quỷ gặp quỷ! Cái tên này chui từ đâu ra thế? Thật là đáng sợ thật là đáng sợ……” Đôi mắt rồng của Tiểu Bạch trừng lớn, cơ thể nhỏ run run...
Khóe miệng Tô Linh Phong hơi giật giật, một con rồng U Linh mà lại nói từ “Gặp quỷ”, thật đúng là chuyện kì lạ...
Mặc Vấn Trần cúi đầu dán sát vào khuôn mặt nhỏ của Tô Linh Phong, mượn ánh trăng mờ sáng để nhìn kĩ biểu tình thay đổi thất thường của nàng, cảm thấy cực kì thú vị, lòng trêu đùa lập tức trỗi dậy, giọng điệu mê hoặc nói: “Phong Nhi còn chưa trả lời ta nữa, vữa nãy là lo lắng cho ta à?”
Tô Linh Phong ngay lập tức thu hồi thần sắc nghi hoặc và kinh ngạc trên mặt, lạnh nhạt nói: “Ta lo lắng cái gì? Cho dù thực lực của huynh không được việc, không đánh lại được những người kia, thì cái chân mọc trên người huynh, chẳng lẽ huynh còn không biết chạy trốn à?”
“Khụ! Nhỡ đâu ta không đánh lại bọn họ, lại còn trốn không kịp thì sao? Ta chính là người có cốt khí …”
“Đồ ngu xuẩn trong đầu mọc đầy cỏ, dù chết cũng chẳng có gì phải đáng tiếc.” Tô Linh Phong mặt vô biểu tình nói.
“… Tiểu nha đầu mạnh miệng, ngươi không thể nói mấy lời dễ nghe được à? Ngươi một lòng muốn chọc tức ta đúng không?” Mặc Vấn Trần buồn bực cắn răng.
Tô Linh Phong khinh thường liếc Mặc Vấn Trần một cái: “Không phải bây giờ huynh rất an toàn đứng ở chỗ này đấy à? Huynh còn rối rắm cái gì nữa?”
Không thể hiểu được!
“…”
“Buông tiểu thư nhà ta ra!” Cùng với một tiếng hét to, một bóng người mạnh mẽ bỗng nhiên xông tới, giơ cự kiếm trong tay chém về phía Mặc Vấn Trần.
Mặc Vấn Trần ôm Tô Linh Phong, bước chân nhẹ nhàng xoay một vòng, tránh khỏi một kiếm thế tới rào rạt kia, cười nhạt một tiếng: “Tá Dịch, huynh làm gì vậy? Chúng ta không có thù hận gì đúng chứ...”
Khuôn mặt tuấn tú của Tá Dịch đen lại, trừng mắt với Mặc Vấn Trần, dùng kiếm chỉ vào hắn, nói: “Thương Ngô, huynh còn không buông tiểu thư nhà ta ra! Nếu huynh là sư phụ của nàng thì sao lại có thể làm ra chuyện trái với sư đức này!”
“Ta cho rằng, làm hộ vệ thì chỉ cần tuân thủ tốt bổn phận hộ vệ của mình là được, Tá Dịch, ngươi nói đi?” Mặc Vấn Trần cười tủm tỉm hỏi nhưng lại không hề có ý định buông Tô Linh Phong ra.
“Buông ta ra.” Tô Linh Phong bỗng nhiên lạnh lùng nói.
Hắn đang ôm đến nghiện đây...
“Khụ…” Cuối cùng thì Mặc Vấn Trần cũng tiếc nuối buông thân thể mềm mại của Tô Linh Phong ra.
Tiểu nha đầu này luôn mang cái bộ mặt người sống chớ tới gần, nhưng thân thể lại vừa thơm vừa mềm, chỉ tiếc bộ vị trọng điểm nào đó vẫn còn khá bình thản, đợi thêm mấy tuổi nữa thì xúc cảm sẽ càng tốt...
“Sao ngươi lại ở chỗ này?” Tô Linh Phong nhìn về phía Tá Dịch.
“Ta tới tìm tiểu thư.” Giọng điệu Tá Dịch có chút lạnh lẽo cứng rắn.
Tô Linh Phong đã lâu không về, Tá Dịch lo lắng nàng xảy ra ngoài ý muốn nên mới ra cửa tìm kiếm một vòng nhưng vẫn không phát hiện bóng dáng của nàng, lại sợ nàng đã trở lại nên vội vàng quay về, không ngờ tới lại thấy được một màn này trên phố!
Nhìn bóng dáng hai người Tô Linh Phong và Mặc Vấn Trần ôm chặt lấy nhau, Tá Dịch cực kì tức giận, hắn tức loại bại hoại như Mặc Vấn Trần lại dám nảy sinh ý tưởng không an phận với học sinh của mình! Mà điều khiến hắn càng ngạc nhiên chính là... Hắn phát hiện trong lòng mình vậy mà lại có cảm giác bị đè nén rất kì quái, loại cảm giác này quá xa lạ, trong chốc lát hắn cũng không làm rõ được loại cảm giác trong lòng này là cái gì...
“Trở về thôi.” Tô Linh Phong không có chú ý tới cảm xúc biến hóa của Tá Dịch, cất bước dẫn đầu đi về phía sân của Tá Dịch.
Đôi môi mỏng của Tá Dịch nhấp nhẹ một cái, rầu rĩ đi theo sau Tô Linh Phong.
Mặc Vấn Trần phất nhẹ tay áo rộng, cũng nhấc chân đi theo.
“Huynh đi theo làm cái gì?”
“Tá hộ vệ có ý kiến sao?” Trên khuôn mặt tuấn tú Mặc Vấn Trần treo lên tươi cười dịu dàng, giọng điệu mềm nhẹ nói: “Nếu Phong Nhi không cho ta đi cùng, vậy ta không đi cùng nữa.”
“Để hắn đi theo.” Tô Linh Phong đi ở phía trước cũng không quay đầu lại, chỉ bình tĩnh nói một câu.
Tay Tá Dịch nắm thành quyền, không nói thêm gì nữa.
Trở lại trong viện, Tô Linh Phong nói với Tá Dịch: “Tìm cho ta một kho hàng.”
“Tiểu thư muốn loại kho hàng như thế nào? Dùng để làm gì?”
“Tốt nhất là bí ẩn một chút, tích trữ hàng.”
Tá Dịch không hỏi nhiều, chỉ suy nghĩ một lát rồi đưa Tô Linh Phong và Mặc Vấn Trần vào một căn phòng ở tầng hầm ngầm.
Tô Linh Phong đánh giá khắp nơi một lần, còn coi như vừa lòng với nơi này, quay đầu nói với Mặc Vấn Trần: “Để ở nơi này đi.”
“Tiểu nha đầu, hình như ngươi quên trả phí bảo quản cho ta rồi đấy...” Mặc Vấn Trần cười tủm tỉm nói.
“…” Có mấy đồng vàng thôi mà hắn nhớ rõ thế! Tô Linh Phong nhìn về phía Tá Dịch: “Đưa đồng vàng cho hắn, bảy đồng!”
“Là tám đồng.” Mặc Vấn Trần sửa đúng nói. Nguyên thạch thêm vào kia, hắn cũng muốn tính phí...
“…” Vì sao lại phải trả công cho hắn? Vì sao lại phải đưa tiền cho tên khốn kiếp này? Tá Dịch trừng mắt nhìn Mặc Vấn Trần.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!