Lâm An Chi nhìn thấy Mặc Vấn Trần đi vào động, phản ứng đồng tiên chính là: bộ dạng hèn nhát vừa rồi của bản thân đã bị người khác nhìn thấy rồi! Vô cùng là mất mặt!
Tô Linh Phong nghe thấy âm thanh của Mặc Vấn Trần, bình thản hạ cái tát xuống, liếc nhìn hắn rồi hướng về phía Lâm An Chi giảo mồm nói: “Nhiệm vụ hoàn thành.”
“…” Mặc Vấn Trần nhìn bộ dạng nhớp nháp bẩn thỉu của Lâm An Chi, khóe miệng khẽ co giật, xem ra nàng thật sự đã rất ‘cố gắng’ hoàn thành nhiệm vụ.
“Cảm thấy tốt hơn chưa?” Mặc Vấn Trần hỏi Lâm An Chi.
Lúc này Lâm An Chi mới phản ứng lại, thì ra Tô Linh Phong còn có đồng bọn, người này, không phải chính là lão sư Thương Ngô của học viện Thanh Kiều Linh Vũ? Hắn còn nhớ lúc ở sơn cốc Tùng Ngâm, hắn nói Tô Linh Phong là học sinh của hắn…
“Ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, chỉ là ngực có chút tức, miệng vết thương tê liệt nên không có cảm giác.” Lâm An Chi thu lại tư thế cao ngạo thường ngày, lễ phép hỏi Mặc Vấn Trấn: “Thương Ngô lão sư, là ngài đã cứu ta sao?”
Ta chỉ là khống chế độc tố giảm bớt sự lay lan trong người cậu mà thôi, đợi đến khi dùng túi mật của rắn sọc dưa này thì chất độc trong người ngươi mới hoàn toàn hết.” Mặc Vấn Trần vừa giơ túi mật rắn lên vừa nói: “May là thời gian ngươi trúng độc không dài, nếu không ta cũng không bất lực, xem như mạng ngươi lớn.”
“Đa tạ ơn cứu mạng của Thương Ngô lão sư.” Lâm An Chi cảm kích nói.
Lúc trước hắn phát hiện độc tính trong người đã được áp chế lại, còn cho rằng là Tô Linh Phong đã làm gì hắn, thì ra chỉ là hắn đã nghĩ quá nhiều…
Nữ nhân đó, hận hắn còn không kịp, thì làm sao có thể ra tay cứu hắn!
“Trước tiên ngươi không cần cảm ơn ra, ta cứu ngươi chỉ vì là nể mặt đồng đội Hạo Thiên mà thôi.
Đúng rồi, Hạo Thiên cũng là học sinh của học viện Thanh Kiều Linh Vũ…
Lâm An Chi mím môi, lại thấp giọng nói: “Không cần biết ngài là vì lý do gì, thực tế là ngài đã cứu tôi, tôi đều phải cảm kích ngài.”
“Chủ nhân, tại sao gia hỏa này lại đột nhiên như biến thành người khác vậy? Vừa rồi còn hung dữ với ngài như vậy…” Tiểu Bạch hoảng hốt đến bên cạnh Tô Linh Phong, kiếm cớ nói chuyện để tự mình giữ gìn thể diện.
Tô Linh Phong không nói chuyện, chỉ nhàn nhàn “ừ” một tiếng xem như là đáp lại, rồng con không kiếm được chuyện vui, lại ủy khuất tìm chỗ vắng ngồi xuống vẽ vòng tròn …
Mặc Vấn Trần đã lấy túi mật rắn ra, sau đó triệu hồi một mảnh gạc, dùng mũi dao chọc thủng túi mật rắn, vắt một ít mật trên gạc, sau đó đưa mật đã vỡ cho Lâm An Chi :“Nuốt cái này đi.”
Phải ăn cái thứ đáng buồn nôn này? Lâm An Chi nhận lấy nước mật, cau mày, khuôn mặt đau khổ, không biết phải ăn kiểu gì, ánh mắt tình cờ nhìn thấy Tô Linh Phong đang nhìn hắn, khoé miệng cong liên đầy châm biếm, hắn đen mặt lườm Tô Linh Phong, sau đó nhắm mắt lại đưa túi mật rắn vào miệng…
Oẹ… đắng quá! Lâm Chi An bị vị đắng của túi mật rắn kích thích đến muốn nôn ra, nhớ đến ánh mắt mỉa của Tô Linh Phong, hắn ôm hận mà cắn răng nuốt xuống!
Mặc Vấn Trần xé miếng vải trên chân Lâm An Chi, vắt hết máu đen trên vết thương của anh ta, sau dó dùng băng gạc có tẩm mật rắn băng vết thương lại, chậm rãi nói: "Được rồi, sau nửa giờ nữa có lẽ ngươi dẽ cử động lại được ."
“Đa tạ Thương Ngô lão sư.” Lâm An Chi cảm ơn một lần nữa.
Mặc Vấn Trần triệu hồi một cái khăn, cẩn thận lâu tay, nhàn nhã hỏi Lâm An Chi: “Tại sao ngươi lại rơi xuống đây? Đám Hạo Thiên đâu?”
"Những con thánh thú đó đã tạo ra động tĩnh quá lớn, tất cả các đội tìm kiếm dị quái trong thung lũng đều bị kích động. Khi đám Hạo Thiên bọn ta lao đến, đúng lúc thấy nhiều người đang chạy trốn xung quanh, còn con dị thú đó ..." Lâm An Chi dừng lại một lát, sau đó tiếp tục bằng một giọng cứng ngắc và khó xử: “Hộ vệ của đại tiểu thư Tô đang săn chuột ma đất, vì vậy bọn ta cũng ra tay, ta vừa mất chú ý thì đã... thì đã rơi xuống vết nứt trên mặt đất...bây giờ tình hình đám Hạo Thiên bây giờ thế nào, ta cũng không rõ.”
Thật ra hắn vừa ngã xuống khe nứt đã ngất, là con rắn sọc dưa đó đã cắn hắn tỉnh, sau đó bò vào hang động này, còn về chi tiết của quá trình, hắn ngại nói ra.
“Ồ.” Mặc Vấn Trần gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi.
Đợi đến khi Lâm An Chi miễn cưỡng có thể đứng lên, Mặc Vấn Trần đã cho hắn ta mượn cây thương dài mà hắn đã dùng để cứu Tô Linh Phong làm nạng.Cả ba đi theo con đường mà Tô Linh Phong và Mặc Vấn Trần đã đến, và đi bộ trở lại nơi Tô Linh Phong gã xuống.
Mặc Vấn Trần ngẩng đầu nhìn lên, một mảng trời đen kịt như cục đá, trên đó có gắn thêm vài ngôi sao, trời đã là buổi tối rồi…
“Xem ra, chúng ta phải nghĩ cách trèo lên rồi.” Mặc Vấn Trần bình thản nói.
Tô Linh Phong nghe thấy vậy, hơi bất bờ nhìn Mặc Vấn Trần, hắn ta là một linh thuật sư không gian, muốn lên trên không phải là chuyện khó, là hắn không hy vọng người khác biết Hán biết linh thuật sư không gian sao?
Trèo, trèo lên? Sắc mặt Lâm An Chi trở nên khó coi, cao như vậy, muốn trèo lên kiểu gì? Cơ thể hắn bây giờ vẫn rất yếu, đi đường dài như vậy đã là cố gắng chống đỡ lắm rồi, bây giờ làm gì còn sức mà trèo lên vâng đá cao như vậy…
Đúng lúc này, Tiểu Bạch đang bay trên đỉnh đầu ba người đột nhiên dùng móng vuốt nhỏ chỉ lên trên, gọi nói: “Chủ nhân, chủ nhân, mau nhìn chỗ này!”
Tô Linh Phong nghe thấy vậy liền giơ cao ngọn đuốc nhìn về phía Tiểu Bạch chỉ, thứ mập mờ đó dường như giống một sợi dây thừng thô ráp, đang được thả xuống…
Mặc Vấn Trần chú ý tới động tác của Tô Linh Phong, cũng nhìn về phía nàng nhìn, sau khi phát hiện có một sợi ‘dây thừng’, Mặc Vấn Trần không tự chủ mà cười: “Là Nguyệt Quang, bây giờ muốn lên trên dễ hơn nhiều rồi.”
Mặc Vấn Trần vừa dứt lời, sợi ‘dây thừng’ đó đã thả xuống trước bọn họ, Tô Linh Phong, Lâm An Chi đều nhìn, là một sợi dây leo thô.
“Thương Ngô lão sư, chúng ta… cần dùng cái này để lên sao?” Lâm An Chi hỏi. Trong lòng hắn có chút không hiểu, nếu như tinh linh hút máu đã từng muốn mạng hắn phát hiện hắn bám vào dây leo này trèo lên, có phải leo được nửa đường sẽ lại làm hắn ngã xuống…
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!