Sắc mặt Ngọc Nhan và Ngọc Ngưng Sanh đều biến đổi mãnh liệt, Kiếm Các Hầu thế hệ trước là tồn tại uy chấn thiên hạ, tuyệt đối là Võ Tôn, không ngờ ngay cả Võ Tôn cũng không thể ngăn cản được độc tính của Ác Long.
- Ninh thiếu gia, vậy… vậy hiện tại nên làm gì bây giờ?
Ngọc Nhan gấp đến độ muốn khóc.
Ngọc Ngưng Sanh tự nhiên không trông cậy Ninh Tiểu Xuyên có thể cứu được mình, dù sao thì ngay cả nhân vật cấp bậc Võ Tôn như Kiếm Các Hầu thế hệ trước, cũng phải chết dưới độc của Ác Long này, e rằng cho dù là Dưỡng Tâm đại sư cũng không cứu được mình.
Đây có lẽ chính là số mệnh.
Ninh Tiểu Xuyên dùng vải bọc Ác Long Lân lại, sau đó nói:
- Độc tố còn chưa xâm nhập tâm mạch, vẫn còn cơ hội cứu chữa. Thay máu đi!
- Còn cứu được?
- Thay máu?
Ngọc Ngưng Sanh cảm thấy lỳ kỳ vô cùng, chưa từng nghe nói máu người cũng có thể thay.
Thay máu, có thể xem là phẫu thuật có tính mạo hiểm cao, Ninh Tiểu Xuyên biết rất khó giải thích cho các nàng, cho nên cũng không giải thích cho các nàng nhiều.
Ninh Tiểu Xuyên bế Ngọc Ngưng Sanh vào trong xe Thanh Lộc Mã, sau đó điều khiển xe ngựa cấp tốc rời khỏi nơi này.
Bọn họ mới rời đi không lâu, một bóng đen đã tới, nhìn thấy Hắc Lân bị đóng băng mà chết, ngoài ra còn tìm thấy thi thể của hai Võ sĩ hắc giáp khác trong rừng cây.
- Không ngờ toàn bộ đều chết, phải lập tức trở về bẩm báo cho Tư gia.
Trong lòng bóng đen có chút lạnh lẽo, lập tức xử lý năm cái thi thể trên mặt đất, sau đó lập tức trở về Kiếm Các Hầu Phủ.
Trong Kiếm Các Hầu Phủ.
Ầm...
Ninh Thiên Vũ một chưởng đánh nát cái bàn màu đen trước mặt, Huyền Khí trên bàn tay tạo thành từng gợn sóng khí rung động, vụn gỗ rơi lả tả xuống đất.
- Phế vật, đúng là phế vật, năm tử sĩ đi giết một tên bệnh lao trói gà không chặt, thế mà lại để toàn quân bị diệt.
Ninh Tiểu Xuyên tức giận đến mức toàn thân phát run, trong ánh mắt như phóng ra hỏa diễm.
Một tên tử sĩ mặc giáp đen quỳ bên dưới, bị Huyền Khí Võ Đạo trên người Ninh Thiên Vũ trùng kích, liền bị đẩy lui xa ba trượng, trong lòng cực kỳ kiêng kỵ đối với vị Tứ gia của Kiếm Các Hầu Phủ, liền nói:
- Hắc Lân bị kiếm khí phá thể, hàn khí đóng băng mà chết, còn bốn người còn lại thì đều chết dưới Phệ Huyết Ma Công, biến thành thây khô.
Hơi dừng lại một chút, sau đó hắn nói tiếp:
- Tử trạng cực kỳ giống với Hàn thiếu gia và hai tên gia phó.
Ninh Thiên Vũ hít sâu một hơi, bình phục tâm tình phẫn nộ, nói:
- Lão gia tử đã nói việc này không phải do Phệ Huyết Ma Môn gây ra, như vậy khẳng định không phải do Phệ Huyết Ma Môn làm.
Dừng lại một chút, ánh mắt hắn thoáng co rút:
- Chẳng lẽ còn có người luyện ma công này, muốn đối địch với ta?
Ninh Tiểu Xuyên trầm tư một lúc lâu, nhưng cũng không nghĩ ra, liền lạnh lùng nói:
- Tên bệnh lao đó bây giờ ở đâu?
- Nhìn dấu vết xe ngựa để lại, hẳn là đi Hải Đường trang viên. Có cần thuộc hạ dẫn người đi đoạt lại Kim Ti Tử Mộc, giết chết tên bệnh lao phế vật kia không?
Tên tử sĩ giáp đen quỳ ở dưới, âm lãnh nói, trong mắt mang theo một tia sát khí u ám.
Ninh Thiên Vũ lắc đầu nói:
- Muộn rồi, một khi Ninh bệnh lao đến được Hải Đường trang viên, thì không thể động đến hắn nữa. Hắn chẳng qua chỉ là một tên bệnh lao, chỉ sống được nửa năm nữa, đã không thể gây nên sóng gió gì rồi. Nếu vẫn tiếp tục động vào hắn, lão gia tử nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Nhưng nhất định phải tra cho ra tên cao thủ thần bí tu luyện Phệ Huyết Ma Công đã phá hỏng chuyện tốt của ta. Chuyện này giao cho ngươi đi làm!
- Thuộc hạ lĩnh mệnh!
Tử sĩ giáp đen lui xuống.
…
…
Ninh Tiểu Xuyên vung roi, xe Thanh Lộc Mã nhanh chóng chạy thẳng đến Hải Đường trang viên.
- Thiếu gia, trong Hầu Phủ có người muốn giết ngài, tại sao chúng ta còn đi Hải Đường trang viên?
Ngọc Nhan cảm thấy khó hiểu.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Đến Hải Đường trang viên mới là đường sống duy nhất. Người trong Hầu Phủ muốn giết ta, nhưng tại sao không đợi ta đến Hải Đường trang viên mới động thủ lần nữa, ngược lại che giấu tung tích để chặn giết trên đường?
- Vì sao?
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Bởi vì tất cả mọi người đều biết Hải Đường trang viên chính là sản nghiệp của Kiếm Các Hầu Phủ, ở Hoàng thành Đế Đô, ngoại trừ người trong Hầu Phủ, còn ai dám xông vào Hải Đường trang viên giết người? Cho nên, một khi ta chết trong Hải Đường trang viên, như vậy lão Hầu gia sẽ lập tức biết là người trong Hầu Phủ hạ độc thủ, đến lúc đó điều tra xuống dưới, rất nhiều người sẽ gặp phải tai ương. Đối thủ của ta tuyệt đối không ngu xuẩn như vậy.
Ngọc Ngưng Sanh ngồi trong xe, nghiêng đầu tựa vào vách xe, dùng Huyền Khí Võ Đạo thâm hậu áp chế thương thế, đôi mắt sáng như sao thoáng nhếch lên, trong lòng không khỏi xem trọng Ninh Tiểu Xuyên hơn vài phần, nói:
- Không ngờ tâm tư của ngươi lại kín đáo như thế, xem ra trước kia, tất cả mọi người đã xem thường tên bệnh lao trong Kiếm Các Hầu Phủ rồi, tâm trí của ngươi quả thực không giống một thiếu niên mười sáu tuổi… Khụ khụ…
Cánh tay tuyết trắng của Ngọc Ngưng Sanh đặt lên ngực, thế nhưng máu tươi vẫn chảy ra không ngừng, máu giọt lên tấm ván gỗ trước mặt, độc huyết liền ăn mòn xuyên thủng cả tấm ván gỗ.
Ninh Tiểu Xuyên vung roi càng nhanh, thoáng cái đã đến Hải Đường trang viên, lập tức điều khiển xe tiến vào.
Trong trang viên có rất nhiều người hầu ra nghênh đón. Toàn bộ quản sự, nha hoàn, hộ vệ,… ước chừng mấy trăm người.
- Chuẩn bị cho ta một gian phòng yên tĩnh, một vò rượu, một cây kim, sợi tơ tằm, nhanh! Chờ chút, tốt nhất là nấu thêm một chậu nước ấm.
Ninh Tiểu Xuyên liền bế Ngọc Ngưng Sanh từ trên xe Thanh Lộc Mã đi xuống, dưới sự dẫn đường của lão quản sự, liền đi đến một căn phòng rộng rãi, sau đó đặt nàng lên trên một cái giường ngọc.
Trong Hải Đường trang viên lập tức hỗn loạn, có người đi lấy rượu, có người đi tìm kim, có người thì đi lấy sợi tơ tằm, có người thì đi đun nước.
Tất cả mọi người đều không biết tại sao Ninh Tiểu Xuyên lại muốn những thứ này.
Tại Kiếm Các Hầu Phủ, Ninh Tiểu Xuyên là một tên phế vật bệnh lao.
Thế nhưng, ở Hải Đường trang viên, hắn lại là Trang chủ, những nô bộc này đã bán mình cho Kiếm Các Hầu Phủ, tất nhiên đều phải nghe mệnh lệnh của hắn.
Người ở địa phương bất đồng, tự nhiên địa vị cũng bất đồng.
Tại Kiếm Các Hầu Phủ, Ninh Tiểu Xuyên là một tên phế vật bệnh lao.
Thế nhưng, ở Hải Đường trang viên, hắn lại là Trang chủ, những nô bộc này đã bán mình cho Kiếm Các Hầu Phủ, tất nhiên đều phải nghe mệnh lệnh của hắn.
Người ở địa phương bất đồng, tự nhiên địa vị cũng bất đồng.
Ninh Tiểu Xuyên dùng cồn tiêu độc cho kim, sau đó xâu sợi tơ tằm qua, thuần thục cởi bỏ trang phục của Ngọc Ngưng Sanh.
- Ngươi muốn làm gì?
Ngọc Ngưng Sanh tất nhiên sẽ không để Ninh Tiểu Xuyên dễ dàng cởi bỏ trang phục của nàng, nhưng hiện tại nàng đã rất suy yếu, độc tính của Ác Long Lân vẫn đang từng bước xâm nhập vào Võ Đạo Tâm Cung của nàng.
Nếu Ninh Tiểu Xuyên muốn dùng sức, thì bây giờ nàng căn bản không phản kháng nổi.
Thế nhưng, Ninh Tiểu Xuyên vẫn rụt tay về, rất nhẫn nại nói:
- Miệng vết thương của ngươi đã bị độc của Ác Long lây nhiễm, với Huyền Khí Võ Đạo của ngươi, căn bản không thể khiến miệng vết thương khép lại, mà máu cũng không ngừng chảy ra, bây giờ chỉ có thể khâu vết thương của ngươi lại, bằng không ngươi sẽ chết vì mất máu quá nhiều.
Trên người Ngọc Ngưng Sanh đã chảy ra rât nhiều máu, ngay cả bộ la sam màu trắng cũng đã biến thành màu đổ như máu, dáng vẻ rất tiều tụy, tựa như một gốc hoa lan trắng toát vừa bị gió mưa tàn phá vậy.
Đối với Võ giả mà nói, miệng vết thương nhỏ chỉ cần băng bó một chút là có thể cầm máu.
Cho dù vết thương do đao, kiếm có diện tích lớn, thì dùng Huyền Khí Võ Đạo cũng có thể cầm máu, sau đó dùng Huyền Khí Võ Đạo bồi dưỡng, sẽ khiến miệng vết thương khép lại.
Nếu là độc thông thường, đối với cao thủ Võ Đạo Thần Thể cảnh mà nói, cũng không có uy hiếp gì, máu trong cơ thể có thể trừ được độc tố.
Thế nhưng, Ngọc Ngưng Sanh lại trúng phải “Ác Long Lân”, độc khí của Ác Long thật sự quá mãnh liệt, khiến Huyền Khí Võ Đạo của nàng không thể vận hành, tất nhiên cũng không tự phong bế huyết mạch, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân chảy cạn máu mà chết.
Ngọc Nhan đứng ở bên cạnh, gắt gao nắm chặt bàn tay, khẩn trương nói:
- Dùng kim khâu lại miệng vết thương, có… có thật sự được không?
Ngọc Ngưng Sanh cũng chưa bao giờ thấy người nào dùng kim khâu miệng vết thương lại, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Ninh Tiểu Xuyên, trong lòng mơ hồ sinh ra một loại cảm giác tín nhiệm đối với hắn, khẽ cắn bờ môi đỏ mọng, chậm rãi nhắm mắt lại, nói:
- Tin ngươi một lần.
Ninh Tiểu Xuyên đi đến, vạch yếm của nàng ra, lúc nhìn thấy đồi ngực tuyết trắng của nàng, trong lòng cũng hơi sinh ra một tia kinh diễm, bởi vì hình ảnh trước mắt quả thật rất đẹp, miệng vết thương huyết tinh và đồi ngực trắng tuyết ở bên dưới, tạo thành sự đối lập rất rõ ràng.
Ninh Tiểu Xuyên thoáng nhìn qua gương mặt của nàng, mặc dù nàng mang khăn che mặt, nhưng hắn vẫn có thể đoán được nàng tuyệt đối là một tuyệt đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Nếu như vách tấm khăn che mặt ra, gương mặt tuyệt mỹ đó, e rằng sẽ khiến cho tất cả nam tử trong thiên hạ phát cuồng vì nàng.
Chỉ trong khoảnh khắc thoáng dừng lại đó, Ninh Tiểu Xuyên liền thu hồi tâm tư, cấp tốc khâu miệng vết thương lại.
Mặc dù không sử dụng thuốc tê, nhưng độc tính của Ác Long cũng đã khiến cho làn da trước ngực nàng tê dại, nhưng lúc Ninh Tiểu Xuyên đặt tay lên ngưng nàng, thân thể yêu kiều của nàng vẫn khẽ run một chút, năm ngón tay không nhịn được mà nắm lấy khăn trải giường, trong lòng sinh ra một loại cảm giác kỳ quái không nói nên lời.
Tê dại, ngượng ngùng, tức giận, sợ hãi,…
Rất nhanh, Ninh Tiểu Xuyên đa khâu xong miệng vết thương, cuối cùng máu cũng ngừng chảy.
- Bây giờ ổn chưa?
Ngọc Nhan cũng thở dài một hơi, trên tay chảy đầy mồ hôi, cảm thấy bản thân còn khẩn trương hơn cả Ninh Tiểu Xuyên và Ngọc Ngưng Sanh.
Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu nói:
- Độc của Ác Long đã xâm nhập vào trong máu của nàng, với tu vi của nàng thì căn bản không thể luyện hóa được loại độc tố này, một khi độc tố xâm nhập vào Võ Đạo Tâm Cung, tu vi Võ Đạo mất hết, thân thể cũng biến thành một vũng máu.
- Ninh thiếu gia, ngài nhất định phải cứu tiểu thư, cầu xin ngài, van xin ngài…
Ngọc Nhan trực tiếp quỳ xuống trước mặt Ninh Tiểu Xuyên.
Ngọc Ngưng Sanh từ từ mở hai mắt, nhàn nhạt nói:
- Không phải ngươi nói là có thể thay máu sao?
Ninh Tiểu Xuyên gật đầu nói:
- Thay máu có tính mạo hiểm rất lớn, tính bài xích của thân thể đối với máu bên ngoài rất mạnh, nếu không có một vài loại dược vật đặc thù, rất có khả năng ngươi sẽ chết vì lực bài xích máu bất đồng. Ngươi có dám thử không?
- Ta còn lựa chọn khác sao?
Ngọc Ngưng Sanh nhàn nhạt cười, đôi mắt xinh đẹp tựa như vì sao trên trời, trong mắt không có chút sợ hãi nào đối tử vong.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm đôi mắt của nàng, chỉ cảm thấy, mắt của những nữ tử trước kia hắn gặp, dù cộng lại cũng không đẹp bằng mắt của nàng, liền nói:
- Vậy bắt đầu thôi.
Huyết mạch của Ngọc Ngưng Sanh thuộc loại “Âm tính”, chỉ có huyết mạch “Âm tính” và huyết mạch “Hỗn Nguyên tính”, mới có thể thay thế cho nàng, mà Ninh Tiểu Xuyên vừa vặn là huyết mạch “Hỗn Nguyên tính”.
Mặc dù thay máu có độ nguy hiểm rất cao, nhưng tố chất thân thể của Võ giả ở thế giới này lại cực kỳ cường đại, đặc biệt khi Võ giả đạt tới tu vi Thần Thể cảnh, thân thể đã siêu phàm thoát tục, đủ để chịu đựng khả năng mạo hiểm khi thay máu.
Máu trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên, có một nửa chảy vào trong cơ thể Ngọc Ngưng Sanh, mà máu chứa độc trong cơ thể của Ngọc Ngưng Sanh, lại bị thải ra khỏi cơ thể, quá trình này ước chừng tiêu phí mất ba canh giờ.
Lúc tia độc huyết cuối cùng chảy ra khỏi cơ thể nàng, nàng lập tức vận chuyện Huyền Khí Võ Đạo, che kín miệng vết thương, sau đó ngừng lại việc Ninh Tiểu Xuyên tiếp tục truyền máu cho nàng.
Ninh Tiểu Xuyên cũng suy yếu tới cực điểm, cho người khác một nửa lượng máu chính là chuyện mà trước kia hắn không dám tưởng tượng, nhưng không ngờ hôm nay lại làm được kỳ tích đó.
- Có lẽ có liên quan đến thanh Ma kiếm trong Huyết khiếu, lúc một lượng lớn máu huyết của ta tiêu hao, trong Ma kiếm sẽ phóng thích ra càng nhiều máu hơn để bổ sung cho lượng tiêu hao trong thân thể ta. Đây rốt cuộc là loại kiếm gì?
Ninh Tiểu Xuyên để Ngọc Nhan chiếu cố cho Ngọc Ngưng Sanh, còn bản thân thì liền rời đi, tiến vào gian phòng của mình, sau đó ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu nghiên cứu về thanh Ma kiếm này.
Thanh Ma kiếm này không phải là lần đầu tiên cứu mạng hắn, nó có thể hút máu người, đoạt lấy Uẩn Huyết dịch, giống như bản thân nó tự có linh hồn vậy.