Nhìn thấy nụ cười câu hồn của Mộc Như Lam, hô hấp của Âu Khải Thần như dừng lại, hắn ngập ngừng, “Sao thế?”
“Nhớ lại một ít chuyện thú vị, chỉ tiếc là sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Ừm… Anh vừa hỏi em cái gì vậy?”
“À… Sang năm em định thi vào trường nào?” Âu Khải Thần rất để ý việc này, dựa vào thành tích của mình, Mộc Như Lam vào đại học nào cũng dễ như trở bàn tay. Hắn nhận ra rằng ở đâu có Mộc Như Lam, ở đó sẽ rất thoải mái dễ chịu, hắn muốn học cùng trường với cô.
“Em cũng chưa biết,” Mộc Như Lam khẽ lắc đầu, quá nhiều lựa chọn khiến cô đắn đo một thời gian. Bất quá bây giờ cũng đã quyết định xong, nhưng ha ha… vì cớ gì mà cô phải nói với Âu Khải Thần cơ chứ?
“Anh…”
“Chị!” Âu Khải Thần còn chưa nói xong thì đã bị Mộc Như Sâm bất ngờ xuất hiện chặn họng.
Mộc Như Lam nhẹ nhàng chào hắn một tiếng rồi lại chỗ của em trai.
Âu Khải Thần nhức mắt nhìn hai người nắm tay rời đi. Hắn nhíu mày tự hỏi, Mộc Như Lam có phải là bạn bè của hắn không? Lúc thì cô lạnh nhạt phớt lờ, lúc thì cô chủ động bắt chuyện…
Thật sự là bạn bè ư? Nếu đúng như thế, đáng lẽ ra hắn phải sung sướng thỏa mãn mới đúng, thế nhưng trái tim của hắn lại trống rỗng, liên tục gào lên rằng không đủ! Chỉ là bạn bè thì không đủ!
Quả thực muốn điên mất…
Mộc Như Lam kín đáo đưa mắt nhìn dáng vẻ bối rối của Âu Khải Thần, lặng lẽ cười ra tiếng.
Bức bối lắm có phải không? Càng lúc càng thấy bức bối có phải không? Liệu có khi nào không nhịn nổi muốn giết chết cô rồi cất vào tủ lạnh để mãi mãi độc chiếm không? Hay là đem chế thành con rối? Xác ướp? Tượng sáp? À… suýt nữa thì quên mất, chỉ có mấy kẻ biến thái như cô mới dám làm những chuyện đó, ha ha…
Con trai phải cẩn thận nha, yêu nhầm ác ma, coi chừng có ngày bị ăn luôn đấy.
…
Lễ kỷ niệm thành lập Lưu Tư Lan thu hút không ít người đến, bao gồm cả những giáo viên cũ của Mặc Khiêm Nhân. Nhờ cái miệng bà tám của Lục Tử Mạnh, họ biết được Mặc Khiêm Nhân đã về nước lại còn xuất hiện trong sự kiện này, lập tức nhốn nháo lên.
Hậu quả là điện thoại của Mặc Khiêm Nhân liên tục đổ chuông, trong đám người gọi có đủ các thể loại nhân vật trong nước ngoài nước, cùng ba và em gái của hắn.
“Anh, anh bị cửa ngục ở nhà tù California kẹp vào đầu à? Hay là bị một tên biến thái nào đó cắn phải?” Mặc Vô Ngân ở đầu dây điện thoại nói hề không khách khí.
Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng ngắt điện thoại, Lục Tử Mạnh đứng một bên nghe đã cười đến lăn lộn. Nhìn đi, hắn đã nói là ánh sáng huy hoàng của Mặc Khiêm Nhân sẽ bị Mộc Như Lam dập tắt mà, năm đó Mặc Khiêm Nhân cũng là kẻ tài giỏi nổi danh toàn thế giới, vậy mà bây giờ sóng biển lớp sau đè lớp trước, lớp trước chết trên bờ cát.
Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng liếc hắn một cái, “Cười sảng khoái quá nhỉ? Thần kinh cậu hẳn phải thoải mái lắm, như vậy cũng tốt,” Rồi hắn dừng lại một chút, đợi cho Lục Tử Mạnh đắc ý đã đời mới bồi thêm một câu, “Thần kinh thoải mái, ít nhất lúc bị tội phạm biến thái giết chết cậu cũng có thể thoải mái ghi nhớ.”
Lục Tử Mạnh tức đến á khẩu, hắn quét mắt nhìn quanh căn phòng mới mấy ngày đã bị đống tài liệu của Mặc Khiêm Nhân chèn kín, khịt mũi xem thường rồi chạy lấy người. Hừ! Hắn đúng là dở hơi mới phí thời gian đấu khẩu với Mặc Khiêm Nhân! Hắn còn trẻ, hắn muốn ăn chơi!
“Nếu thấy Mộc Như Lam thì nhớ tránh đi,” Giọng nói u ám của Mặc Khiêm Nhân vang lại từ phía sau, khiến cho Lục Tử Mạnh run hết cả mình mẩy, hắn hít sâu hai cái rồi cất chìa khóa xe vào lại trong túi, quyết định không thèm nhẫn nhịn nữa, hùng dũng sải bước trở lại thư phòng.
Ở trong phòng, Mặc Khiêm Nhân bắt chéo chân lẳng lặng ngồi tại bục cửa sổ, chiếc kính mắt viền vàng an vị trên sống mũi, mái tóc ngắn vừa phải lòa xòa trước trán. Hắn mặc quần tây áo sơ mi đơn giản, lỗ tai không bấm khuyên, kiểu tóc chẳng có gì đặc biệt, phục trang cũng vô cùng bình thường giản dị, thế nhưng lại toát lên vẻ tao nhã ưu tú, quả thật rất đẹp.
Người như vậy, đáng lý nên làm thiếu gia quý tộc hoặc tinh anh xã hội. Ấy vậy mà, thiên tài từng nổi danh toàn cầu này lại lựa chọn một nghề nghiệp khiến cho mọi người phải sững sờ, không ai hiểu được rốt cuộc trong đầu hắn nghĩ cái gì.
Nhìn Mặc Khiêm Nhân như thế, Lục Tử Mạnh đành thở hắt ra, thôi được rồi, hắn không nỡ xuống tay với khuôn mặt quá mức dễ nhìn này, vậy thì dùng phương thức ôn hòa hơn.
“Khiêm Nhân, tôi thấy cậu cứ chực chờ muốn bắt một kẻ cuồng sát không có thực như vậy thì thật lãng phí công sức. Chi bằng cậu ra nước ngoài đi, đó mới là nơi có nhiều vụ án cần cậu giải quyết. Chứ thành phố này tính ra vẫn còn quá yên ổn cho một bác sĩ tâm lý tội phạm,” Ít nhất Lục Tử Mạnh hắn chưa bao giờ thấy báo đài ở đây đưa tin về những vụ giết người hàng loạt.
Tựa hồ như câu nói này chạm đến điểm nhạy của Mặc Khiêm Nhân, hắn bất chợt nhếch miệng cười nhàn nhạt, ngoắc ngón tay bảo bạn tốt lại đây. Lục Tử Mạnh ngoan ngoãn đi qua, Mặc Khiêm Nhân với tay lấy một tập tài liệu rồi đưa đến trước mặt Lục Tử Mạnh. Lục Tử Mạnh vừa nhìn vào, lập tức sợ tới mức ngã ngồi.
“Mặc Khiêm Nhân!” Hắn nghĩ Mặc Khiêm Nhân cố ý dọa hắn, liền nhăn mặt rống to.
“Sợ hả?” Mặc Khiêm Nhân thu lại nụ cười, khuôn mặt trở lại lạnh lùng như trước, “Trong các hồ sơ mật, bức hình này so ra cũng chỉ xếp vào loại trung bình. Mảnh đất thoạt nhìn có vẻ yên ổn hòa bình, chẳng qua là vì bao nhiêu sóng gió của nó đều được âm thầm xử lý. Trong đó có rất nhiều vụ án mới nghe đã rợn cả người, nếu được công bố rộng rãi thì sẽ khiến lòng dân bất an khó chịu, rồi lại dẫn đến vô số hệ lụy. Đừng tưởng tôi nói đùa.”
Cướp bóc, ăn cắp, đánh nhau, bắt cóc, giết người,… tất cả đều không quá đáng sợ, đáng sợ nhất chính là những tên tội phạm biến thái đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, bởi vì tâm lý của bọn chúng đều đã bị biến chất, không thể làm chủ bản thân, nằm mơ mới có chuyện bọn chúng hoàn lương. Chỉ cần phạm tội lần thứ nhất, tất sẽ có lần thứ hai thứ ba, thủ đoạn càng ngày càng thành thạo, càng ngày càng kinh tởm. Những kẻ như thế, nếu không bị trừng trị thì xã hội này chắc chắn sẽ rơi vào tình trạng rối loạn khủng hoảng.
Việc hoài nghi Mộc Như Lam mới chỉ bắt đầu gần đây. Một lần ở Mỹ, hắn nghe nói đến án mất tích hai năm trước thì bỗng cảm thấy hứng thú. Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, chỉ cần giết một người là đã để lại manh mối, huống gì là giết ba? Hắn dùng toàn bộ các phương pháp từ đơn giản nhất đến phức tạp nhất để loại trừ nghi phạm, làm không biết bao nhiêu lần vẫn chẳng thể nào đưa Mộc Như Lam vào diện tình nghi.
Nhưng, dùng đủ mọi cách mà lại không tìm ra đáp án chính xác, vậy thì kẻ vô tội nhất chính là kẻ có tội.
Hơn nữa, hắn còn nghe thấy hương vị phạm tội trên người cô ta.
Đây là một loại trực giác trời sinh.
Lễ kỷ niệm thành lập trường chấm dứt vào khoảng năm giờ chiều, thế nhưng đối với các học sinh, đây mới là thời điểm bắt đầu thật sự. Ngày hôm nay học viện cho phép mọi người ở lại đến tận mười giờ tối, trong khoảng thời gian đó tha hồ bày trò chơi, đốt lửa trại,… Mộc Như Lam vốn không muốn tham gia, cô không thích những nơi đông đúc. Khỗ nổi Mộc Như Sâm cứ nhõng nhẽo đòi cô vào, thế là đành phải chiều theo.
Có Mộc Như Lam, đám đốt lửa trại càng thêm náo nhiệt. Sân bóng rổ B toàn những người là người. Ở bên ngoài, học sinh đua nhau mở hàng đồ nướng hoặc trò chơi. Có điều, những cậu ấm cô chiêu ham vui này sao có thể làm hết trách nhiệm trông coi hàng quán, thế nên chẳng bao lâu sau đó, tất cả đều bỏ đi khiêu vũ.
Lúc Mặc Khiêm Nhân nói muốn trở lại học viện Lưu Tư Lan, Lục Tử Mạnh liền khinh bỉ chạy đi chơi riêng. Mặc Khiêm Nhân ngay từ nhỏ đã đặc biệt. Khi bọn họ ăn chơi đàn đúm, hắn thu mình đọc sách trong thư viện; khi bọn họ tốt nghiệp đại học, hắn đã bắt đầu phân tích tâm lý những tên tội phạm trong ngục. Vì vậy, Mặc Khiêm Nhân chỉ có duy nhất một người bạn là Lục Tử Mạnh, còn lại không ai muốn tiếp xúc với Mặc Khiêm Nhân, bởi vì bọn họ không có gan mở miệng trước mặt hắn, chỉ cần vừa buông một câu nói dối, Mặc Khiêm Nhân sẽ lập tức nhìn ra.
Quả thật làm người ta không biết giấu mặt vào đâu.
Dưới bầu trời đêm, lửa trại bập bùng cháy, chiếu sáng toàn bộ sân bóng. Tiếng nhạc rộn ràng bất chợt vang lên, mọi người nghe thấy thì vây quanh lại vui vẻ khiêu vũ. Mộc Như Lam định lánh ra ngoài, còn Mặc Khiêm Nhân thì bất ngờ bị nam sinh đứng cạnh kích động thúc người đẩy vào trong đám đông.
Một tiếng “phịch” trầm đục, Mộc Như Lam ngã vào trong lòng Mặc Khiêm Nhân.
Lồng ngực đột nhiên trở nên nặng nề, Mặc Khiêm Nhân theo phản xạ muốn đẩy cô ra, thế nhưng lại bị người đứng sau đẩy tới, mà Mộc Như Lam cũng cùng lúc rơi vào hoàn cảnh tương tự, nhất thời hai người không có cách nào tách khỏi nhau, ngược lại gần càng thêm gần.
Khoang mũi Mặc Khiêm Nhân tràn ngập mùi hương tươi mát của Mộc Như Lam, ấy vậy mà thân thể ưa sạch sẽ đến nghiêm trọng này lại không có cảm giác ghét bỏ. Gò má Mộc Như Lam áp sát vào ngực trái của hắn, bên tai là từng nhịp đập vững vàng của trái tim người đàn ông, mùi hương bạc hà xa lạ quanh quẩn trong không khí.
Thấy đám đông mỗi lúc một nhốn nháo, Mặc Khiêm Nhân dắt tay Mộc Như Lam len lỏi giữa những khoảng trống nhỏ hẹp, tới khi ra được đến nơi tương đối ít người thì mới buông tay.
“Không có bị gì chứ?” Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt nhìn Mộc Như Lam bằng đôi mắt sắc bén như xuyên thấu vạn vật, đôi mắt mà không một kẻ dối trá nào dám đối diện.
Mộc Như Lam xoa xoa cổ tay, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, hắn ta xoay lưng về phía đám lửa, gương mặt dễ nhìn chìm trong bóng tối, mông lung và mờ ảo.
Cô dịu dàng mỉm cười, “Không sao, cảm ơn tiên sinh.”
Mặc Khiêm Nhân không đáp, chỉ yên lặng nhìn cô, ánh nhìn chuyên chú hệt như mỗi lần hắn nghiên cứu ảnh chụp tội phạm.
Mộc Như Lam cũng không mấy chú ý, cô dời mắt về hướng đám đông đang vây quanh ngọn lửa trại, bức tường người dày đặc khiến cô không tài nào nhìn vào bên trong. Sao đột nhiên bọn họ lại kích động như thế nhỉ? Mộc Như Lam suy nghĩ một lúc rồi hai mắt sáng lên. Suýt nữa thì quên mất, cô nghe nói tối nay có tổ chức thi khiêu vũ giữa các học sinh, hẳn là đã bắt đầu rồi. Nhưng bọn họ xông xáo nhiệt tình như vậy, không biết phần thưởng là cái gì đây? À, phải…
“A a a a a! Tớ nhất định phải thắng! Tớ muốn hẹn hò với Âu thiếu!” Một cô gái kích động hét to.
“Tôi muốn hẹn hò với hội trưởng!” Một âm thanh kích động khác vang lên, kéo theo một tràng dài tranh luận.
“Cậu dẹp đi! Hội trưởng làm sao có thể hẹn hò với cậu! Phải với tôi mới đúng!”
“Tôi tôi tôi!”
“…”
Phải rồi, cặp nam nữ chiến thắng có thể hẹn hò nguyên một ngày với bất kỳ ai mà mình thích, phần thưởng thú vị này là đề xuất của bộ tuyên truyền, không ngờ được hưởng ứng nhiệt liệt như vậy. Chẳng trách tối nay học sinh tập trung đông vô cùng, lại còn kích động đến thế.
Nghe thấy bản thân trở thành phần thưởng mà bao nhiêu nam sinh tranh giành, Mộc Như Lam bất đắc dĩ cười, thật là một đám vô lại đáng yêu…
Mặc Khiêm Nhân hiển nhiên cũng chú ý tới điều đó, hắn nhếch khóe môi, “Mộc tiểu thư quả thật được hoan nghênh ở học viện Lưu Tư Lan.”
Mộc Như Lam giật mình, hơi nghi hoặc hỏi, “Anh là…?” Rất nhiều người biết cô, nhưng cô lại không thể biết nhiều như vậy.
Mặc Khiêm Nhân chìa bàn tay ra, “Mặc Khiêm Nhân.”
Cô cũng đưa tay nắm lấy, “Mộc Như Lam. Xin chào.”
Hai người bắt tay, tựa như một lần giao phong. Ngón tay của Mặc Khiêm Nhân trong chớp mắt chạm vào toàn bộ bàn tay Mộc Như Lam, trắng trẻo, mịn màng, không có lấy một vết trầy xước. Hắn hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm vào gương mặt cô.
Mộc Như Lam không nhận ra hành động kỳ quái mà Mặc Khiêm Nhân vừa làm, trên thực tế, hầu như không ai có thể nhận ra, bởi vì động tác của hắn thật sự rất lão luyện, không đem lại bất kỳ cảm giác lạ nào, chẳng khác gì một cái bắt tay vô cùng vô cùng bình thường.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!