------
Chương 1133: Hai người đánh nhau.
Mặc dù Lý Nhã cũng là kẻ đáng thương tuy nhiên chừng ấy cũng không đủ để xóa sạch hết những việc mà cô ta đã làm ra.
Mộ Thiển không có ý định tha thứ cho Lý Nhã nhưng cũng chẳng muốn đuổi cùng giết tận cô ta.
Cô chỉ không ngờ được Lý Nhã lại tìm đến mình.
“Không, cô biết.
cô biết Mặc Viên đang ở đâu.”
Lý Nhã ôm đứa bé trong lòng, biểu cảm hốt hoảng, khẩn thiết van xin cô: “Cô hãy cho tôi gặp Mặc Viên một lần thôi, tôi thật sự có rất rất nhiều điều muốn nói với anh ấy.
Dù sao...!dù sao anh ấy cũng là ba đứa nhỏ mà.
Tôi thì không sao hết nhưng đứa nhỏ cần có ba nó.”
Từng câu từng chữ đều vô cùng thành khẩn.
Còn nhớ Lý Nhã xinh đẹp, cân đối của ngày xưa đó, tuy là blogger ăn uống song vẫn sở hữu dáng người mềm mại, dung mạo yêu kiều, tuyệt đối là người ưu tú, đầy sức hút.
Vậy mà chưa đến một năm, sắc mặt cô ta đã vàng vọt, nước da ngăm đen, một lần bệnh tật mà như thay đổi cả người.
Nào đâu còn dáng vẻ của nữ blogger nổi tiếng ngày đó nữa?
“Con cô có cần ba hay không đâu có liên quan gì đến tôi.
Lý Nhã, chuyện đã qua rồi tôi sẽ không nhắc lại nữa, nhưng cũng không có nghĩa là tôi đã tha thứ cho cô rồi.
Cô lấy đâu ra dũng khí để đến trước mặt tôi vậy?”
Nghĩ đến những chuyện đã từng xảy ra trong quá khứ, Mộ Thiển lại cảm thấy vô cùng căm tức và đau lòng.
Đã từng thật lòng đối xử với cô ta như bạn bè mà lại chẳng ngờ vì thân phận thiếu chủ bí mật của bản thân mà khiến chính mình bị cuốn vào vòng xoáy, cạm bẫy giăng đầy.
“Tôi biết, chuyện cô nói tôi đều hiểu cả.”
Lý Nhã lắc đầu đáp: “Tôi biết mình có lỗi với cô, tôi không nên xuất hiện trước mặt cô nhưng đứa bé này vô tội, tôi...”
“Đủ rồi.”
Mộ Thiển cắt ngang: “Những lời này tôi đã nghe quá nhiều lần rồi.
Đứa bé đó vô tội vậy chẳng lẽ tôi đáng đời sao?”
Cô vứt lại một câu rồi quay lưng bỏ đi.
Thấy cô sắp sửa rời đi, Lý Nhã lại tiến lên níu tay áo cô: “Đợi chút đã, Mộ Thiển, tôi có chuyện muốn nói với cô, cô...”
“Cút!”
Mộ Thiển hất tay cô ta ra: “Tránh xa tôi ra.”
Bởi vì Lý Nhã đang đi giày cao gót nên một cái hất mạnh tay của Mộ Thiển đã khiến cô ta lảo đảo, chân đứng không vững, loạng choạng như muốn ngã lăn ra đất.
“A!”.
Truyện hay luôn có tại * T R Ù M T R U Y Ệ N .ne t *
Lý Nhã giật mình hét lên.
Thấy vậy, Mộ Thiển tiến lại, tóm lấy tay Lý Nhã giúp cô ta không bị ngã.
“Cảm ơn.”
Sau khi lấy lại thăng bằng, Lý Nhã vui vẻ, an tâm mỉm cười, cúi người hành lễ với Mộ Thiển: “Cảm ơn cô, tôi cũng biết cô vốn là người tử tế mà.”
“Tôi chỉ không muốn nhìn đứa bé bị thương thôi.”
Gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, Mộ Thiển đã tận mắt nhìn con Phương Nhu mất tích rồi ra đi.
Tấm lòng xót thương đứa bé đó cũng là xuất phát từ nội tâm cô.
Cho dù cô căm ghét Lý Nhã nhưng cũng không muốn đứa con của cô ta xảy ra chuyện.
Bởi vì ở bên cạnh Lý Nhã là một phiến đá nên một khi cô ta ngã xuống mà đầu đứa bé lại đụng trúng vào đá thì hậu quả đúng là khó tưởng tượng ra được.
Cô khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, quay lưng rời đi.
Lý Nhã vẫn cố chấp đuổi theo Mộ Thiển.
Cô ta đi vòng ra trước mặt cô, quỳ sụp xuống đất, nước mắt tuôn rơi lã chã như mưa.
“Mộ Thiển, tôi biết lúc trước là tôi có lỗi với cô, tôi sai rồi.
Nhưng cô có thể cho tôi gặp Mặc Viên một lần thôi có được không? Tôi biết cô vô tội nhưng tôi cũng chỉ là người bị hại, tôi cầu xin cô đấy.” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Khoảnh khắc Lý Nhã quỳ xuống đất, tất cả người trong bệnh viện đều ngoái nhìn, thậm chí còn có kẻ đang chỉ chỉ trỏ trỏ Mộ Thiển.
“Trời ơi, cô gái ôm con kia quỳ xuống rồi, lẽ nào là gặp bồ nhí chen chân vào hay sao?”
“Èo ôi, vợ bé bây giờ lại lộng hành thế á?”
“Chuyện gì đấy? Thôi không rõ chuyện thì đừng nói.”
“Nhìn thì có vẻ không giống chỉ là chuyện bồ bịch gì đâu.”
Mọi người bàn luận hăng say, đến ánh nhìn với Mộ Thiển cũng có chút không đúng.
Mộ Thiển nheo mắt nhìn Lý Nhã đang quỳ trên đất, đột nhiên cô giơ tay lên nói: “Muốn gặp Mặc Viên phải không? Được rồi, tôi cho cô một cơ hội.
Đi theo tôi.”
Cô thu hồi ánh mắt, bước vào trong bệnh viện.
Lý Nhã có chút ngạc nhiên, không kịp phản ứng, mất một lúc lâu sau mới đứng dậy đi theo cô.
Hai người đi thẳng vào khu nội trú, đến thang máy lên tầng 21.
Dưới sự hướng dẫn của Mộ Thiển, chỉ mười phút sau Lý Nhã đã đến được phòng bệnh số 2109 gặp Mặc Viên.
Mộ Thiển đứng ngoài cửa phòng bệnh gọi điện thoại cho một người, nói được mấy câu thì cúp máy.
Mấy phút sau, hai tên vệ sĩ dẫn một cô gái mặc đồ bệnh nhân đến trước mặt Mộ Thiển nói: “Tiểu thiếu chủ, người đã đưa đến rồi.”
Mộ Thiển nhẹ gật đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm kẻ kia: “Không phải cô muốn gặp Mặc Viên sao? Anh ta đang ở trong đó đấy.”
Cẩm Điềm Điềm sắc mặt rất tệ, thậm chí còn tiều tụy hơn so với Lý Nhã.
Cô nhìn Mộ Thiển đầy khó hiểu: “Cô...!Sao đột nhiên cô lại đồng ý cho tôi gặp Mặc Viên vậy?”
“Sao thế, không muốn gặp à?”
Mộ Thiển nhíu mày: “Nếu không muốn gặp thì về đi.”
“Ai bảo thế? Tất nhiên là tôi muốn gặp chứ...”
Cẩm Điềm Điềm bước qua Mộ Thiển, đẩy cửa chậm chạp tiến vào.
Mộ Thiển bước theo sau, cô đứng trước cửa phòng bệnh, vui vẻ khoanh tay nhìn Lý Nhã và Cẩm Điềm Điềm trong phòng bệnh đầy mong đợi.
Không phải cả hai người họ đều muốn gặp Mặc Viên một lần hay sao?
Vậy dĩ nhiên cô cũng phải sắm vai “người tốt” một lần rồi.
“Là...!là cô?”
“Cẩm Điềm Điềm?”
Cẩm Điềm Điềm và Lý Nhã nhìn nhau, ánh mắt vừa dò xét vừa đầy địch ý.
Trong tình huống này, hai người họ gặp nhau tự nhiên đều sẽ thấy nóng mắt.
Lý Nhã đặt đứa trẻ trong lòng xuống đất: “Cục cưng, con tự mình đi chơi trước đi nhé.”
Đứa bé đứng trên đất, đôi mắt tròn xoe nhìn quanh phòng bệnh sau đó vui vẻ chạy đến ghế sô pha, chơi đùa với đủ loại gối ôm trên đó.
Lý Nhã quay lại nhìn Cẩm Điềm Điềm, đầu tiên cô ta nở nụ cười tự giễu sau đó chợt vung tay tát thẳng vào mặt Cẩm Điềm Điềm: “Con khốn, mày lừa tao thật thê thảm!”
Từ trước đến nay, Lý Nhã vẫn tự cho bản thân là kẻ ngoài cuộc, điều khiển tất cả.
Nhưng đến tận lúc này cô ta mới ngộ ra chính mình là kẻ trong cuộc, bị người khác xem như đồ chơi mà đùa giỡn trong tay.
So với Mộ Thiển thì cô ta cũng chẳng khá hơn chút nào.
Cái tát của cô ta đáp xuống mặt Cẩm Điềm Điềm tạo ra tiếng động lớn, vang lên rất rõ trong phòng bệnh.
Cẩm Điềm Điềm không kịp phòng bị trước cái tát bất ngờ của Lý Nhã.
Cô ta lảo đảo lui ra sau hai bước, bám lấy chiếc bàn đầu giường, khó khăn lắm mới có thể đứng vững.
“Lý Nhã, cô dừng tay!”
Mặc Viên nằm trên giường bệnh quát lên.
Nhưng vì Mặc Viên bị trói chặt cả chân lẫn tay nên chẳng thể nhúc nhích nổi, chỉ có thể tức giận quát Lý Nhã một câu.
“Lý Nhã, cô dựa vào cái gì mà đánh tôi?”
Cẩm Điềm Điềm ôm gò má nóng rực, giận dữ phun lửa.
“Tại sao tao đánh mày à, trong lòng mày không tự rõ hay sao?”
Lý Nhã gào lên, cô ta chỉ thẳng mặt Cẩm Điểm Điểm rồi lại chỉ vào Mặc Viên đang nằm trên giường bệnh: “Lũ các người lừa tôi thật thảm mà.”
Cô ta nở nụ cười tự giễu, nước mắt chực trào rơi xuống, đau đớn ôm đầu.
Lý Nhã yêu Mặc Viên thật lòng, vốn còn tưởng Mặc Viên bày mưu tính kế chỉ vì cô ta nên mới cam tâm tình nguyện hi sinh tất cả cho anh ta.
Cô ta cứ ngỡ sẽ nhận lấy đền đáp xửng đáng nhưng nào đâu biết mọi chuyện mình làm đều là vì Cẩm Điềm Điềm.
“Chậc chậc...”
Mộ Thiển dựa vào cửa phòng bệnh, tặc lưỡi nói: “Lý Nhã, cô nhẹ tay thôi, nhỡ mà khiến Cẩm Điềm Điềm động thai thì không hay đâu.
Dù gì...!trong bụng cô ta cũng có đến hai đứa bé đấy.”.