Ngày hôm sau, Chu Nhã Nhã không đến trường, học viện Lưu Tư Lan thiếu đi một học sinh cũng không có ảnh hưởng gì.
Tan học buổi chiều, một chiếc xe màu đen mới tinh đậu ở cổng học viện Lưu Tư Lan. Bình thường con đường này không thiếu gì những xế hộp đắt tiền nên thứ gây chú ý không phải là sự hào nhoáng của chiếc xe mà là do nó đậu trái nội quy Lưu Tư Lan, chặn lại toàn bộ xe ở phía sau, khiến cho rất nhiều người bực tức.
Có điều người ngồi trong xe dường như chẳng mấy để ý đến điểm này.
Cửa xe bật mở, một chàng trai mặc trang phục đen giản dị bước xuống, cả người hắn tràn đầy mùi sách, thoạt nhìn văn nhã ưu tú, thế nhưng sự thiếu hiểu biết về nội quy đậu xe đã phá hỏng hình tượng của hắn ta.
Chu Tô Luân mở điện thoại di động, vội vàng gọi cho cô gái mà mình đã tâm tâm niệm niệm cả đêm. Tâm trí hắn không tài nào xóa đi hình bóng đóa sen trắng nhu nhược đáng yêu luôn cần được bảo vệ. Thậm chí tối qua bố mẹ nói chuyện về em gái hắn cũng chỉ nghe chữ được chữ mất, hắn nghĩ hắn trúng tiếng sét ái tình của Bạch Tố Tình mất rồi.
Sau khi Bạch Tố Tình nhỏ nhẹ đáp lại, Chu Tô Luân cất điện thoại đi, vừa mỉm cười vừa tựa lưng vào thân xe cao cấp, nhất thời chìm trong chùm suy tưởng ngọt ngào, bỏ ngoài tai toàn bộ tiếng còi bực dọc từ những chiếc xe bị hắn chặn đứng. Chúng tài xế bắt đầu mất kiên nhẫn, tên này ở đâu ra mà tự nhiên chặn đường đi thế, làm trễ giờ đón các thiếu gia tiểu thư!
Mộc Như Lam cùng vài hội viên hội học sinh đi ra cổng thì liền nhìn thấy chiếc xe thể thao kia. Cổng học viện chia làm hai lối, lối thứ nhất là dành cho xe ô tô đi thẳng đến bãi đỗ xe trong khuôn viên học viện, học sinh sẽ đứng sẵn ở đó chờ xe tới đón; lối thứ hai thì dành cho những người có xe đậu ở bên ngoài, học sinh phải xuống xe tự mình đi vào, không một chiếc xe nào được phép chạy qua lối vào này. Chu Tô Luân đáng lẽ phải chờ ở lối dành cho người đi bộ, thế nhưng hắn lại đậu ở lối dành cho xe ô tô, hệ quả là một hàng dài xe cộ bị chặn lại phía sau.
Mộc Như Lam hơi nheo mắt nhìn Chu Tô Luân, nụ cười trên môi càng lúc càng sâu. Cô chuyển ánh nhìn về phía Trần Thanh đang đứng sau mình nửa bước chân, Trần Thanh đưa tay nâng gọng kính rồi hùng hổ tiến lên.
“Tiên sinh, nơi này không được phép đậu xe, mời anh lái xe đến bãi đậu trong khuôn viên trường hoặc bãi đậu ở đằng kia,” Học sinh lớp mười hai, khí thế không hề yếu ớt.
Hình ảnh tuyệt vời trong đầu Chu Tô Luân bị cắt ngang, hắn nóng nảy liếc xéo Trần Thanh một cái, quay đầu nhìn hàng xe dài phía sau rồi mở cửa ngồi vào ghế lái.
Chu Tô Luân khởi động xe, chậm rãi chạy vào trong học viện. Thời điểm ánh mắt hắn chạm phải bóng dáng của Mộc Như Lam, Chu Tô Luân không khỏi sững sờ.
Qua lớp thủy tinh, hắn nhìn thấy một thiên sứ, cô nghiêng đầu lắng nghe người bên cạnh nói chuyện, nụ cười ấm áp làm sáng bừng cả khuôn mặt. Người bên cạnh đẩy cô một cái, chiếc váy trắng đung đưa theo làn gió, ánh mặt trời quyến luyến ôm lấy cô, tựa như một đóa sen thánh thiện.
“Cốp!” Đầu xe va vào góc tường, Chu Tô Luân mải ngắm cảnh đẹp mà thẫn thờ cả người.
Khi Bạch Tố Tình tìm được hắn, Chu Tô Luân vẫn còn bị vây trong trạng thái hốt hoảng, trên đời có tồn tại một cô gái thuần khiết đến thế sao? Hệt như thiên sứ vậy…
“Chu tiên sinh?” Bạch Tố Tình nhẹ nhàng gọi một tiếng, đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn hắn.
Chu Tô Luân hoàn hồn, hắn mỉm cười với cô ta, không hiểu sao cảm giác hưng phấn khi được ăn tối cùng người đẹp lại tiêu tan hết.
Hắn mở cửa xe giúp Bạch Tố Tình, cô ta vừa định chui vào trong thì đột nhiên bắt gặp cảnh gì đó, thân hình đột ngột ngừng lại, Bạch Tố Tình chằm chằm nhìn ra đằng xa.
Âu Khải Thần rất ghét những chuyện như thế này, hắn mất kiên nhẫn đảo mắt qua học muội ngượng ngùng đang chìa quà về phía hắn đầy chờ mong. Nửa năm trước, số lượng thư tình từ các nữ sinh năm ba giảm hắn xuống, hắn còn chưa kịp mừng rỡ thì nữ sinh năm một năm hai lại tới tấp sấn đến, phiến phức chết đi được.
Âu Khải Thần không biết rằng, lý do thư tình của nữ sinh năm ba giảm hẳn là vì họ truyền nhau rằng Âu Khải Thần thích Mộc Như Lam. Bọn họ tự hiểu bản thân không thể nào so bì được với hội trưởng nên đành an phận thoái lui, tuy có một vài người chưa bỏ cuộc nhưng cũng không dám thể hiện rõ ràng vì sợ bị chê cười.
Năm một năm hai thì không hay biết gì chuyện này, thế nên hoa đào của Âu Khải Thần vẫn liên tục rơi.
Ánh mắt lạnh băng không thèm liếc đối phương lấy một cái, Âu Khải Thần lãnh khốc nhấc chân bỏ đi…
Bất tri bất giác, Bạch Tố Tình nhếch miệng cười, đôi mắt khinh bỉ mỉa mai tập trung trên dáng người cứng đờ đầy khổ sở của cô gái kia.
…
Hôm nay tâm trạng Mộc Như Lam rất tốt, cô nói Trần Hải không cần phải đón, tự mình đi bộ đến bệnh viện ở trung tâm thành phố K.
Cước bộ của cô cực kỳ nhàn nhã và thoải mái, ánh mặt trời bao phủ Mộc Như Lam, làn gió dịu dàng âu yếm mái tóc cô, nụ cười mê hoặc nở rộ trên môi, hấp dẫn toàn bộ ánh nhìn. Mọi người đều chú ý đến Mộc Như Lam, thể xác và tinh thần bỗng trở nên thư thả lạ lùng. Cô gái này khiến bọn họ cảm thấy cuộc sống quả thật đẹp, nhưng nó chỉ đẹp khi họ tận hưởng từng phút giây, chứ không phải là lao đầu vào kiếm tiền để rồi chỉ thấy mỗi mệt nhọc và vất vả.
Mặc Khiêm Nhân lái xe chạy chậm rì rì cạnh vỉa hè, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô gái bỏ tiền vào túi của người ăn xin, giúp đỡ một bà lão qua đường, đùa giỡn với đứa trẻ đáng yêu… Những nơi cô đi qua, mọi người đều nở nụ cười, bất kể là chào đón hay đưa tiễn.
Cô gái này…
Cực kì cực kì tận hưởng cuộc sống, thậm chí còn cực kì cực kì yêu thương cuộc sống.
Mặc Khiêm Nhân cau mày, hắn thấy Mộc Như Lam rất mâu thuẫn với hình tượng kẻ biến thái trong suy nghĩ của hắn. Mặc Khiêm Nhân là nhà tâm lý tội phạm nổi tiếng bậc nhất thế giới, từ giải phẫu cơ thể, ngôn ngữ cơ thể đến tâm lý học và những thứ liên quan, hắn đều am hiểu tường tận. Thế nhưng hắn lại không có cách nào dùng ánh mắt sắc bén của mình để nhìn ra Mộc Như Lam có nói dối hay không, hình tượng hoàn hảo của cô ta có phải là giả bộ hay không.
Có lẽ, đây chính là lý do vì sao Mặc Khiêm Nhân quan sát Mộc Như Lam gắt gao không thôi.
Cô đang khiêu chiến lĩnh vực mà hắn yêu thích và kiêu ngạo nhất.
Hắn muốn giải phẫu cô gái biến thái này…
Hắn đạp chân ga, xe tăng tốc về trước, đến lúc hai người song song với nhau, cửa kính xe từ từ hạ xuống.
“Mặc tiên sinh?” Mộc Như Lam nhìn sang bên cạnh, tựa hồ như không ngờ gặp được người này, cô hơi kinh ngạc những vẫn mỉm cười dịu dàng như mọi khi, “Thật khéo.”
Sắc mặt Mặc Khiêm Nhân đạm mạc, “Mộc tiểu thư đi đâu vậy? Bệnh viện à?”
Đôi mắt Mộc Như Lam tỏa ra vầng hào quanh tinh thuần, “Không, tôi định đến nhà hàng Lâu Lan.”
“Vừa đúng lúc, cô có muốn đi chung với tôi không?” Nói thì nói như vậy, hắn đã mở sẵn cửa xe rồi.
“Được,” Mộc Như Lam mỉm cười rất tươi.
Mộc Như Lam là khách quen của nhà hàng Lâu Lan, nhân viên ở đây ai cũng biết cô. Lúc thấy Mộc Như Lam bước vào cùng một chàng trai sang trọng thì họ không khỏi kinh ngạc, bởi vì người đi chung với cô thường rất cố định, không phải tài xế thì cũng là em trai. Đến đây cùng một anh chàng điển trai xa lạ, hôm nay chính là lần đầu tiên.
Quản lý đích thân ra đón Mộc Như Lam, ông không hỏi gì nhiều, chỉ cười dẫn hai người lên tầng hai, ở đó có một vị trí dành riêng cho Mộc Như Lam. Nhà hàng Lâu Lan là sản nghiệp của Kha gia, năm ngoái vào sinh nhật mười lăm tuổi của Mộc Như Lam, Kha lão gia đã tặng nó cho cô.
Thân ảnh Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân vừa biến mất, người phục vụ với chiếc khay trên tay liền xì xào.
“Chẳng lẽ đó là bạn trai của Mộc tiểu thư?” Cô ta háo sắc nói, chàng trai kia vẻ ngoài thật anh tuấn, khí chất cũng rất sang trọng, hệt như một quý công tử.
“Suỵt, chuyện như thế chớ nói lung tung!” Một người phục vụ lớn tuổi trừng mắt cảnh cáo, đừng có làm bẩn thanh danh của tiểu thư!
“Nhưng cả hai nhìn rất xứng đôi…” Có người không cam lòng nói thầm, ý bảo Mộc Như Lam là cô gái đang tuổi thanh xuân, làm sao có thể không yêu đương một chút? Cho dù cô ấy là con cưng của giới giáo dục thì vẫn có quyền được yêu mà! Vả lại, hai người trông thật đẹp đôi, từ vẻ ngoài đến khí chất đều vô cùng hài hòa.
“Còn nói nữa! Mau đi đưa cơm!”
“…”
Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân không biết rằng hai đối thủ đang ngấm ngầm so chiêu như họ lại bị đồn thành một đôi trời sinh. Bất quá, nếu đổi góc nhìn, một kẻ biến thái với một kẻ thích khống chế biến thái, quả là thiên hạ nhất tuyệt.
Bàn ghế màu vàng nhạt nhìn rất sạch sẽ, rèm cửa mỏng manh khẽ đung đưa, để lộ phong cảnh bên ngoài, những hàng cây xanh tắm dưới ánh nắng vàng, hương trời thoang thoảng dịu ngọt.
Mặc Khiêm Nhân vẫn mặc quần tây áo sơ mi như mọi khi, bên dưới mái tóc đen mềm là một khuôn mặt thanh tú đạm mạc, cả người hắn trầm tĩnh, u nhã, và kiên định – rất giống sen, nhưng cũng từa tựa đá.
Hai tay Mặc Khiêm Nhân đút trong túi quần, hắn hờ hững nhìn cô gái đang ngồi xem thực đơn, biểu tình của cô rất hiền hòa, không hề mất tự nhiên khi xuất hiện người xa lạ.
“Mộc tiểu thư không có lòng đề phòng sao?” Mặc Khiêm Nhân thản nhiên lên tiếng, ngồi xuống ghế đối diện Mộc Như Lam.
Lúc này cô mới rời mắt khỏi thực đơn, mỉm cười nhìn Mặc Khiêm Nhân, “Ý Mặc tiên sinh là tôi hẳn phải kính nhi viễn chi*?”
*Kính nhi viễn chi: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với họ.
“Mộc tiểu thư có biết Kim Mạt Lỵ không?” Mặc Khiêm Nhân đột ngột đổi chủ đề. Ánh mắt sắc bén găm chặt trên người Mộc Như Lam, khiến người ta có cảm giác hắn sẽ phá nát lớp mặt nạ dối trá để nhìn thấu nội tâm cô.
“Biết,” Mộc Như Lam thong thả trả lời, làm sao mà không biết cho được, cô thậm chí còn ướp xác cô ta nữa kìa.
“Không ngại kể tôi nghe quá trình hai người quen biết chứ?”
“Mặc tiên sinh là cảnh sát à?” Mộc Như Lam cười, “Anh nghi ngờ tôi dính líu đến vụ mất tích của Kim Mạt Lỵ nên mới tìm cách tiếp cận sao? Khu nghỉ dưỡng Thanh Hòa làm gì có nhà nào họ Mặc.”
“Tôi không phải cảnh sát, có điều thỉnh thoảng cũng làm vài chuyện của cảnh sát,” Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt đáp, “Mộc tiểu thư có rất nhiều điểm đáng nghi.”
“Vậy sao?” Mộc Như Lam khúc khích, đôi mắt nheo lại vui vẻ như thể đang nghe một câu chuyện cười.
“Chỉ mong là chứng cứ sẽ không bị tôi phát hiện.”
“Mặc tiên sinh nói chuyện thật thú vị,” Mộc Như Lam lắc đầu cười khẽ, tựa như cô chỉ coi lời nói của Mặc Khiêm Nhân là trò đùa. Thế nhưng làm một chuyên gia tâm lý, hắn dễ dàng nhìn ra điều thâm sâu hơn.
Mộc Như Lam ấy vậy mà không hề phủ nhận!
Một tia sáng kỳ dị lóe lên trong mắt Mặc Khiêm Nhân, phản chiếu nụ cười thản nhiên từ đối diện.
Hai người không trò chuyện nữa, ít lâu sau đó thức ăn được bưng lên, làn hơi nước ấm nóng quẩn quanh bàn ăn.
“Món cá ở đây làm rất ngon, Mặc tiên sinh nên ăn nhiều một chút,” Mộc Như Lam mở nắp vung, một mùi hương thơm phức xông vào cánh mũi, thịt cá vàng óng hấp dẫn. Cô nói xong thì nghiêng đầu, sau đó liền giật mình: Mặc Khiêm Nhân đã cầm đũa gắp thức ăn mà không hề khách sáo.
Khớp xương cứng cáp, trắng nõn thon dài, mi mắt hơi rũ xuống, cằm khẽ đóng lại. Động tác của hắn thản nhiên mà tao nhã tựa như một công tử quý tộc. Thế nhưng vị công tử này lại ghét ăn hành, nhanh như chớp loại bỏ mọi cọng hành mà mình phát hiện, trên bàn ăn liền xuất hiện một ngọn núi nhỏ màu xanh lá.
Mộc Như Lam hơi sửng sốt chớp mắt mấy cái, sau đó lại nhìn sang đồi gừng vàng mới mọc bên cạnh núi hành xanh. Không phải cô chưa bao giờ thấy người ta kén ăn, nhưng mà kén đến mức càn quét cả bàn thế này thì quá bá đạo rồi.
“Mặc tiên sinh,” Mộc Như Lam hô một tiếng rồi dùng tay đẩy cái mâm xoay*, cố gắng cứu vớt món cá cùng những lát gừng ưa thích của mình. Xui cho cô, Mặc Khiêm Nhân thấy thức ăn bị xoay đi thì đứng hẳn dậy bưng cả đĩa cá lên, hại Mộc Như Lam phí công vô ích.
“…”
*Không biết diễn tả thế nào mới phải, đây là loại bàn có thể xoay tròn mặt trên để thực khách dễ dàng lấy thức ăn, nhà hàng rất hay dùng loại bàn này, trong Conan cuối tập 34 cũng có một vụ án nhắc đến nó.
…
Mộc Như Lâm cắt đuôi người anh trai song sinh, một mình đi đến bệnh viện trung tâm.
Vách thang máy màu bạc phản chiếu hình ảnh một thiếu niên anh tuấn, khung kính đen không hề khiến cậu trở nên quê mùa mà còn làm tăng thêm vẻ điềm tĩnh.
Đinh một tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra, một thân hình nồng nặc mùi rượu lao vào trong. Mộc Như Lâm kinh ngạc nhưng vẫn nhanh nhẹn đẩy hắn ra khỏi phạm vi nguy hiểm.
Đây là một thanh niên cực kỳ cường tráng, cao đến một mét chín, dáng người bưu hãn vạm vỡ như đồ tể. Trên đầu quấn băng vải trắng, hắn say bét nhè nằm trên sàn cả buổi vẫn chưa đứng dậy được.
Mộc Như Lâm nhíu mi, tên này là ai mà lại uống rượu trong bệnh viện thế không biết. Cậu đến đây là vì muốn tìm Lam Nhất Dương nên cũng chẳng mấy để tâm đến những kẻ xa lạ. Vừa định bước ngang qua, cổ chân Mộc Như Lâm bỗng nhiên nặng trĩu, cậu cúi đầu thì thấy một bàn tay thô đen đang nắm chặt lấy cổ chân mình.
“Làm cái gì vậy hả?” Đá mấy cái mà vẫn không dứt ra được, Mộc Như Lâm tức giận cau mày.
Tên kia chậm chạp phản ứng, một tay nắm cổ chân Mộc Như Lâm, một tay chống vào vách tường mà đứng dậy. Khuôn mặt tục tằng của hắn lộ ra, ánh mắt say khướt dán lên người Mộc Như Lâm, hắn cười hắc hắc hô hai tiếng “mỹ nữ” rồi xông đến.
…
Khi Mộc Như Lam nhận được điện thoại của Thái Sử Nwng Tử, cô đang cùng Mặc Khiêm Nhân rời khỏi nhà hàng Lâu Lan. Tình huống quá khẩn cấp, cô bắt buộc phải nhờ Mặc Khiêm Nhân đưa mình đến cục cảnh sát.
Mộc Như Lâm ở trong bệnh viện đả thương một bệnh nhân tên Kim Bưu Hổ, y tá đã gọi điện báo nguy. Lúc này cậu đang giằng co với Kim phu nhân tại cục cảnh sát.
——
Đoạn kịch nhỏ:
Khi yêu ——
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!