Edit: Thạch Vi Bạch
Giọt nước mắt bi phẫn tràn ra từ mắt Long Dật Minh, hắn hận bản thân bất lực, không thể ngăn cản bi kịch người thân tàn sát lẫn nhau!
Long Dật Tĩnh nhìn hai mắt Long Dật Minh rưng rưng, trong mắt càng dấy lên nhiều sát khí.
Hắn phất mạnh tay áo, động tác quá nhanh không cho người náo nhìn thấy, trong sảnh phát ra tiếng động lạ.
Tiếp đó, một bóng đen từ trên xà ngang rơi xuống, ngồi trên mặt đất.
Cái khăn đen che đi mặt người đó, chỉ lộ ra một đôi mắt đen, cả người bị thương nặng mà mệt mỏi.
Khi bóng đen chạm mặt đất, Long Dật Phong cùng Long Dật Thu đã phi thân đến, lợi dụng lúc đối phương còn chưa có phản ứng gì, đã đặt vũ khí trước cổ họng của đối phương.
Long Dật Phong xanh cả mặt, tay hung hăng túm vạt áo của hắn, lớn tiếng hỏi: “Đúng là không biết sống chết là gì, nói, ngươi là ai?”
Đối phương nghiêng người dò xét Long Dật Phong, không sợ hãi, ngược lại còn cười một tiếng, châm chọc nói: “Ha ha, ta là ông nội ngươi.”
“Ngươi…”
Hai mắt của Long Dật Phong lồi ra, trở tay, ném mạnh người đó sang một bên.
Người kia nằm trên mặt đất, hắn vốn bị Long Dật Tĩnh đả thương, giờ lại bị Long Dật Phong đả kích, giờ phút này, đến bò cũng không còn sức.
Trước mắt mờ ảo, từ miệng tràn ra máu tươi đỏ sẫm, cũng không có chút hoảng sợ, cười nói: “Đám cháu trai các ngươi, đã chết đến nơi rồi, giờ vẫn còn bộ dạng cao ngạo đại nghĩa, thực khiến cho người khác cảm thấy buồn nôn.”
“Vô liêm sỉ.”
Long Dật Phong to lớn, nói xong, liền xông thẳng đến chỗ đó.
“Lục ca, từ từ.”
Long Dật Thu chặn đường Long Dật Phong.
Ánh mắt của Long Dật Phong mãnh liệt, hung hăng trừng mắt nhìn Long Dật Thu, quát: “Dật Thu, đệ muốn làm cái gì, không nghe những lời tên tiểu tử này nói sao?”
“Đường chủ, nếu ta đoán không sai, người này, nhất định là người trong Kim Ô môn. Hiện tại hắn tự sa đầu vào lưới, giúp chúng ta đỡ mất thời gian tìm kiếm, Long Đường chúng ta nhất định sẽ chăm sóc hắn thật tốt. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”
Giống như, vẻ tàn khốc lạnh lẽo, vừa lóe lên trong con ngươi đen của Long Dật Thu.
“Người của Kim Ô môn?”
Long Dật Phong ngạc nhiên nhìn về phía Hắc y nhân đang nằm trên mặt đất, ngọn lửa nóng trong mắt hắn, đủ để đốt cháy mọi thứ, hận không thể đem đối phương phân thây ngay tại chỗ.
“Đường chủ, đem người này giao cho ta, ta nhất định sẽ làm cho hắn hội hận vì đã làm người của Kim Ô môn.”
Long Dật Phong nhe răng, lạnh lùng nói.
Long Dật Tĩnh nhìn về phía mấy người còn lại, chỉ thấy mỗi người bọn họ, hai mắt đều kín đáo nhìn về phía người kia, gật đầu, nhìn Long Dật Thu cùng Long Dật Long, nói: “Người này để cho Lão Lục với Lão Bát xử lí. Nhật định phải cạy miệng hắn, xem Kim Ô môn giẩu điều gì.”
“Dạ, Đường chủ.”
Long Dật Thu với Long Dật Phong cùng ôm quyền, đáp lại lời của Long Dật Tĩnh.
Hắc y nhân nhìn một đám hung thần trong Long Đường, trong mắt dấy lên tia cười lạnh…
Chủ nhân nói đúng, càng ra vẻ đạo mạo, tự xưng là nhân sĩ chính nghĩa, kì thật so với bất cứ kẻ nào, đều đê tiện vô sỉ.