Trận đấu giữa Ninh Tiểu Xuyên và Lan Phỉ công chúa thu hút sự chú ý của rất nhiều người, khiến tất cả học viên đều mất hứng thú với những trận đấu trên võ trường, muốn biết rốt cuộc hai người đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Có rất nhiều tiếng chê trách, ánh mắt nhìn hai người bọn họ càng ngày càng quái dị, đều cảm thấy là Lan Phỉ công chúa muốn phi lễ Ninh Tiểu Xuyên, nhưng lại gặp phải sự phản kháng mãnh liệt của Ninh Tiểu Xuyên, cuối cùng dẫn đến trận chiến giữa hai vị cao thủ trẻ tuổi này.
- Đúng là thời thế thay đổi rồi, giờ nữ nhân cũng quá bưu hãn.
- Quan trọng là Lan Phỉ công chúa quá cường thế, dù sao cũng là nữ tử Hoàng gia, muốn nuôi một nam sủng cũng là bình thường. Chỉ là cô ta tìm sai đối tượng rồi, người trung trinh với tình yêu như Ninh Tiểu Xuyên, thề chết phản kháng cũng dễ hiểu.
Nghe thế, Ninh Tiểu Xuyên liền tỏ ra rất thản nhiên còn Lan Phỉ công chúa thì không nghe nổi, trợn mắt lườm Ninh Tiểu Xuyên, lạnh lùng nói:
- Khi quyết chiến chúng ta sẽ chiến lại. Nhìn gì mà nhìn, có tin ta móc mắt các ngươi ra không? Kẻ nào dám nói linh tinh một câu ta cắt lưỡi.
Lan Phỉ công chúa lại đánh bay mấy Võ giả rồi mới bỏ đi.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn bóng lưng Lan Phỉ công chúa, thở hắt ra một hơi.
- Xuyên xa, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
Mộ Dung Vô Song hỏi.
Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu:
- Không có gì, chỉ là tổn thất nghiêm trọng mà thôi.
Nói rồi hắn lại vào một gian thạch ốc tiếp tục tu luyện, không để tâm chuyện vừa rồi nữa.
Ngày đầu tiên võ trường kết thúc, tất cả Võ giả trở về thạch ốc, bắt đầu gấp rút tu luyện chuẩn bị cho ngày mai.
Còn về kết quả của ngày đầu tiên thì Ninh Tiểu Xuyên cũng không quan tâm lắm, vì thế cũng không hỏi nhiều.
Sau khi màn đêm buông xuống, Đế Hư trở nên rất lạnh, sương xuống, gió lạnh thổi phát ra tiếng vù vù.
Tất cả học viên trốn trong thạch ốc tu luyện, không ai dám ra ngoài.
Ninh Tiểu Xuyên thì mở cửa thạch ốc, sau đó nhẹ nhàng khép lại, rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm, lao vun vút trên sa mạc tầm mười phút thì đến một ốc đảo cách thạch ốc khá xa, ngồi bên dưới một cây hồ dương.
Ninh Tiểu Xuyên lấy Hàn Ngọc Bình đổ một giọt huyết dịch Võ Tôn ra lòng bàn tay sau đó giơ lên.
Sau đó hắn không làm gì khác nữa, chỉ ngồi đó chờ đợi.
Không lâu sau một thân ảnh nhỏ nhắn yểu điệu lập tức xuất hiện từ trong cơn gió, tiến tới đứng trước mặt Ninh Tiểu Xuyên sau đó chầm chậm quỳ xuống, nâng bàn tay Ninh Tiểu Xuyên lên, dùng chiếc lưỡi nhỏ liếm giọt huyết dịch kia.
Lan Phỉ công chúa giống như con mèo nhỏ ngoan hiền, thỉnh thoảng lại khẽ dụi đầu vào tay Ninh Tiểu Xuyên như đang lấy lòng chủ nhân vậy.
- Quả nhiên là vậy. Chỉ cần có Võ Tôn huyết dịch là có thể dụ cô ta tới, khiến cô ta si mê quên mắt mình là con người. Sao lại như vậy? Thật sự vẫn là Bán thi nô sao?
Ninh Tiểu Xuyên thấy khó hiểu.
Lan Phỉ công chúa lúc này nào giống một công chúa cao quý, mà giống như sủng vật do Ninh Tiểu Xuyên nuôi dưỡng vậy.
- Lẽ nào vì huyết dịch Võ Tôn được lấy từ thi nô, từ đó kích thích thi khí trong cơ thể khiến cô ta lại biến thành Bán thi nô?
Ninh Tiểu Xuyên đang suy nghĩ thì Lan Phỉ công chúa đột nhiên thò tay cởi y phục của hắn, đưa tay thò vào trong ngực hắn sờ soạng.
- Làm gì đấy?
Ninh Tiểu Xuyên tóm tay cô ta kéo ra.
Hắn mặt đen lại, chỉnh lại y phục nói:
- Việc này không cần ngươi phải hầu hạ, ngươi trở về đi, đợi lần sau ta triệu hoán.
Lan Phỉ công chúa xoa xoa cổ tay bị Ninh Tiểu Xuyên tóm đau, vẻ mặt rất vô tội, khẽ chớp chớp mắt rồi biến mất trong màn đêm.
Ninh Tiểu Xuyên đứng dậy, định quay về doanh địa, bỏ đi quá lâu rất dễ bị phát hiện.
Nhưng hắn vừa đứng dậy thì phát hiện có điều bất thường, liền hét lên với Lan Phỉ công chúa đã biến mất.
- Ê, trả ta thắt lưng đây!
Ninh Tiểu Xuyên muốn đuổi theo lấy lại thắt lưng, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ, liền vội cảnh giác đề phòng.
Kẻ nào mà mạnh đến vậy? Đến bên cạnh mà ta không phát giác ra.
- Bằng hữu, ra mặt đi.
Bàn tay Ninh Tiểu Xuyên ngưng tụ ra tia điện, ánh mắt lạnh lẽo, Huyền Khí trong cơ thể vận chuyển đến cực điểm, lúc nào cũng có thể bắn ra thiểm điện.
Việc Lan Phỉ công chúa biến thành Bán thi nô tuyệt đối không được truyền ra ngoài, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Nếu việc vừa rồi bị kẻ khác nhìn thấy thì đương nhiên Ninh Tiểu Xuyên phải giết người diệt khẩu rồi.
Ninh Tiểu Xuyên lật tay bắn tia điện khiến một ngọn hồ dương gãy làm đôi. Phía sau xuất hiện một đạo hồng quang, bên trong là một đầu Tiểu Long màu đỏ.
Tiểu Long màu đỏ bị Ninh Tiểu Xuyên phát hiện thì sợ hãi đến mức dựng cả đuôi lên, đập cánh định chạy trốn.
Nhưng nó chạy chưa được bao xa thì đã bị Ninh Tiểu Xuyên bắt được.
Ninh Tiểu Xuyên nhấc đuôi nó lên, lạnh giọng nói:
- Sao ngươi lại ở trong Đế Hư?
Tiểu Long mím chặt môi lắc đầu, quyết không nói.
- Không nói hả? Được, ta có cách bắt ngươi mở mồm.
Ninh Tiểu Xuyên dùng Huyền Thú Cân (*) trói chặt cứng con Tiểu Long lên tảng đá vạn cân.
(*) gân
Trên trán hắn ngưng tụ một điểm sáng như mặt trời nhỏ, một đạo kim quang bắn về phía con Tiểu Long.
Uỳnh!
Kim quang bắn trúng một góc của tảng đá khiến góc đấy vỡ vụn.
Ninh Tiểu Xuyên dùng Huyền Thú Cân trói chặt cứng con Tiểu Long lên tảng đá vạn cân.
Trên trán hắn ngưng tụ một điểm sáng như mặt trời nhỏ, một đạo kim quang bắn về phía con Tiểu Long.
Uỳnh!
Kim quang bắn trúng một góc của tảng đá khiến góc đấy vỡ vụn.
Grào…
Tiểu Long sợ đến run người, không ngừng rống lên, bắt đầu phát ra những tiếng trầm thấp như cầu xin.
Ninh Tiểu Xuyên dùng một ngón tay nâng cằm nó lên:
- Tiểu Hồng, nói đi.
Con Tiểu Long mặt mày ủ rũ, không ngừng khua khoắng, miệng phát ra âm thanh như thiếu nữ bị chọc ghẹo đang cầu xin vậy.
Ninh Tiểu Xuyên nhíu mày, mãi mới hiểu được nó muốn nói gì.
- Ý ngươi là Hinh Nhi đưa ngươi vào Đế Hư?
Vẻ mặt Tiểu Long trở nên nghiêm túc, rồi thận trọng gật đầu.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
- Ngươi tới Đế Hư làm gì? Muốn đoạt lại Huyền Thú Đản?
Nghe tới ba chữ Huyền Thú Đản, ánh mắt Tiểu Long lập tức sáng lên, rồi gật đầu lia lịa. Sau khi thấy ánh mắt bất thiện của Ninh Tiểu Xuyên thì lại lắc đầu quầy quậy.
Ninh Tiểu Xuyên bị Lan Phỉ công chúa lấy mất thắt lưng, bèn dùng con Tiểu Long này quấn quanh người làm thắt lưng, sau đó trở về thạch ốc tiếp tục tu luyện.
Sáng hôm sau, Lan Phỉ công chúa tỉnh dậy phát hiện mình đang cầm thắt lưng của Ninh Tiểu Xuyên thì không khỏi giật nảy, sao lại thế này?
Cô ta vội giấu cái thắt lưng đi, sợ người khác phát hiện.
- Chắc chắn tối qua Ninh Tiểu Xuyên lại lén lút tới rồi.
Lan Phỉ công chúa nghiến răng, hận ý với Ninh Tiểu Xuyên càng sâu hơn
Mấy ngày sau Ninh Tiểu Xuyên đều tu luyện, thỉnh thoảng đi ra võ trường dạo vài vòng, nếu gặp trận đấu của cường giả thì dừng lại xem, nghiên cứu kỹ xảo chiến đấu và Thần Thông mà họ dùng.
Đương nhiên cũng có lúc hắn gặp Lan Phỉ công chúa, nhưng ánh mắt cô ta thì rất đáng sợ, nếu không phải sợ người khác nói này nọ thì chắc chắn đã hạ thủ với Ninh Tiểu Xuyên rồi.
Bên cạnh Lan Phỉ công chúa có ba thanh niên trẻ tuổi, đều là người theo đuổi Lan Phỉ công chúa, tướng mạo anh tuấn, tu vi cũng rất cao.
- Công chúa điện hạ, có cần tại hạ đi dạy Ninh Tiểu Xuyên một bài học không?
Một nam tử nhìn Ninh Tiểu Xuyên với ánh mắt bất thiện.
Lan Phỉ công chúa ngẩng mặt lên, ngạo mạn nói:
- Các ngươi ai phế được một chân của hắn thì sau này sẽ được ở bên cạnh ta!
Nữ tử vừa đẹp vừa cao quý như Lan Phỉ công chúa đương nhiên có không ít người theo đuổi, nhưng muốn ở bên cạnh để theo đuổi thì phải được sự cho phép của cô ta.
Mà bây giờ có cơ hội bày ra trước mặt, lập tức kích thích chiến hỏa của ba vị thanh niên anh tuấn, muốn phế một chân của Ninh Tiểu Xuyên để lấy lòng Lan Phỉ công chúa.
Ninh Tiểu Xuyên cười khảy:
- Các ngươi ai muốn chết thì cứ thử đi
Ba người đều biết tu vi của Ninh Tiểu Xuyên trác tuyệt, hơn nữa cũng rất sát phạt quyết đoán, vì thế đều khá kiêng dè, không ai dám ra tay trước.
Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu cười định bỏ đi.
- Công chúa điện hạ, chỉ cần phế một chân của Ninh Tiểu Xuyên là có thể theo đuổi bên cạnh nàng?
Một giọng nói lạnh lùng, trầm thấp mà cũng rất ngạo mạn vang lên.
Ninh Tiểu Xuyên nghe thấy, liền nhìn theo hướng phát ra tiếng nói mà nhìn tới, mắt thoáng nheo lại.
Đó là một nam tử mặc bố y, lưng đeo trọng kiếm màu đen, ánh mắt rất kiên nghị, gò má hơi hóp lại, môi giống như lưỡi đao, từng bước tiến lại.
Tất cả mọi người đều bị hắn ta thu hút.
- Danh Dương!
Ninh Tiểu Xuyên thốt lên.
Không sai, đó chính là Danh Dương.
Kiếm ý trên người hắn đậm đặc đến cực điểm, cả người giống như một thanh kiếm. Câu nói vừa rồi chính là phát ra từ miệng hắn.
Tu vi của Danh Dương đã mạnh hơn rất nhiều, trước đây khi đeo trọng kiếm, mặt đất sẽ để lại vết chân rất sâu, nhưng giờ hắn có thể tùy ý bước đi trên cát mà không hề có dấu chân.
Đây là tiến bộ vượt bậc, cũng không biết tu vi đạt đến cảnh giới nào rồi?
Lan Phỉ công chúa đương nhiên có thể cảm nhận được sự cường đại của nam tử đeo kiếm này, ánh mắt liền lộ ra ý cười:
- Chỉ cần ngươi có thể chặt một chân của hắn, ta có thể cho phép.
- Ta từng một kiếm đánh bại hắn, giờ có thể một kiếm giết chết hắn. Kiếm của ta, chỉ giết người.
Danh Dương đứng thẳng tắp trên sa mạc, gương mặt vô cùng lạnh lùng.
Lan Phỉ công chúa nói:
- Nếu ngươi giết được hắn thì đương nhiên càng tốt hơn.
Ninh Tiểu Xuyên cũng nhìn Danh Dương, chiến ý trong cơ thể càng ngày càng thịnh.
- Vậy chúng ta gặp nhau trên võ trường.
- Hy vọng ngươi có thể kiên trì đến khi quyết chiến, đừng để kẻ khác đánh bại.
Danh Dương lạnh nhạt nói.
Hôm nay đã là ngày thứ bảy, danh sách của bảy ngày trước đã có, cộng với mười người đứng đầu ở Hỏa Ma Sơn Mạch, tất cả 80 người.
Đây là 80 người mạnh nhất năm nay, ba ngày tới sẽ quyết đấu để tìm ra danh sách những người chiến thắng cuối cùng.
Rõ ràng Danh Dương muốn giết Ninh Tiểu Xuyên trên võ trường, một lần nữa khẳng định vị trí cường giả của hắn, vì thế cho nên hắn mới không vội hạ thủ ngay với Ninh Tiểu Xuyên.