Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tôi đã lang thang một tuần trong rừng, và bây giờ tôi hoàn toàn lạc đường.



Bốn phía khu rừng đều âm u rậm rạp, không có một ma nhân hay sinh vật thông minh nào ở đây cả.



Khắp nơi đều là lũ côn trùng nguy hiểm.



Trước mặt tôi là xác của một con côn trùng khổng lồ. Nó có kϊƈɦ thước lên tới 30m, là một sinh vật Bậc 4 Cấp 6. Một con Bọ Cánh Vàng, loài côn trùng có lớp giáp xác vàng óng ánh, giáp của loại côn trùng này rất được ưa thích để làm áo giáp, vì nó vừa đẹp mắt vừa cứng rắn.



Nhìn nó khá hoàn chỉnh, chỉ giống như đang nằm ngủ.



Trêи ngực nó có một lỗ hổng nhỏ, dòng máu đen chảy ra từ vết thương là dấu hiệu duy nhất để biết con côn trùng này đã chết.



"Vết thương này giống như một thứ gì đó dài và nhọn, đâm thủng tim."



"Nhưng nếu vậy thì con bọ cũng không chết được, thủng tim không phải đòn trí mạng đối với nó."



"Một thứ gì đó rất khủng khϊế͙p͙ đã giết con sâu này."



Tôi quan sát cái xác, tôi không xác định được tại sao con sâu lại chết ngay lập tức, hay thứ gì đã giết chết nó.



Tôi dùng lưỡi đao bọ ngựa mổ xác con sâu, bên trong não của nó có một viên kết tinh vàng óng ánh.



"Thật kỳ lạ, sinh vật đã giết con Bọ Cánh Vàng không ăn thịt hay ăn kết tinh năng lượng, vậy vì lý do gì?"



"Có lẽ mình nên rời khỏi khu rừng này, nhưng biết đi về hướng nào bây giờ, bốn phía đều là cây cối."



Tôi khá hoang mang khi biết trong khu rừng này có một con quái vật mạnh mẽ đang ẩn náu.



"Ghéc...." - Một tiếng gầm thảm thiết vang lên từ một hướng khác trong rừng, tôi đoán nó cách tôi khoảng 1 2km mà thôi.



Tôi liền chạy tới đó.



Chỉ mất hơn năm phút để đến nơi.



Cuộc chiến đã chấm dứt, xác của một con Nhện Đen Lông Kiếm đang nằm co quắp trêи mặt đất.



Con nhện này to đến 50m, những cái chân nó dài và nhọn hoắt, mọc đầy những gai nhọn như móc và răng cưa. Trêи thân con nhện là vô số những sợi lông màu đen, trông như những thanh kiếm.



Nhện Đen Lông Kiếm là một loài quái thú săn mồi, nó sử dụng những sợi lông trêи cơ thể và sức gió để cảm nhận xung quanh, từ đó nó có thể định vị được con mồi. Rồi dùng những cái chân đầy gai nhọn xé xác con mồi. Nhưng bây giờ con quái vật đó đang nằm im bất động trêи đất, có một cái lỗ hổng nhỏ trêи đầu nó. Dòng máu xanh sẫm túa ra bên ngoài hình thành một vũng máu màu xanh.



"Con nhện này phải là sinh vật Bậc 4 Cấp 8, thậm chí là Cấp 9."

"Nó thuộc dạng bá chủ của khu rừng, không lẽ con quái vật giết chết nó lại là sinh vật Bậc 5."



Một cơn rét lạnh chảy dọc sống lưng tôi. Tôi không thể tìm ra cách giải thích nào khác về cái chết của con nhện.



Nó là một trong những sinh vật Bậc 4 mạnh nhất, muốn giết chết nó thì phải là sinh vật Bậc 5.



Con nhện này mạnh hơn tôi vài chục lần, còn thứ giết nó phải mạnh hơn tôi vài trăm lần.



"Không biết nó là gì, nhưng nhờ nó mà mình thu được hai viên kết tinh Cấp Cao." - Tôi loay hoay mổ xác con nhện để lấy viên kết tinh trong cơ thể nó.



Ngay khi tôi cầm được viên kết tinh màu đen, tim tôi bỗng thắt lại.



Một cảm giác nguy hiểm tột độ xuất hiện trong đầu tôi.



Tôi nhanh chóng lách người sang một bên.



Một tia năng lượng màu đen đột ngột xuất hiện trong không gian, không có dấu hiệu nào báo trước.



"A..." - Dù cố gắng tránh đòn nhưng tôi vẫn bị thương. Tia năng lượng chết chóc bắn trúng tay trái của tôi.



Vùng bị bắn trúng nhanh chóng biến thành màu đen rồi lan ra rất nhanh.



"Kiếm Ý Chí!" - Tôi gào lên đau đớn, sử dụng kỹ năng của mình để tự cắt đứt cánh tay bị bắn trúng.



Ôm cánh tay cụt đang túa máu, tôi chạy trốn vào trong rừng, sinh vật tấn công tôi dường như có tốc độ khá chậm, nó không đuổi kịp tôi.



Chạy trốn được mười lăm phút, tôi dừng lại, lấy ra một lọ máu uống vào.



"Mẹ kiếp, nó là cái quái gì vậy, thậm chí mình còn không nhìn thấy nó."



Tất cả những gì tôi biết về sinh vật bí ẩn này là nó khá nhỏ, chắc chỉ khoảng 2m, có khả năng tàng hình, rất yên lặng, dù khi tấn công cũng không hề phát ra âm thanh, và cuối cùng là nó khá chậm chạp.



Vũ khí của nó là một tia năng lượng màu đen chết chóc, có khả năng giết chết kẻ thù khi bắn trúng. Vũ khí này có phạm vi gần, khoảng hơn trăm mét, chỉ cần tránh ở xa thì sẽ không bị tấn công.





Mất ba ngày để cánh tay tôi mọc lại.



Tôi đang suy nghĩ xem có nên giết chết sinh vật bí ẩn không. Thứ vũ khí của nó rất mạnh, nếu tôi có thể giết nó rồi đoạt thứ đó, tôi sẽ có thể đi săn những con côn trùng Bậc 4 Cấp Cao dễ dàng.



Cộng với hai hòm đá năng lượng tôi cướp được, khi về thành tôi có thể mua một bộ áo giáp năng lượng loại tốt nhất. Lúc đó tôi sẽ mạnh hơn bây giờ hàng chục lần.



Mong muốn trở nên mạnh hơn khiến tôi quyết định sẽ giết sinh vật bí ẩn kia.



"Con Mắt Của Quỷ Máu." - Tôi sử dụng kỹ năng của mình để quan sát xung quanh.



Mất vài giờ tìm kiếm thì tôi cũng tìm thấy một cái bóng trắng mờ ảo.



Bình thường nếu tôi nhìn các sinh vật khác bằng kỹ năng này thì sẽ thấy máu trong cơ thể họ, các loài quỷ và ma nhân thường có máu màu đỏ, côn trùng có màu xanh sẫm. Còn sinh vật bí ẩn này có máu màu trắng, thật là kỳ lạ.



Tôi quan sát nó với khoảng cách 1km, vừa đủ để nó không phát hiện ra tôi.



Sinh vật này vô cùng kỳ lạ, cái đầu của nó tròn vo, không hề có tóc tai mắt mũi gì cả. Làn da thì càng kỳ dị hơn, nhìn nó trơn bóng như da rắn, nhưng lại có ánh kim như là kim loại.



Sinh vật kỳ lạ vừa bắn ra một tia năng lượng từ cổ tay của nó, giết chết một con Bọ Hung Xanh khổng lồ. Thứ vũ khí đáng sợ này dễ dàng xuyên thủng lớp giáp xác cứng rắn của con bọ hung, một dòng máu đen tuôn ra từ vết thương.



Sinh vật kỳ lạ lấy ra một dụng cụ quái dị, nó giống như một cái hộp có vòi nhọn.



Cô ta đâm cái vòi nhọn vào vết thương của con bọ hung, một dòng dịch thể màu xanh lam từ xác con bọ hung bị hút vào dụng cụ. Làm đầy chiếc lọ bên trong.



Sinh vật kỳ lạ lấy cái lọ chứa chất dịch màu xanh lam ra, thay thế bằng một cái lọ rỗng khác. Rồi nó cất mọi thứ vào một cái hộp màu đen gắn trêи thắt lưng của nó.



"Sinh vật này đang làm cái quái gì vậy nhỉ? Nó giết chết một con Bọ Hung Xanh chỉ để lấy mẫu chất lỏng trêи người nó sao?" - Tôi vô cùng hiếu kỳ về những hành động kỳ lạ của sinh vật bí ẩn này.



Sinh vật bí ẩn bắn ra một cái móc dây năng lượng lên trêи một cái cây cao, sợi dây năng lượng kéo nó lên ngọn cây.



Nó bẻ gãy một nhánh cây non, rồi bỏ vào một lọ dung dịch màu vàng nhạt. Sau đó sinh vật kỳ lạ trèo xuống mặt đất.



"Nó đang làm cái gì vậy nhỉ?" - Tôi bị thu hút bởi những hành động kỳ quặc của nó.



Sinh vật lấy ra từ cái hộp đen trêи tay một cái ống dài bằng kim loại màu đen. Trêи ống có rất nhiều những khe rãnh kỳ lạ.



Nó để cái ống trêи vai, chỉ một đầu ống về phía một tảng đá. Cái ống dài bắt đầu phát ra ánh sáng màu đen tuyền. Những khe rãnh trêи thân ống xuất hiện những tia chớp đen tí tách. Một tia năng lượng màu đen lớn bằng cổ tay bắn ra từ ống kim loại.



"Ầm..." - Hòn đá nổ tung, một cái hố sâu xuất hiện.



"Là pháo ma thuật sao?" - Tôi chưa bao giờ thấy thứ gì như vậy, nếu bị thứ này bắn trúng thì tôi chắc cũng bị nổ banh xác.



Sinh vật kỳ lạ lấy ra những cái hộp lớn, bỏ rất nhiều những viên đá và đất vào bên trong.



Sau vài giờ thu thập những thứ vô dụng. Sinh vật kỳ lạ ngồi xuống bên dưới một gốc cây. đặt hai tay lên đầu, nó dùng tay bẻ chính cái đầu tròn vo của nó.



"Oắt đờ heo! Nó tự bẻ đầu xoay vài vòng, nó là cái quái gì vậy."



Sau đó sinh vật kỳ lạ dùng sức để bứt rời đầu nó ra, nhưng không có cảnh máu me văng tung tóe như tôi nghĩ. Cái đầu tròn vo dễ dàng được tháo ra, nó chỉ là một cái vỏ bên ngoài.



Sau khi sinh vật kỳ lạ gỡ cái mũ giáp bảo vệ của nó, để lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp bên trong. Một khuôn mặt thanh tú, bờ môi hơi trắng nhạt, mũi cao, đôi mắt khá to, không có lông mày hay tóc, đôi tai có thứ gì hình vuông che chắn.



Trông nàng ta khá là giống ma nhân, trừ việc làn da có màu trắng xám, và có hai sợi râu thịt nho nhỏ trêи đầu.



"Không có sừng, vậy cô ta không phải ma quỷ, nhưng dường như cũng không giống bất cứ sinh vật nào mà mình biết."



Cô gái kỳ lạ lấy ra một cái hộp trắng, cô ta đâm một cái ống vào hộp rồi hút chất lỏng bên trong hộp.



"Có lẽ cô ta đang ăn." - Tôi tiếp tục yên lặng quan sát cô ta từ xa.



Một hình ảnh lập thể phát ra từ cổ tay của cô nàng. Nó mô phỏng lại địa hình xung quanh, có một dấu chấm đỏ hiển thị vị trí hiện tại của cô ta, và một dấu X khá lớn hiển thị trêи bản đồ.



"Cái này là ma trận phát hình sao, nhìn không giống lắm." - Mọi thứ dụng cụ và hành động của cô nàng đều vô cùng kỳ lạ đối với tôi.



Sau khi ăn uống xong cô nàng gắn lại cái mũ giáp tròn vo lên đầu, rồi di chuyển về một hướng hoàn toàn khác với hướng của dấu X.



"Cô ta làm gì vậy nhỉ?" - Sự tò mò thôi thúc tôi bám theo cô nàng.



Tốc độ di chuyển của cô gái rất chậm, mất một giờ cô ta mới đi được 10km, với tôi thì đó là tốc độ rùa bò.



Cuối cùng cô ta đi tới một ngôi nhà vô cùng kỳ lạ nằm giữa rừng.



Tòa nhà này được chống lên giữa rừng cây bằng bốn thanh kim loại to lớn.



Nó có hình dạng gần giống hình tròn, có những quả cầu nhỏ xoay xung quanh. Kϊƈɦ thước của nó cũng khá lớn, khoảng 200m.



Trông nó giống như một quả cầu kim loại khổng lồ đang bay lơ lửng giữa khu rừng nếu nhìn từ xa.



Cô nàng đi tới phía dưới ngôi nhà, nhấn vài nút trêи cổ tay.



Ngôi nhà kỳ lạ phát sáng, từ dưới đáy của nó, một cái khay kim loại hình tròn từ từ hạ xuống đất.



Cô nàng đi lên trêи cái khay kim loại, ấn vài nút trêи cổ tay, cái khay kim loại nhấc cô ta bay lên, cô ta biến mất vào bên trong tòa nhà.



"Căn nhà này kỳ quái thật, mình sẽ đục một cái lỗ rồi đột nhập vào bên trong, hay là sẽ chờ lúc cô ta đi ra thì đột ngột tấn công đây."



Sau một lúc suy nghĩ, tôi quyết định sẽ mai phục bên ngoài. Ngay khi cô ta xuất hiện từ bên trong tòa nhà, tôi sẽ dùng Thương Tần đánh gục cô ta.



Tôi nấp sau một cái cây, yên lặng chờ cô gái xuất hiện.



Nhưng cả đêm cũng không có động tĩnh gì.



Ngày hôm sau khi Mặt Trăng Đỏ xuất hiện và tỏa sáng.



Ngôi nhà kỳ lạ lại phát sáng, cái đĩa kim loại chậm rãi rơi xuống, cô gái đang đứng trêи cái đĩa.



Tôi nhanh chóng phi mũi giáo bay tới, mũi giáo dễ dàng xuyên thủng cô nàng, bộ áo giáp kỳ lạ đã không chặn lại được nó.



Cô nàng chỉ gào thảm một tiếng rồi ngất đi.



Tôi nhanh chóng chạy lại gần, dấu hiệu sự sống của cô ta đang dần suy yếu.



Tôi xoay xoay cái mũ giáp bảo hộ, gỡ nó ra khỏi đầu nàng. Để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp bên trong.



Tôi cắn ngón tay của mình, nhỏ máu vào miệng cô ta.



"Máu Linh Động." - Tôi sử dụng kỹ năng của mình để chữa trị cho nàng, mục tiêu của tôi là cướp món vũ khí bắn tia chết chóc, chứ không phải là giết một cô gái xinh đẹp.



Kỹ năng của tôi khiến lỗ thủng trêи người nàng mau chóng liền lại.



Tôi hôn lên đôi môi màu trắng của nàng, tôi cần thu thập thông tin.



"Tâm Linh Tương Thông."



Sau khi kết nối được với ký ức của nàng, tôi tìm kiếm các ký ức ngôn ngữ, mất mười lăm phút thì tôi học được vài ngàn chữ cơ bản trong ngôn ngữ của nàng ta.



Tôi cũng điều tra được nhiều thông tin có ích khác.



Như tên của cô gái này là Lô La, nghĩa là bông hoa nhỏ trong ngôn ngữ của nàng. Nàng là một nhà khoa học, đại loại thì nó giống như là học giả ở thế giới của tôi.



Thế giới của nàng đã bị tàn phá nghiêm trọng bởi chiến tranh, sự tranh giành tài nguyên khiến những kẻ cầm quyền sử dụng các loại vũ khí hủy diệt, hủy hoại hoàn toàn hệ sinh thái. Bây giờ thế giới của nàng chìm trong bóng đêm chết chóc.



Một tổ chức tập hợp các nhà khoa học, đứng đầu là ông nội của nàng đã bí mật hack vào các hệ thống quân sự và phá hủy chúng, nhưng điều này cũng không giúp thế giới của nàng phục hồi sự sống được.



Họ phải sống trong những tòa nhà bằng kim loại khổng lồ, sâu trong lòng đất, sử dụng nguồn năng lượng là nhiệt năng từ lòng đất để duy trì sự tồn tại.



Dân số của họ suy giảm từ hàng chục tỉ về còn chỉ hơn một triệu, và vẫn đang không ngừng suy giảm.



Dù đã cố gắng dùng nhiều biện pháp để cải tạo gien, thích nghi với cuộc sống. Nhưng chúng không mang lại hiệu quả gì nhiều.



Ông của nàng quyết định sẽ đi tìm một thế giới mới, để những cư dân có thể dễ dàng sinh sống hơn.



Ông nàng đã lén lút ăn cắp 30% lượng năng lượng, kϊƈɦ hoạt một con tàu vũ trụ cấp tinh hệ, thực hiện bước nhảy không gian vô cùng nguy hiểm để đi tìm miền đất hứa. Hậu quả của việc này là chủng tộc của nàng lại chết thêm gần một phần ba vì thiếu năng lượng.



Nhưng sau một trăm năm thì ông ấy vẫn không quay trở lại, không một tin tức gì cả. Mọi người bắt đầu tuyệt vọng, không khí ảm đạm chết chóc lan tràn khắp nơi, có lẽ chỉ vài chục năm nữa thì giống loài của nàng sẽ tuyệt chủng.



Nhưng chỉ năm năm trước thì một tín hiệu được gửi đi xuyên qua không gian đến bộ chỉ huy.



Bên trong chỉ có một bức ảnh chụp một thế giới tươi đẹp, cùng với tọa độ không gian của nó. Nó là tia hy vọng mới cho giống loài.



Lô La là cháu gái duy nhất của nhà khoa học thiên tài, trí tuệ của nàng cũng không hề kém cạnh ông ta. Nàng được giao trọng trách tới đây để thu thập thông tin và nguồn năng lượng mới, để mở ra một cánh cổng không gian, đưa giống loài của nàng di cư đến đây.



"Có lẽ mình sẽ thực hiện một vụ mua bán với nàng."



Tôi lay lay người Lô La.



Nàng khẽ nhăn mặt, đôi mắt to tròn từ từ hé mở.



Cô nàng rít lên khi thấy tôi, đôi mắt của nàng phát sáng, một chùm năng lượng nho nhỏ bắt đầu ngưng tụ.

Một chùm sáng phóng ra bay thẳng tới tôi.



Tôi lách người né tránh.



"Bình...tĩnh...đi...Lô...La." - Tôi cố gắng nói chuyện bằng ngôn ngữ của nàng, đại loại thì nó giống như những tiếng rít qua kẻ răng.



Cô nàng ngẩn ngơ khi thấy tôi nói chuyện bằng ngôn ngữ của nàng.



"Sao anh biết tên tôi?" - Cô nàng rít lên hỏi.



"Tôi...học...từ...cô." - Tôi trả lời nàng ta, ngôn ngữ của nàng rất khó nói, tôi phải cố gắng phát âm từng chữ.



"Tôi...biết...mục...đích...của...cô."

"Tôi...sẽ...giúp...cô."

"Tôi...chỉ...cần...vũ...khí...của...cô...khi...xong...việc."



Lô La nhìn tôi đầy e ngại, tôi vẫn đang giữ mũi Thương Tần trêи tay. Tôi cất nó vào không gian để tỏ thiện chí.



"Hãy...tin...tôi."



"Cô...sẽ...cần...tôi...giúp." - Tôi cố gắng thuyết phục nàng.



Sau một lúc suy nghĩ thì đôi mắt của nàng trở về trạng thái bình thường.



"Tôi tạm tin anh." - Lô La nói.



"Cảm ơn." - Tôi đã có thể nói chuyện bằng ngôn ngữ của nàng, ít ra là trôi chảy hơn hồi nãy.



Lô La và tôi đi lên cái đĩa kim loại, nó nâng tôi và nàng tiến vào tòa nhà kim loại kỳ dị mà nàng gọi là tàu vũ trụ.

Nhấn Mở Bình Luận