- -----
Chương 1151: Cho vào danh sách đen.
“Cục cưng đừng khóc nữa, bây giờ mẹ đi pha sữa bột cho con đây, đừng gấp.”
Phương Nhu vốn là lần đầu tiên làm mẹ, bình thường ở nhà chăm sóc Tiểu Thang Viên phần lớn đều là do người giúp việc làm, bây giờ con nhỏ đứng trước mặt cô ấy khóc hu hu, lại còn đang trên máy bay, thật sự có hơi luống cuống tay chân.
“Đừng lo lắng, anh giúp em.”
Diệp Trăn đón lấy đứa bé từ trong vòng tay của Phương Nhu: “Một mình em chăm sóc con nhỏ cũng không dễ dàng gì, sao không tìm người giúp em một chút?”
“Em...!Em tự chăm con cũng được.”
Sau khi Tiểu Thang Viên qua đời, Phương Nhu chỉ muốn ở một mình tự tay chăm sóc con, không muốn nhờ người khác làm thay nữa.
“Sữa bột phải bỏ bao nhiêu muỗng?”
“Tám muỗng.”
“Được, để anh giúp em tìm chai rỗng xin một ít nước nóng, em ngồi một lát đi.”
Cho dù hai người nhiều năm không gặp nhau, nhưng bây giờ vừa gặp lại cũng không hề xa lạ như trước kia nữa, trái lại còn thân thiết giống như ngày xưa, cái cảm giác này làm Phương Nhu thấy cảm động rất nhiều.
Một người luôn khát khao tình thân như cô vừa cảm thấy biết ơn trước sự xuất hiện của Diệp Trăn, đồng thời cũng cảm thấy rất bất ngờ.
Cảm giác bất ngờ đó thậm chí làm cho cô ấy cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cảm thấy chưa hẳn đã quá mức trùng hợp như vậy.
Song dù có nói thế nào đi nữa, cho dù người trên cả thế giới này đều không đáng tin đi chăng nữa thì cô ấy chắc chắn sẽ tin tưởng Mộ Thiển và Diệp Trăn.
Ở trong lòng của cô ấy suy nghĩ đơn giản như vậy.
Trong chốc lát Diệp Trăn đã kiếm được nước nóng, cầm bình sữa quay lại.
“Đây, nước ấm này, độ ấm vừa phải rồi.”
Anh ta đưa bình sữa cho Phương Nhu.
“Cảm ơn.”
Cô khách sáo nói cảm ơn với Diệp Trăn, sau đó đưa bình sữa cho bé gái trong lòng mình: “Đói lắm rồi đúng không, mau uống chút sữa đi...”
“Chụt chụt chụt...”
Bé gái ôm bình sữa uống nhóp nhép nhóp nhép, sau đó nhếch môi nở nụ cười khanh khách với Phương Nhu.
Nụ cười hồn nhiên này cực kỳ có sức lan tỏa, thật sự làm người khác vô cùng yêu thương.
Nhìn thấy nụ cười vui vẻ của bé con, đáy lòng Phương Nhu toát lên sự ấm áp, tuy rằng trong đầu không kìm lòng được nhớ lại dáng vẻ của đứa con ruột, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến tình thương yêu của cô ấy dành cho bé gái.
“Tuy rằng xa cách tận mười năm không gặp, nhưng anh vẫn là anh Diệp Trăn của em, những câu “cảm ơn” như thế này, sau này anh không muốn nghe tiếp nữa.”
Diệp Trăn lơ đãng nói một câu, sau đó lấy điện thoại di động ra, hỏi cô ấy: “Số điện thoại của em là bao nhiêu? Anh lưu lại một tí.
Khó khăn lắm mới gặp lại được nhau, anh cũng không muốn mất liên hệ với em nữa.”
“Anh nói số điện thoại của anh cho em đi, em gọi cho anh.”
Từ sau khi cô ấy định rời khỏi thì cũng không còn dùng điện thoại lúc trước nữa, số điện thoại cũng đã mất rồi.
Bây giờ cô ấy đang dùng điện thoại di động và số điện thoại mới, cô ấy làm sao nhớ được chứ?
Hai người trao đổi số điện thoại di động với nhau, sau đó cùng nhau thêm bạn tốt trên Wechat.
Khi cô ấy bật điện thoại di động lên, lúc cô ấy nhìn thấy Thích Ngôn Thương gửi đến mười mấy tin nhắn Wechat cho mình, đắn đo một lúc, rốt cuộc vẫn không mở nghe tin nhắn thoại của anh ta.
Hơn nữa cuối cùng còn bấm vào thông tin trên trang cá nhân của anh ta, sau đó...!Kéo người vào danh sách đen.
Ngôn Thương, xin lỗi...!N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Cô ấy nhủ thầm một câu trong lòng.
Trên máy bay trực thăng, Mộ Thiển dựa vào bả vai của Mặc Cảnh Thâm, nắm chặt bàn tay anh, vẫn luôn giữ im lặng.
Mãi đến tận khi tới Hải Thành, Mộ Thiển hàn huyên vài câu với chị dâu Trần Tương, sau đó mới nói lời tạm biệt với Cố Khinh Nhiễm rồi về nhà.
“Boss, bà chủ.”
Hàn Triết vẫn luôn đứng trông coi ngoài biệt thự nhìn thấy hai người, lúc này mới bước lên trước gọi một tiếng.
Mộ Thiển liếc mắt nhìn Hàn Triết một cái, mở cửa xe lên xe.
Ánh mắt cảnh cáo của Mặc Cảnh Thâm bắn thẳng về phía Hàn Triết, nhưng anh không hề nói gì, đi theo cô lên xe.
Xe ô tô từ từ khởi động, chạy thẳng về phía biệt thự Ngự Cảnh.
“Cảnh Thâm, anh nói xem...!Thích Ngôn Thương và Phương Nhu bọn họ...”
“Không cần phải lo lắng cho bọn họ.
Giữa Ngôn Thương và nhà họ Thích có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết, nếu như giải quyết không tốt thì cho dù có Phương Nhu ở bên cạnh, hai người cũng chưa chắc đã được sống hạnh phúc bên nhau.”
Như bây giờ, bụi gai ngăn cách giữa Thích Ngôn Thương và Phương Nhu chính là nhà họ Thích, nếu như Thích Ngôn Thương không thể dàn xếp ổn thỏa ông cụ nhà họ Thích thì e rằng về sau sẽ để lại rất nhiều tai họa.
“Em vẫn không thể hiểu được, vì sao ông cụ nhà họ Thích cứ luôn phải ngăn cản Thích Ngôn Thương và Phương Nhu đến với nhau, rốt cuộc là tại vì sao chứ?”
“Đây không phải là chuyện em nên lo lắng.”
Bàn tay Mặc Cảnh Thâm nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như muốn ủ ấm bàn tay của cô.
“Chỉ có sau khi giải quyết xong chuyện của mình thì mới có thể đi giải quyết chuyện của người khác.”
Vấn đề giữa Mộ Thiển và Ẩn Tộc cần phải giải quyết xong xuôi.
Mộ Thiển gật đầu: “Chuyện anh nói em đều hiểu.
Bên phía bệnh viện, Điềm Điềm...!Đã sảy thai rồi.”
Cô đã cho Cẩm Điềm Điềm cơ hội, đêm đó khi ở con đường duyên hải, cô đã bảo vệ đứa bé trong bụng của Cẩm Điềm Điềm, tiếc rằng không thể ngăn cản lại việc cô ấy đứng trước mặt Lý Nhã kiêu căng khoe khoang.
Thật sự không ngờ rằng Lý Nhã cũng không phải là người hiền lành gì.
“Gieo gió gặt bão.”
Bốn chữ lời ít mà ý nhiều, là đánh giá vẻn vẹn của Mặc Cảnh Thâm dành cho Cẩm Điềm Điềm.
“Em đã hỏi thăm chuyện liên quan đến Ẩn Tộc và Thượng Quan Uyển Nhi bên phía của Mặc Vân Kính, sau đó em biết được em còn có một...!Người chị...”
Cho dù Mộ Thiển căn bản không đồng ý đối mặt với hiện thực, nhưng bây giờ tất cả mọi chuyện đang diễn ra trước mắt, cho dù cô không chấp nhận cũng không được.
“Đừng nên suy nghĩ nhiều quá, cứ để thuận theo tự nhiên, đừng nên gượng ép.”
“Ừm.”
Hai người quay về biệt thự Ngự Cảnh, Mặc Cảnh Thâm đưa Mộ Thiển trở về phòng trên lầu nghỉ ngơi.
Sau đó anh đến phòng sách.
Hàn Triết đã sớm chờ đợi anh ở trong phòng sách, đợi anh chửi một trận xối xả lên đầu mình.
“Tình hình như thế nào?”
Mặc Cảnh Thâm đi vào phòng sách, trực tiếp ngồi trên ghế giám đốc, tiện tay cầm lên một phần tài liệu khẩn cấp đặt trên bàn, vừa xem vừa hỏi.
Hàn Triết rũ đầu xuống, bĩu môi, yếu ớt nói: “Cô Phương Nhu mất tích, tôi sai người đi tìm cô Phương Nhu, sau đó nhận được tin tức, chuẩn bị nói cho anh, cuối cùng bà chủ không cho tôi nói với anh.
Sau đó thì...”
Anh ta kể lại ngắn gọn chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.
Mãi đến tận khi nói hết câu cuối cùng, Mặc Cảnh Thâm vẫn không hề có bất kỳ phản ứng nào.
Anh vẫn cúi đầu xem tài liệu, sắc mặt nặng nề, vô cùng đăm chiêu.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, sau khi đứng trọn mười phút, rốt cuộc Mặc Cảnh Thâm cũng khép tập tài liệu lại, tiện ta để tập tài liệu sang một bên, dựa vào ghế giám đốc, đôi mắt tối đen lạnh lùng nhìn Hàn Triết: “Cậu theo tôi bao lâu rồi?”
“Hơn hai mươi năm.”
“Mạng của tôi là do ai cho?”
“Tất nhiên là bà Mặc cho.”
Hàn Triết trả lời ngay không có chút do dự.
Kết quả, vừa nói xong chữ cuối cùng thì anh ta phát hiện ra sắc mặt của boss nhà mình hơi sai sai, anh ta lập tức đổi lời: “Là...!Là bà chủ cứu anh.”
Giờ phút này ý chí muốn sống của Hàn Triết cực kỳ mạnh mẽ.
“Hàn Triết, cậu hãy nghe kỹ cho tôi, tôi chỉ nói lời này một lần thôi! Bây giờ Mặc Cảnh Thâm tôi không có gì cả, cái ăn cái ở đều là của A Thiển cho, ngay cả mạng sống của tôi cũng là do cô ấy cho, không có cô ấy thì không có tôi.
Vì thế nên, sau này lời của A Thiển chính là mệnh lệnh, không cho cãi lời, dặn dò tất cả mọi người, nếu như sau này còn ai dám cãi lại A Thiển thì trực tiếp đưa đến Nam Phi, nếu như có người hai lòng với A Thiển thì trực tiếp tiêu diệt!”
Đầu ngón tay của Mặc Cảnh Thâm xoay xoay cây bút ký tên màu đen, thấy ánh mắt của Hàn Triết nhìn mình có hơi ngạc nhiên, lúc này anh lại nói: “Đừng có nhìn tôi với ánh mắt này.
Đời này Mặc Cảnh Thâm tôi chỉ chấp nhận một mình A Thiển mà thôi, tất nhiên tôi sẽ nghe lời cô ấy răm rắp, càng đừng nói đến các cậu.
Nếu như có người không phục thì lập tức cho người đó biến khuất mắt đi.”.