- -----
Chương 1098: Tâm ý của Thượng Quan Vân Miễu.
Người đó không phải là ai khác, chính là ‘vợ thật’ của Mặc Vân Kính, Liêu Nguyệt Thu.
Nhưng vừa rồi cô ta vừa gọi là cái gì?
Ông chủ?
Cố Tù Quân có chút ngỡ ngàng, không thể tin được vào mắt mình quay sang nhìn Thượng Quan Vân Miễu, sau đó lại nhìn sang bên cạnh thấy Mặc Vân Kính đang nhẹ nhàng an ủi Thượng Quan Vân Miễu, quan sát kỹ lưỡng phản ứng của Liêu Nguyệt Thu.
Nhưng trước sự ngỡ ngàng của anh ta, phản ứng của Liêu Nguyệt Thu cũng không có một chút ngạc nhiên hay tức giận nào cả.
Thay vào đó đi thẳng đến trước mặt anh ta: “Vị này là cậu chủ đúng không? Ồ, lông mày rất giống với ông chủ.”
cô ta quan sát Cố Tù Quân, rồi nói một câu.
Vào lúc này, cho dù Cố Tù Quân ngu xuẩn đến mức nào, cũng có thể hiểu được tình huống này.
Hóa ra Mặc Vân Kính và Liêu Nguyệt Thu căn bản chỉ là một cặp vợ chồng giả, thỉnh thoảng họ cùng nhau đóng kịch với nhau mà thôi, mà cô ta cũng là người của gia tộc nhà họ Ẩn sao!
Cố Tù Quân nghĩ đến những lời cô ta vừa nói với mình, đột nhiên cảm thấy xấu hổ lại có chút tức giận.
“Ai là cậu chủ của bà, bà nhận nhầm người rồi.”
“Làm sao có thể nhầm được.
Bộ dạng tức giận của cậu chủ và ông chủ lúc còn trẻ rất giống nhau.” Sự dễ mến trên khuôn mặt của Liêu Nguyệt Thu, cùng thái độ vô cùng thân thiện.
“Tôi nói rồi, tôi không phải là cậu chủ gì cả, và cũng không có một chút liên quan nào với ông chủ của bà!”
Anh ta xua xua tay, sự tức giận trong lòng vẫn chưa nguôi.
“Cậu chủ ngồi xuống trước đi, tôi đi pha trà cho cậu.”
Liêu Nguyệt Thu không hề tức giận, mà ngược lại vẫn giữ nụ cười hiền hậu trên môi, xoay người sang phía trước mặt Mặc Cảnh Thâm: “Cảnh Thâm, cậu muốn uống trà hay cà phê?”
Mặc Cảnh Thâm tự xem mình như là người nhà, mối quan hệ của Mặc Cảnh Thâm với nhà họ Mặc cũng xem như là vô cùng thân thiết, Liêu Nguyệt Thu cũng sẽ không cảm thấy ‘phơi bày sự thật’ là xấu hổ.
“Nước trắng là được rồi.”
Mặc Cảnh Thâm nói một câu.
“Được, anh đợi một chút.”
“Tù Quân ngồi đi.”
Liêu Nguyệt Thu không để ý sự tức giận của Cố Tù Quân, chỉ vào sô pha, rất ấm áp nói với anh ta.
Từ trước đến nay Thượng Quan Vân Miễu tính tình hiếu thắng nhưng trước mặt người ngoài từ trước đến nay đều không biểu thị bộ dạng đáng thương, hôm nay là chuyện không ngờ.
Cố Tù Quân liếc nhìn hai người họ, đi thẳng đến phía ghế sô pha và ngồi xuống.
Vẫn còn rất giận dữ, anh ta ngồi trên ghế sô pha ánh mắt vẫn hình viên đạn.
Sau đó ngả lưng ra ghế sô pha, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt lãnh đạm mang theo sự giận dữ: “Nói đi, chuyện của Thiển tính giải quyết như thế nào?”
Là anh trai với em gái, chuyện này nhất định phải có lời giải thích, nếu không, anh ta sẽ không vượt qua được rào cản trong chính lòng mình.
Mặc Vân Kính vỗ vỗ nhẹ vào vai Thượng Quan Vân Miễu, an ủi cô ta, dẫn cô ta đến ngồi xuống ghế sô pha.
Ông ta vừa ngồi giữa Cố Tù Quân và Thượng Quan Miểu.
“Có vài chuyện nói chưa rõ ràng.
Mặc dù bây giờ thể chất của Thiển không tệ, nhưng dù sao cũng không thể kéo dài quá lâu được.
Con bé, vẫn cần quay về gia tộc nhà họ Ẩn.
Khi nói, ánh mắt của Thượng Quan Vân Miễu và Mặc Vân Kính đồng thời nhìn Mặc Cảnh Thâm.
Vậy giống như, đại khái quyền lên tiếng của Cố Tù Quân không lớn bằng Mặc Cảnh Thâm.
Mặc Cảnh Thâm rút ra một điếu thuốc, ném cho Cố Tù Quân và Mặc Vân Kính mỗi người một điếu, sau đó tự mình ngậm một điếu trong miệng, châm lửa, nhìn chằm chằm vào cái gạt tàn trên mặt bàn, không nói lời nào.
Anh không phải không nhận ra thành ý của hai vợ chồng bọn họ, nhưng anh không muốn cố tình trả lời.
“Tôi vừa nói mấy câu rồi.
Quay về gia tộc nhà học Ẩn hay là không quay về, đều không phải là chuyện hai người có thể quyết định được, có những chuyện hai người nên đi hỏi Mộ Thiển, không nên tự ý quyết định.”
Cố Tù Quân nói xong, nhìn thẳng về Mặc Cảnh Thâm ngồi phía đối diện: “Vậy anh là con rể, anh rốt cuộc nói gì vậy.”
Anh ta có chút lo lắng.
Sợ rằng Mặc Cảnh Thâm không nói gì chính là trong lòng đang có tính toán khác.
Mặc Cảnh Thâm ngậm điếu thuốc trên môi, liếc nhìn một cái, sau đó gạt tàn thuốc vào bên trong gạt tàn.
Ngước lên, nhìn khuôn mặt vô cảm của vợ chồng Mặc Vân Kính và Thượng Quan Vân Miễu, nói: “Tôi muốn nghe ý kiến của hai người.”
Liên quan đến sự sống và cái chết của Mộ Thiển, Mặc Cảnh Thâm sao có thể mạo phạm một mình quyết định được? N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Anh chính là muốn biết suy nghĩ trong lòng của vợ chồng Mặc Vân Kính, sau đó sẽ hỏi suy nghĩ của Mộ Thiển.
“Bọn họ còn có thể có cách nghĩ khác sao? Nói đi nói lại, chỉ có quay về gia tộc nhà họ Ẩn, nhưng gia tộc nhà họ Ẩn với Mộ Thiển có liên quan gì? Từ nhỏ tới lớn, Mộ Thiển vì cái gì dính vào chuyện của gia tộc nhà họ Ẩn quỷ quái này chịu tổn thương còn ít sao?
Trong lòng Mộ Thiển rất bất bình.
Rất nhiều chuyện khác anh ta đều để trong mắt, Mộ Thiển đau lòng, mà lại bất lực.
Mặc Vân Kính nhíu mày, nhìn Thượng Quan Vân Miễu, không nói gì.
“Có vài chuyện, đến bây giờ vẫn chưa thể nói với mọi người.”
Bộp!
Âm cuối cùng của Thượng Quan Vân Miễu vừa thốt ra, Cố Tù Quân mạnh bạo đập một cái lên trên mặt bàn, cực kỳ phẫn nộ: “Không thể nói? Nếu như thật sự không thể nói vậy thì đừng nói.
Từ nay về sau bà và Mặc Vân Kính tránh xa tôi và Mộ Thiển một chút, chúng tôi sống chết thế nào cũng không liên quan gì đến hai người! Cái mẹ gì cơ chứ!”
Cố Tù Quân hét lên một trận, gào lên với Mặc Cảnh Thâm: “Anh có đi không?”
“Không đi thì ông đây tự đi!”
Có lẽ vợ chồng Mặc Vân Kính đã làm chuyện gì đó thực sự quá đáng, có lẽ là vì tính khí nóng nảy của Cố Tù Quân, nếu không đồng ý chuyện gì là sẽ rất dễ nổi giận.
Ngược lại, Mặc Cảnh Thâm có vẻ điềm tĩnh hơn một chút.
Cố Tù Quân hừ lạnh lùng một tiếng, rồi quay người bỏ đi.
“Tù Quân?”
Mặc Vân Kính gọi lại một tiếng, nhưng Cố Tù Quân cũng không quay lại.
“Hừ, đứa con này.”
Ông ta xoa xoa đùi, lắc đầu, bộ dạng vô cùng bất lực.
“Nếu như không quay về gia tộc nhà họ Ẩn, Thiển sẽ phải làm như nào?”
Đối với Mặc Cảnh Thâm mà nói, anh chỉ quan tâm đến Mộ Thiển, vì vậy chuyện lần này liên quan đến sự sống chết của Mộ Thiển, chỉ cần Mộ Thiển có thể sống sót, tất cả chuyện này đều có thể thương lượng được.
“Chuyện này...”
Mặc Vân Kính không biết phải nói như thế nào, ánh mắt trìu mến lại nghiêm nghị nhìn Thượng Quan Vân Miễu, đợi đáp án từ cô ta.
Vẻ mặt Thượng Quan Vân Miễu càng thêm phức tạp, có phần do dự, cô ta hồi lâu không nói điều gì.
“Thực ra bắt đầu từ việc Thiển khăng khăng muốn cứu cậu, nhất định đã thành định cư.
Cổ độc trong người không tỉnh lại, thì sẽ không có bất kì tổn thương nào đến cơ thể, nhưng một khi cổ độc tỉnh lại, nhất định phải chịu cơn đau như cắt.
Ta nghĩ, loại cảm giác đó khiến cuộc sống tồi tệ hơn cái chết.
Hơn nữa Thiển lại là con gái.”
Cô ta nói những lời thành khẩn: “Chuyện này Thiển có thể kiên trì nửa năm đã là ngoài dự đoán của ta rồi, con bé kiên cường nhiều hơn những gì ta nghĩ.”
“Đúng vậy, đứa bé này, thực sự chịu đựng không ít.
Chúng ta...xin lỗi con.”
Mặc Vân Kính ôm Thượng Quan Vân Miễu, hai người thần sắc đau buồn, thở ngắn than dài.
Ngược lại Mặc Cảnh Thâm lại rơi vào trạng thái suy tư.
Những chuyện bọn họ nói Mặc Cảnh Thâm sớm đã nghĩ đến rồi, vì vậy không cảm thấy ngạc nhiên.
Thẳng thắn hỏi: “Quay lại gia tộc nhà họ Ẩn, là định để cô ấy tiếp quản gia tộc nhà họ Ẩn sao?”
Kết quả không cần phải nói, nhưng Mặc Cảnh Thâm vẫn hỏi một câu, nhưng không đợi bọn họ trả lời, Mặc Cảnh Thâm lại nói: “Thượng Quan thiếu chủ rất trẻ, cho dù là thừa kế gia tộc nhà họ Ẩn bà vẫn có thể làm.
Vì sao nhất định muốn Thiển làm?”
Bên trong cong queo ai có thể biết như nào?
Mặc Cảnh Thâm suy nghĩ nặng nề, cố gắng phân tích tình huống trước mắt.
Không biết làm thế nào như là bị kẹp vào trong lớp sương mù dày đặc, che khuất tầm mắt, khiến anh không thể nhìn rõ mọi thứ..