Hai là muốn hấp dẫn người qua lại chú ý, tìm kiếm người tài ba có thể khử độc cho tiểu thư Bạch gia.
“Nếu có thể thành công thì được trả thù lao một Bồ Quả hoặc thứ nào đó giá trị ngang hàng Bồ Quả... Hình như Man Tử sư phụ từng nhắc đến thứ này”
“Nó mọc ở Tây Mạc vực, là một loại bảo dược rất hiếm thấy có thể trực tiếp gia tăng sức mạnh. Không nghĩ tới trong Long Thành này còn có thứ tốt như vậy! Phương Lăng lập tức hứng thú.
Hắn nhảy lên một cái bay thẳng qua đám người rồi lên đến đài bố thí.
Hộ vệ Bạch gia trông coi nơi đây thấy hẳn bay lên thì lập tức không dám thất lễ.
Một người trung niên mặt chữ Quốc đi vẽ hướng. hắn rồi chắp tay hỏi: “Không biết nên xưng hô công tử như thế nào?”
“Phương Lăng!" Hắn trả lời.
“Phương công tử có bản lĩnh khử độc chữa bệnh đúng không? Muốn đến Bạch phủ thử một lăn?” Người này lại hồi.
Phương Lăng khẽ gật đầu: “Hiểu sơ một chút, có lẽ sẽ giúp được."
“Đại Dũng, ngươi dẫn Phương công tử về phủ xem bệnh cho tiểu thư!” Người này lập tức gọi một tên hộ. vệ tới dẫn đường cho Phương Lăng.
Bạch phủ chỉ cách nơi bố thí một con đường mà thôi, rất gần.
Phương Lăng đi theo hộ vệ tên là Đại Dũng kia, rất nhanh đã đi tới Bạch phủ.
Hắn còn chưa tiến vào Bạch phủ đã cảm nhận được mấy lưỡng khí tức không tệ trong đó.
Trong Bạch phủ có bốn tu sĩ Thiên Cơ cảnh tọa trấn, trong đó là ba Thiên Cơ cảnh sơ kỳ, một Thiên Cơ cảnh trung kỳ.
Dựa vào căn cơ này nên Bạch gia hoàn toàn có thể đi ngang trong nước Nam Dương.
“Có thực lực như vậy, khó trách dám công khai 'tuyên bố mình có Bồ Quả mà không sợ bị người ta nhớ thương” Phương Lắng cười nói
Hắn đi theo hạ nhân Đại Dũng của Bạch gia xuyên qua phòng chính, đi tới một phòng khách nhỏ.
Trong thính đường có không ít người đang ngồi, phần lớn trên người bọn họ có một mùi thuốc rất đậm.
Đại Dũng cung kính nói: “Bởi vì quá nhiều y sư đến đây nên làm phiền ngài chờ ở nơi này”
“Nếu có gì sai bảo thì có thể báo cho hạ nhân trong sảnh, vất vả cho Phương công tử!"
Phương Lăng khẽ gật đầu, tùy tiện tìm một chỗ rồi ngồi xuống.
“Ha ha, Bạch gia này thật làm mọi cách khi đã tuyệt vọng, người nào cũng dẫn vào cho được” Lúc này, một thiếu niên không biết khuôn phép cười lạnh và nói.
Khi nói lời này hẳn ta không nhìn về hướng Phương Lăng, nhưng lại nói cho hẳn nghe.
Phương Lăng còn quá trẻ, nhìn thế nào cũng không giống người có thể chữa bệnh cứu người.
“Mạc Nhi ăn nói cẩn thận, Bạch gia là vọng tộc của Long Thành, không được nói bậy” Lão giả áo xám ngồi bên cạnh thiếu niên không khuôn phép kia lập tức mở mắt ra và dạy bảo.
Ông ta liếc nhìn Phương Lăng, cảm giác có gì đó kỳ quái, nhưng cũng chỉ chợt lóe rồi bỏ qua do không muốn lãng phí thời gian trên người hắn.
Lúc này lại có hai người tới phòng khách nhỏ.
“Là nàng?” Phương Lăng hơi kinh ngạc, không nghĩ tới nàng cũng tới.
Hai người đến chính là đôi sư đồ hẳn gặp phải lúc. ra cửa khách điếm kia.
Mỹ phụ ung dung cao quý, khí chất vô song, vừa hiện thân đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người
Nhưng bọn họ không dám nhìn nhiều, thậm chí còn cố ý cúi đầu xuống, trông có vẻ rất kính sợ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!