Không nhẫn tâm nhìn anh ta cứ vật lộn mãi như vậy.
“Biết rồi.”
Cuối cùng, Thích Ngôn Thương đồng ý với Mặc Cảnh Thâm: “Anh hai à, chuyện này làm phiền cậu rồi.
Chắc cậu cũng biết tính khí của tôi, cậu làm ơn nhanh chút.”
Mỗi một ngày, mỗi một phút, mỗi một giây, đối với Phương Nhu là một loại giày vò, và đối với Thích Ngôn Thương chắc chắn cũng là một loại giày vò.
Hai người chìm đắm trong việc đứa con ‘mất tích’ và chết, rất lâu cũng không thể nào đi ra khỏi bóng tối được.
“Yên tâm.”
Mặc Cảnh Thâm vì không muốn để cho Thích Ngôn Thương có nỗi lo về sau, nên đã gánh vác hết tất cả mọi chuyện.
Chuyện mà anh cần làm bây giờ cũng rất nhiều.
Anh cần phải ở bên cạnh Mộ Thiển, thỉnh thoảng cần phải đưa Mộ Thiển và con cái ra ngoài đi dạo, và cần phải điều tra về chuyện của Ẩn tộc.
Còn về Thượng Quan Uyển Nhi, thân phận của bà ta vô cùng đặc biệt, không phải đơn giản chỉ là thiếu chủ Ẩn tộc.
Còn về sức mạnh phía sau bà ta rốt cuộc là gì, thì Mặc Cảnh Thâm không thể biết được, nhưng anh nhất định phải đào sâu tới cùng.
Buổi tối, Mộ Thiển mệt không chịu nổi nằm trên giường, rất lâu vẫn không thể vào giấc ngủ được.
“Ngủ không được sao?”
Mặc Cảnh Thâm hỏi.
“Ừm.”
“Có những chuyện thuận theo tự nhiên.
Đứa con qua đời rồi, Phương Nhu sẽ rất đau lòng, nhưng ‘không tìm được’ đứa con, cô ấy cũng sẽ đau lòng như vậy.
Đằng nào cũng như vậy, chi bằng nói sự thật cho cô ấy biết.”
Mặc Cảnh Thâm biết Mộ Thiển đang lo lắng điều gì.
“Nói thì nói như vậy.
Nhưng Phương Nhu đã mất đi hai đứa con rồi, sao cô ấy có thể chịu nổi? Bọn họ nói hôm nay Phương Nhu đi tìm con, cả người giống như điên lên vậy.
Cô ấy ôm hy vọng lớn đối với đứa con, kết quả lại tàn nhẫn như vậy, thật sự không công bằng quá rồi.”
Mộ Thiển dựa vào ngực Mặc Cảnh Thâm, cô nhắm mắt lại, trong đầu là một mớ lộn xộn: “Cảnh Thâm, em thật sự cảm thấy rất mệt.”
Đúng vậy, rất mệt.
Từ nhỏ đến lớn, Mộ Thiển đã trải qua rất nhiều chuyện nhưng không có chuyện nào khiến cô cảm thấy đau đớn không thể chịu nổi như bây giờ.
“Sau cơn mưa trời lại sáng.
Chuyện đau khổ nhất, gay go nhất đã xảy ra rồi, còn có chuyện nào mà có thể tồi tệ hơn bây giờ nữa? Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, mọi thứ sẽ tốt đẹp lên thôi.”
Anh an ủi cô.
“Ừm.”
Mộ Thiển gật gật đầu: “Đúng rồi, ngày mai em muốn… đi thăm Bạc Dạ.”
Ngày hôm đó Bạc Dạ đã giúp đỡ Mộ Thiển, nghe nói hình như bị thương rồi, nhưng vì nhiều chuyện làm bỏ lỡ nên cô vẫn chưa đi thăm anh ta được.
Đối với Bạc Dạ, đó mới là ân tình mà Mộ Thiển nợ cả đời, đem mạng sống ra cũng không có cách nào trả được.
“Anh đi cùng với em.”
Mặc Cảnh Thâm nghĩ một hồi rồi nói thẳng.
“Anh…?”
Mộ Thiển nhíu mày, rồi lại lắc đầu nói: “Hay là thôi vậy, ở nhà bận như thế, anh cứ chuyên tâm đi xử lý chuyện trong nhà đi.”
Cô lo Mặc Cảnh Thâm gặp Bạc Dạ thì hai người sẽ lại đánh nhau nữa.
Suy nghĩ của Mộ Thiển bị Mặc Cảnh Thâm nhìn thấu rồi, anh liền nói: “Yên tâm, anh biết anh nên làm gì.”
Thái độ chắc chắn.
Mộ Thiển có hơi do dự, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý: “Thế đến lúc đó anh nhất định phải kiềm chế cảm xúc của mình, đừng có đến lúc đó lại đánh nhau với Bạc Dạ trong bệnh viện.”
Đó là chuyện mà cô không muốn nhìn thấy nhất.
“Ừm.”
Mặc Cảnh Thâm cong môi cười, xoa xoa đầu của cô: “Trễ lắm rồi, ngủ sớm đi.
Sức khỏe em không tốt, phải chăm sóc tốt cho bản thân, biết chưa?”
Bởi vì chuyện của Phương Nhu mà mỗi ngày Mộ Thiển đều cảm thấy trong lòng rất nặng nề và áp lực.
Mặc Cảnh Thâm nhìn thấy cô vậy mà xót trong lòng.
“Em không sao.
Ngược lại là anh, vẫn còn nhiều chuyện phải xử lý như vậy.
Ông cụ nhà họ Mặc qua đời, bây giờ cả nhà chú năm đều nhắm vào tài sản của nhà họ Mặc, e là sẽ không dễ dàng dừng lại như vậy.”
Chuyện của Thang Viên, bệnh tình của cô, chuyện của nhà họ Mặc, và cả chuyện tìm kiếm Thượng Quan Uyển Nhi đều đè lên vai Mặc Cảnh Thâm.
Nếu như không phải vì bệnh tình của Mặc Cảnh Thâm đã chuyển biến tốt, thì Mộ Thiển nhất định sẽ không cho một mình anh làm nhiều việc như vậy.
“Anh nói rồi, một mình anh xử lý những chuyện này là được rồi.
Bây giờ chuyện em cần làm là ngủ sớm đi, ngoan ngoãn nghe lời.”
Anh đặt bàn tay lớn của mình lên bụng Mộ Thiển: “Ở đây vẫn còn hai đứa đang giày vò em đó.”
“Được, thế em ngủ đây.
Anh đi làm việc đi, không cần ở với em.”
“Anh đợi em ngủ đã.”
“Anh… thôi được rồi.”
Mộ Thiển muốn từ chối, nhưng lại lo Mặc Cảnh Thâm cố chấp, cho nên cô không nói gì nữa, ôm anh và ngủ.
Một lúc sau, cô gái mới vào giấc.
Lúc này Mặc Cảnh Thâm ngồi dậy, đắp chăn lại cho cô, rồi tắt đèn ra ngoài.
N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Thật tình không biết, Mộ Thiển làm gì có thể ngủ nhanh như vậy?
Lúc trước cô có chứng mất ngủ, mặc dù bây giờ hồi phục khá tốt rồi, nhưng một khi có chuyện là rất khó ngủ được.
Cô giả vờ ngủ là vì không muốn để Mặc Cảnh Thâm ở với cô mà lỡ thời gian xử lý công việc.
Bây giờ anh còn đang phụ trách quản lý mấy công ty, mỗi ngày đều bận rộn sức đầu mẻ trán, áp lực rất lớn.
Mộ Thiển rất muốn giúp đỡ anh, nhưng biết làm sao được khi sức khỏe cô không đủ.
“Hu hu hu…Thang Viên, con đang ở đâu?”
Đã vào đêm khuya, gió thổi vào mặt người ta như ma quỷ đang khóc gào, giống như dao cắt vậy.
Đường phố hết sức yên tĩnh, vẳng vẻ quạnh hiu, các cửa hàng đã đóng cửa từ lâu, nhưng những biển quảng cáo nhấp nháy ánh đèn nhiều màu sắc, làm tăng thêm chút huy hoàng chói lọi cho đêm đông lạnh giá này.
Phương Nhu ôm tờ rơi trong lòng, thỉnh thoảng gặp người chạy xe điện qua đường thì cô ấy đều bất chấp mọi thứ xông đến: “Chào anh, con của tôi mất tích rồi, anh xem thử có thấy qua đứa bé này không?”
“Thần kinh à, cút qua một bên, không cần mạng nữa hả!”
Chủ xe điện suýt nữa đụng phải Phương Nhu, anh ta không kiềm được mà mắng chửi.
Thích Ngôn Thương tiến tới, một tay túm lấy cánh tay của Phương Nhu: “Bây giờ đã mười một giờ rồi, rốt cuộc đến khi nào em mới có thể về nhà?”
Nhìn thấy Phương Nhu gần như điên cuồng phát tờ rơi tìm người, Thích Ngôn Thương vừa đau lòng, vừa bực bội một cách khó hiểu.
Nhiều hơn cả là kết quả không thể làm gì được của bản thân mình, anh ta tức giận, cảm thấy bản thân bất lực, vô dụng, là đồ bỏ đi.
Từng tự xưng mình thanh cao, cho rằng bản thân không có gì làm không được, thế nhưng hiện thực hôm nay đã hoàn toàn đánh thức anh ta.
“Không, em không muốn về.
Em phải tìm Thang Viên, tìm con trai của chúng ta.”
Phương Nhu vùng vẫy thoát ra khỏi tay của anh ta: “Ngôn Thương, anh cho em tìm con trai được không? Đã nhiều ngày không nhìn thấy Thang Viên rồi, nhất định nó đang nhớ mẹ, không thấy em nó sẽ khóc đấy.”
Bởi vì được ra ngoài tìm con trai nên tinh thần của Phương Nhu đã đỡ hơn nhiều rồi, đem hết tinh thần sức lực cả người vào chuyện tìm con, cũng không thèm nghĩ ngợi lung tung, chỉ muốn thu thập manh mối nhiều một chút.
“Đã rất trễ rồi, hay là anh quay về nghỉ ngơi đi, em không buồn ngủ.
Thật đó, em thật sự không buồn ngủ chút nào.”
Phương Nhu lắc lắc đầu, đúng lúc này, liêc nhìn thấy một thanh niên đạp xe đạp, cô ấy lập tức xông đến, nhét tờ rơi tìm người vào giỏ xe: “Con của tôi mất tích rồi, nếu như cậu nhìn thấy đứa bé này thì nhất định liên lạc với tôi, cảm ơn, cảm ơn cậu.”
Người đạp xe đạp là chàng thanh niên, mặc áo phao dày, nhìn Phương Nhu với vẻ mặt đầy nghi ngờ, hai chân tăng tốc, đạp xe ngày càng hơn, dường như cảm giác mình gặp phải một người thần kinh, có chút sợ hãi, tăng tốc bỏ chạy.
Một cơn gió vút qua, tờ rơi tìm người trong giỏ xe bay ra, rơi xuống đất, tờ rơi tìm người mỏng manh cuộn liên tiếp mấy vòng dưới đất, sau đó dừng lại trước chân của Phương Nhu..