Edit: Ngân Hoàng
Beta: Linh
“Đáng sợ của Long Dật Tĩnh cũng không chỉ có như vậy.” Trong mắt Thanh Thanh chợt lóe tia tàn khốc lập tức chợt chuyển sang trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Ngươi nhìn xem đây là cái gì.” Hạ giọng Thanh Thanh đem năm bái thiếp (thiếp mời) có in hình con rồng ném lên bàn.
Ô Nhã hai mắt mở to, không dám tin nhìn Thần Long thiếp trên bàn, “Đây… Đây không phải Thần Long thiếp do Long Đường phái phát đi sao. Rõ ràng đã bị ngăn chặn lại, làm sao có thể ở chỗ chủ nhân, chẳng lẽ…”
“Long Đường làm việc luôn luôn chặt chẽ cẩn thận, các ngươi ngăn chặn lại bất quá là một phần, năm tấm này là do Bách Hiểu Thông đưa tới.”
“Bách Hiểu Thông?” Ô Nhã sắc mặt nặng nề, nam nhân chết tiệt kia, làm sao có thể đột nhiên có lòng tốt như vậy.
“Tin Ô Nhĩ ở Long Đường cũng là hắn đưa tới, Ô Nhã, xem ra mạng lưới tình báo của Bách Hiểu Thông, quả thật so với chúng ta mạnh hơn.”
Thanh Thanh đứng lên, sắc lạnh ở đáy mắt tụ lại nồng đậm.
“Nam nhân kia căn bản là không thể tin, hắn đã một lần muốn hại chủ nhân, Ô Nhã cho rằng…”
Ô Nhã vội vàng đi về phía Long Thanh Thanh, nàng nói chuyện gì cũng không thể tín nhiệm Bách Hiểu Thông.
Đột nhiên Long Thanh Thanh xoay người, nhìn về phía cửa, giống như tự hỏi, hỏi: “Bách Hiểu Thông, ngươi nói Bổn môn chủ nên tin ngươi hay là không tin ngươi?”
“Chủ nhân…”
Ô Nhã còn chưa có nói xong, cửa gỗ lại từ ngoài mở ra, bên ngoài chậm rãi đi vào một người, mang theo ý cười nhìn Long Thanh Thanh, nói: “Bổn môn đại nhân, Bách Hiểu Thông ta đây muốn hại ngươi, cần gì phải tự mình từ Tề quốc xa xôi chạy tới Yến quốc sao? Đây không phải là tự chui đầu vô lưới, tự tìm đường chết sao.”
Ô Nhã mắt vốn đã mở lớn , lúc này nhãn cầu chỉ thiếu chút nữa theo trong hốc mắt nhảy ra, trừng mắt nhìn chằm chằm nam tử xuất hiện ở trong phòng, cả kinh nói: “Bách Hiểu Thông!”
“Ha, Ô Nhã cô nương, chúng ta lại gặp mặt, ngươi nói này có tính không là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ đây?”
Bách Hiểu Thông nhìn về phía Ô Nhã, cười nịnh nọt.
“Hỗn đản —— “
Ô Nhã nắm chặt roi bên hông, dáng vẻ muốn tiến lên đánh Bách Hiểu Thông.
“Ô Nhã.”
Ô Nhã bởi vì lời nói của Thanh Thanh, thân mình bỗng nhiên run lên, nàng cắn răng nói, “Chủ nhân, người này tuyệt đối không thể tin.”
“Ô Nhã cô nương, Bách Hiểu Thông ta quả thật từng có mạo phạm môn chủ đại nhân, bất quá người làm đại sự như môn chủ đại nhân đây, hẳn là không tính toán những việc này. Dù sao Bách Hiểu Thông ta vẫn còn có nhiều giá trị lợi dụng.”
Bách Hiểu Thông trên mặt ý cười không giảm, tuy là nói cho Ô Nhã nghe nhưng ánh mắt lại sớm nhìn về phía Long Thanh Thanh.
Ô Nhã khinh thường quát khẽ: “Hừ, nam nhân vô sỉ!”
“Tuy nói vô sỉ, có thể vì sinh tồn, người nào lại không vô sỉ?”
Bách Hiểu Thông khi thì nhìn như đứng đắn, khi thì lại là vẻ mặt vui cười, căn bản người khác không thể nhìn thấu hắn chân chính là người như thế nào.
Ô Nhã biểu môi, dáng vẻ vẫn còn tức giận, nhưng lại không có cách làm khó Bách Hiểu Thông.
Bách Hiểu Thông cười cười với Ô Nhã, lập tức nhìn về phía Long Thanh Thanh, nói: “Môn chủ đại nhân, Bách Hiểu Thông tuy rằng không phải là quân tử chân chính gì, nhưng cũng không phải tiểu nhân gian trá, nói thực ra, ta làm những việc này cũng không hoàn toàn vì bản thân ta.”
“Là vì bằng hữu kia của ngươi?”
Long Thanh Thanh nheo mắt nhìn Bách Hiểu Thông.