Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ma yêu nữ lật gia tiên

Bạch Tố Tình bị Thái Sử Nương Tử nhạo báng thì mới sực nhớ ra mục đích chính của mình, vội nhìn Âu Khải Thần một cái cuối rồi chạy ra ngoài theo Chu Nhã Nhã.

Chu Nhã Nhã tản bộ dọc con đường nhỏ trải đầy đá cuội, trong đầu tràn ngập hình ảnh Mộc Như Sâm ân cần với Mộc Như Lam. Mặc dù Mộc Như Lâm luôn cố tình hướng sự chú ý của Mộc Như Sâm về phía cô ta nhưng cậu vẫn không buồn liếc mắt. Khuôn mặt lãnh diễm của Chu Nhã Nhã ngày càng lạnh lùng.

Cô ta biết, lời tỏ tình của Mộc Như Sâm đơn giản chỉ là trò đùa cợt!

Tiếng bước chân khẽ khàng đột nhiên vang lên từ phía sau. Phiền chán xoay người lại, Chu Nhã Nhã không mấy bất ngờ khi bắt gặp bản mặt Bạch Tố Tình, “Cô đi theo tôi làm gì?”

Dường như đứa con gái này vẫn luôn tìm cách tiếp cận cô ta, ý gì đây? Thấy người sang nên bắt quàng làm họ? Nghĩ vậy, vẻ mặt của Chu Nhã Nhã càng lúc càng khó coi, ngoại trừ việc mất khả năng thao túng người khác, Chu Nhã Nhã ghét nhất là những kẻ có âm mưu trục lợi từ gia thế của cô ta.

Bạch Tố Tình vờ không thấy biểu hiện chán ghét rõ mồn một đó, chỉ mỉm cười nhỏ nhẹ nói, “Mình muốn làm bạn với cậu,” Lần trước chưa nói được bao nhiêu thì Chu Nhã Nhã đã bỏ đi, cũng tại Bạch Tố Tình chưa thăm dò kỹ lưỡng tính tình cô ta. Tất nhiên là bây giờ Bạch Tố Tình phải ra sức cố gắng bù lại, biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà.

“Làm bạn với tôi?” Khóe môi Chu Nhã Nhã vẽ nên một nụ cười lạnh băng đầy khinh bỉ, ánh mắt chậm rãi quét từ trên xuống dưới thân hình Bạch Tố Tình, “Cô là cái thá gì mà đòi làm bạn với tôi? Ha… cô tưởng rằng ở trong nhà Mộc học tỷ thì cô sẽ thật sự trở thành người Mộc gia, còn Mộc học tỷ sẽ thật sự trở thành chị gái của cô sao? Tự tát mình mấy cái cho tỉnh cái đầu mê muội của cô đi, chim trĩ mà cứ nghĩ mình là phượng hoàng. Hừ.”

Dứt lời, cô ta lập tức cất bước bỏ đi. Chu Nhã Nhã trưởng thành trong xã hội thượng lưu nên mắt nhìn người cũng khá chuẩn, những cô gái sống giữa phồn hoa luôn luôn toát lên vẻ kiêu hãnh đặc biệt, nó thấm trong từng ngôn từ và cử chỉ. Mà ở Bạch Tố Tình, Chu Nhã Nhã chỉ thấy sự tầm thường giả dối.

Nét mặt của Bạch Tố Tình lúc bấy giờ cực kì khó coi, cô ta không ngờ rằng Chu Nhã Nhã sẽ trắng trợn như vậy, khốn nạn hơn là cô ta nói rất đúng! Tuy Bạch Tố Tình lớn lên ở nước ngoài nhưng cũng chẳng vào loại khá giả gì.

Bạch Tuyết – mẹ của Bạch Tố Tình – tuy là bạn thân của Kha Uyển Tình nhưng gia thế thì lại thua xa. Gia cảnh xuống dốc, bà ấy tự hiểu thân phận của mình thấp kém hơn Kha Uyển Tình nhiều nên không muốn nhờ vả người bạn này. Cuối cùng, Bạch Tuyết quyết định lấy một tên quý tộc hạng trung, sống một cuộc đời nghèo túng mà không ai hay biết: ở những ngôi nhà cũ kỹ, ăn những món ăn bình dân rẻ tiền, và mặc những loại vải đầy vết tẩy trắng nhờn nhợt.

Bạch Tố Tình trông qua thì giống phượng hoàng thuần huyết, nhưng thực ra chỉ là một con chim trĩ mơ mộng đến ngày hóa phượng mà thôi.

Hiện tại Chu Nhã Nhã độc ác đạp thẳng vào chỗ đau của Bạch Tố Tình, làm sao cô ta có thể không oán hận?

Bàn tay giấu dưới áo phẫn uất siết chặt lại, nổi lên từng khớp xương trắng bệch, đôi mắt Bạch Tố Tình âm lãnh đến đáng sợ. Được, được lắm, cô ta thừa biết phải dùng cách gì để thuần hóa con sói kiêu ngạo này.

Âu Khải Thần bước vào nhà ăn, đôi mắt phượng tập tức tập trung vào Mộc Như Lam. Việc bị Bạch Tố Tình ngã vào người khiến hắn khá bất ngờ, hắn vốn đang đắm đuối nhìn Mộc Như Lam thì bỗng nhiên lồng ngực nặng trĩu. Hắn không thích người lạ đột ngột tới gần nên rất nhanh nhẹn đẩy cô ta ra, cũng chẳng thèm liếc xem người bị ngã là ai, một đường đi thẳng về phía bàn của Mộc Như Lam.

Đến gần hơn, Âu Khải Thần mới để ý thấy Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm, đôi mày không khỏi nhíu lại, bước chân ngoặt vào chiếc bàn ngay phía trước Mộc Như Lam. Hắn lẳng lặng ngồi xuống, thầm nghĩ đôi song sinh này thật là chướng mắt…

Học sinh trong nhà ăn thưa thớt dần, cũng có người nằm ngủ thẳng cẳng trên sô pha, không gian yên tĩnh chậm rãi thay thế những cuộc trò chuyện ồn ã.

Mộc Như Lam chống cằm ngồi nghe Mộc Như Sâm ríu rít kể chuyện, còn Mộc Như Lâm thì thỉnh thoảng lại chen thêm một câu. Khung cảnh khăng khít này đã trở nên quá quen thuộc đối với học sinh Lưu Tư Lan, ai cũng biết hai anh em này nghe lời Mộc Như Lam một phép, ngoan ngoãn tựa cún con vậy.

Đến tận khi tiếng chuông báo hiệu giờ học phụ đạo vang lên, Mộc Như Lam mới tạm biệt hai anh em rồi chậm rãi về lớp.

“Như Lam,” Giọng nói của Âu Khải Thần truyền đến.

Cô ngoái đầu mỉm cười, “Cùng về lớp nhé?”

Âu Khải Thần đắn đo mấy ngày mới có đủ tự tin đến thông báo với Mộc Như Lam một chuyện, thế nhưng nụ cười ấy trong thoáng chốc đã đâm một mũi kim nhọn vào quả bóng dũng khí của hắn. Cả người Âu Khải Thần mềm nhũn theo từng cử chỉ của Mộc Như Lam, giống như một con rối mất quyền tự chủ, chỉ có thể vĩnh viễn nhảy múa trong lòng bàn tay nghệ nhân.

Hai người sánh vai cùng bước, Mộc Như Lam nhẹ nhàng nở nụ cười điềm đạm. Ánh nắng trưa ôm lấy cô không rời, thánh khiết, ôn hòa, và rất đỗi dịu dàng.

Âu Khải Thần ngẩn người, vươn tay muốn chạm vào nhưng chỉ dám dừng giữa không trung. Rõ ràng cô ấy gần trong gang tấc, tại sao hắn lại thấy xa tận chân trời? Tựa như hình bóng Mộc Như Lam lúc này chỉ là ảo ảnh hư vô, còn Mộc Như Lam thực sự chỉ thuộc về thiên đường – nơi mà một kẻ phàm trần như Âu Khải Thần không thể nào đặt chân đến.

Hắn đứng sững lại, còn Mộc Như Lam thì vẫn tiến về trước, giữa hai người bắt đầu xuất hiện khoảng cách. Mái tóc đen của Mộc Như Lam lay động trong nắng, mềm mại xinh đẹp tựa thác nước. Âu Khải Thần mê man nhìn theo, trong lòng không kìm nổi sự lo lắng.

Mộc Như Lam dừng bước, “Anh làm sao vậy?”

Âu Khải Thần lắc lắc đầu bảo không sao rồi nhanh chân đuổi kịp Mộc Như Lam. Hắn gượng gạo đưa tay lau mồ hôi trên trán, chợt phát hiện cả bàn tay mình cũng đã ướt đẫm.

Mộc Như Lam chớp mắt mấy cái, nụ cười trên môi càng lúc càng sâu. Cô mở ba lô lấy ra một món quà bọc giấy hoa văn xanh, “Tặng anh.”

Âu Khải Thần có chút thụ sủng nhược kinh, “Tặng anh?”

“Thứ năm tuần sau là sinh nhật anh phải không? Hôm ấy em bận việc không đến dự tiệc được, sợ quên nên tặng trước cho anh,” Mộc Như Lam áy náy nói, thứ năm tuần sau là khi kỳ trung khảo vừa kết thúc, quả thật công việc tổng kết và sắp xếp sẽ chiếm hết thời gian của cô, nhưng vẫn còn một lý do khác quan trọng hơn… Ha ha… Tất nhiên là vì cô muốn trò chơi tăng thêm phần thú vị rồi.

Mộc Như Lam nhớ rõ ngày sinh nhật hắn.

Tin vui bất ngờ này ngay lập tức chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của Âu Khải Thần, làm cho hắn kinh ngạc đến mức không kịp phản ứng. Nhìn cô càng lúc càng rời xa, trái tim hắn kích động đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tầm mắt Âu Khải Thần nhòe dần, hắn có cảm giác rằng đây hẳn là một giấc mơ, một giấc mơ đẹp đến không thực…

Tan học, Bạch Tố Tình kiếm cớ muốn đi dạo một mình để từ chối tài xế cho Kha Uyển Tình phái tới, sau đó vào ngồi trong một tiệm thức ăn nhanh ở nội thành, bật máy tính lên, hai bàn tay lạo rạo gõ phím.

Chu Nhã Nhã đuổi vệ sĩ Chu gia đi, cô gái kiêu ngạo đến bốc đồng này cứ nhìn thấy vệ sĩ là lại nhớ đến chuyện sáng hôm qua. Gặp loại tình huống cẩu huyết trong phim truyện này, sau khi bớt sợ hãi, Chu Nhã Nhã chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã và phẫn nộ. Cô ta biết mình bạn bè thì ít mà kẻ thù thì nhiều. Mấy tên lưu manh kia chắc chắn là được thuê để trả đũa cô ta. Nếu có một ngày Chu Nhã Nhã tìm ra kẻ chủ mưu, cô ta nhất định sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời!

Ba giờ chiều, ánh mặt trời hãy còn rực rỡ những gió lạnh cũng đã bắt đầu đặt bàn tay lên mái tóc Chu Nhã Nhã. Cô ta rùng mình gài chặt khuy áo, co người lại trong chiếc áo ấm, cho hai tay vào túi rồi thong thả tản bộ bên cạnh đường xe chạy.

Con đường này nối liền cổng học viện Lưu Tư Lan với dường dành riêng cho nhân viên Lưu Tư Lan, ngoại trừ một vài chiếc xe nội bộ ra ra vào vào thì không còn gì khác. Hai bên đường trồng những hàng cây cao lớn trên thảm cỏ xanh nức mùi hoa dại, con đường dẫn vào ngay trung tâm thành phố, hợp với trục đường cái tạo thành hình chữ T, giao thông vô cùng thuận tiện.

Biến cố xảy ra chỉ trong chớp mắt, Chu Nhã Nhã vừa mới đặt chân lên đường thì một chiếc xe chạy qua. Cô ta chẳng mấy chú ý nên đã không kịp phản ứng khi cửa xe bất ngờ bật mở, một tên đàn ông bịt mặt vươn tay lôi cô ta vào trong.

“A!” Trước khi bị đánh ngất xỉu, Chu Nhã Nhã sợ đến ngây người, cô ta cứ tưởng sau vụ việc vừa rồi, đối phương cho dù có muốn trả thù thì cũng sẽ không làm sớm như vậy!

Chu Nhã Nhã bất tỉnh đổ gục xuống, đôi mắt dữ tợn của đám người trên xe cười híp lại.

“Mẹ nó, cuối cùng cũng bắt được con điếm này!” Tên lái xe nghiến răng ken két, hưng phấn vỗ vô lăng, “Lần này chúng ta phải lấy tiền trước rồi mới hành động, chó chết, hôm qua suýt bị Mộc Như Lam phát hiện mà còn bị trừ một đống tiền, kháo!”

“Ha ha, bây giờ đền bù cho hết thiệt thòi là được chứ gì? Hơn nữa, lần này sẽ…” Một tên dùng tay nắn bóp ngực Chu Nhã Nhã, trong xe liền vang lên tràng cười dâm uế.

Hôm qua người nọ sai bọn họ hù dọa đứa con gái này, cảnh tượng “cám treo để heo nhịn đói” khiến bọn họ ngứa ngáy khó nhịn. Hơn nữa, cái dáng vẻ vênh váo của Chu Nhã Nhã làm người ta chỉ muốn xé nát quần áo cô ta mà hung hăng chà đạp, ép cô ta rên rỉ cầu xin. Kết quả là Mộc Như Lam suýt gọi cảnh sát gông cổ cả đám. Không ăn vụng được thì thôi, đằng này lại còn bị trừ một phần ba tiền, con mẹ nó, may là cuối cùng người nọ cũng đã cho phép khẩu súng của bọn họ hành động.

Những tên lưu manh này không hề biết thân phận của Chu Nhã Nhã, chỉ lờ mờ đoán là con nhà giàu, vả chăng, lần trước đột nhập Lưu Tư Lan rồi cầm tiền trốn thoát quá mỹ mãn nên bọn họ thầm nghĩ người nọ quả thật lợi hại, mọi đường lui đều được chuẩn bị chu toàn. Mà lần này tiền công lại còn nhiều hơn nữa, muốn từ chối cũng khó, cùng lắm thì xong việc bọn họ liền rời khỏi thành phố K sống tiêu dao.

Viễn cảnh càng đẹp, lá gan càng lớn.

Vệ sĩ của Chu Nhã Nhã nào dám bỏ đi thật, họ lặng lẽ trông chừng Chu Nhã Nhã từ xa nên khi thấy cô ta biến mất thì lập tức thông báo về Chu gia, kéo theo một đợt truy bắt ầm ĩ…

Lưỡi dao lạch cạch trên mặt thớt, Mộc Như Lam cười tủm tỉm cắt rau thành từng đoạn nhỏ. Trong bếp, Kha Uyển Tình vui vẻ chiên đồ ăn. Mộc Chấn Dương ngồi đọc báo, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn hai mẹ con. Âm thanh đùa giỡn của Mộc Như Lâm và Mộc Như Sâm từ trên lầu vọng xuống. Ngoài vườn, Chu Phúc cầm cây kéo lớn, tỉ mỉ chăm sóc bồn hoa…

Không khí yên tĩnh hài hòa len lỏi vào mọi ngóc ngách, tựa hồ như tất cả đã quên mất sự hiện diện của một kẻ xa lạ.

Lưỡi dao lạch cạch trên mặt thớt, Mộc Như Lam cười tủm tỉm cắt rau thành từng đoạn nhỏ…

“Bịch!” Chu Nhã Nhã bị ném lên đống giấy vụn trên đất. Cái lạnh thấu xương của nền xi măng xuyên qua lớp giấy, hòa lẫn với cảm giác ê ẩm đau đớn mà thấm vào làn da cô ta.

Hàng mi Chu Nhã Nhã run run, cô ta chầm chậm mở mắt. Tầm nhìn như phủ một lớp sương mờ, vài bóng dáng mông lung đi qua đi lại, có kẻ ngồi xổm trước mặt Chu Nhã Nhã, vươn tay. Vải rách kêu xoẹt một tiếng, cái lạnh đột ngột đánh ập vào ngực khiến Chu Nhã Nhã mở to mắt ngỡ ngàng, vừa giận vừa sợ trừng bốn tên đàn ông đang vây quanh mình, “Các người làm gì vậy hả?!”

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận