- -----
Chương 1206: Nơi nguy hiểm.
Buổi tối cùng chơi đùa với hai đứa bé trong chốc lát xong thì tắm một lát rồi đi ngủ.
Nhưng hôm nay Mộ Thiển ngủ chung một chỗ với Nghiên Nghiên, Mặc Cảnh Thâm và Tiểu Bảo mỗi người ở một phòng.
Nằm ở trên giường, Mộ Thiển chống khuỷu tay lên giường, đang nằm lướt Facebook, thỉnh thoảng tán gẫu vài câu hằng ngày với Nghiên Nghiên.
Đột nhiên, Nghiên Nghiên quay đầu nhìn về phía Mộ Thiển, hỏi: “Mẹ ơi, vì sao mẹ lại không thích chú Dạ?”
Cho dù là lúc trước hay bây giờ, Nghiên Nghiên đều vô cùng thích Bạc Dạ.
Dường như giữa hai người có duyên phận đặc biệt.
Câu hỏi của cô bé khiến Mộ Thiển rơi vào im lặng, ánh mắt rời khỏi màn hình điện thoại di động nhìn về phía Nghiên Nghiên, trong phút chốc đối diện với cô bé, hỏi: “Con không thích ba sao?”
Nghiên Nghiên bĩu môi: “So sánh với ba, con cảm thấy chú Dạ còn thích mẹ nhiều hơn cả ba, chú ấy sẽ thương tiếc mẹ.”
“Vì sao?”
“Không biết, con chỉ cảm thấy là chú Dạ yêu thương mẹ nhiều hơn.
Cho dù là lúc trước hay bây giờ, con đều cảm thấy chú ấy rất tốt, nhưng ba thì không được tốt như chú ấy.”
Sang năm, đã sắp mười một tuổi rồi.
Cô bé mới có bấy nhiêu tuổi mà suy nghĩ đã trưởng thành như vậy, rất nhiều chuyện đều tự mình phân tích rồi xử lý, chỉ có điều không ngờ cô bé lại thích Bạc Dạ như vậy.
Mộ Thiển cất điện thoại qua một bên, đưa tay xoa xoa đầu của cô bé: “Nghiên Nghiên, chú Dạ thật sự rất tốt, nhưng chú ấy chỉ là bạn của mẹ thôi, hiểu không?
“Lúc trước ba và bà nội đều đối xử tệ với mẹ như vậy, mẹ đều quên hết rồi sao?”
Dường như cô bé thù rất dai, vẫn không cách nào quên được những chuyện trước kia.
“Con không hiểu thế giới của người lớn đâu, còn có rất nhiều chuyện mà con chưa biết.
Ba con đã bỏ ra rất nhiều vì mẹ, cũng không đồng nghĩa với việc con có thể thấy, có thể biết được những cố gắng của ba.”
Mộ Thiển vừa nói, vừa đưa tay vén sợi tóc trên trán của cô bé, vuốt vuốt khuôn mặt của cô bé, nói: “Người mà mẹ yêu chỉ có ba con mà thôi.
Mà người ba con yêu cũng chỉ có tụi con, mẹ, và cả những người trong ngôi nhà này.
Chúng ta ở chung một chỗ thì chính là người nhà, là người thân thiết nhất với nhau trên thế giới này.”
“Vậy chú Dạ thì sao?”
Nhắc đến Bạc Dạ, Mộ Thiển nhíu mày một chút, suy nghĩ một lát rồi nói: “Chú ấy là bạn thân nhất của mẹ, là một người rất quan trọng, tình như anh em.”
“Ồ!”
Không nhận được câu trả lời như mong muốn, trong lòng Nghiên Nghiên khó tránh khỏi có chút thất vọng, hít một hơi, nói: “Đáng tiếc cho tấm lòng của chú Dạ đối với mẹ, con thật sự cảm thấy chú ấy đáng thương quá, vì mẹ mà làm nhiều chuyện như vậy.”
Mộ Thiển nhếch môi cười một cái, đưa tay gõ gõ lên trán của cô bé: “Suy nghĩ lung tung gì đâu không à, mau đi nghỉ ngơi đi.”
“Con chỉ đang nhớ đến chú Dạ thôi.”
“Nhớ chú ấy thì đi gặp chú ấy đi.”
“Sao mà gặp được ạ, chú ấy không có ở nhà, đã đi đến một nơi rất xa rất xa rồi.”
“Nơi rất xa sao? Là nơi nào?”
Chân mày của Mộ Thiển nhíu lại, vô cùng khó hiểu: “Sao con lại biết chú ấy đi đến nơi rất xa?”
“Hôm nay con có đi tìm chú Dạ, nhưng người hầu trong nhà chú ấy nói chú ấy đã dẫn theo Nghê San San kia đi đến một nơi rất xa rồi.
Còn nói nơi đó rất nguy hiểm, không biết bao giờ mới có thể trở về.”
Nghiên Nghiên còn tưởng là Mộ Thiển cũng biết, cho nên không giấu giếm gì nói ra hết.
Nói xong, đôi mắt lấp lánh như tỏa ra ánh sáng nhìn chằm chằm vào Mộ Thiển, nói: “Mẹ ơi, mẹ nói xem nơi có thể khiến cho chú Dạ cảm thấy nguy hiểm là nơi nào nhỉ? Con cũng muốn đi.”
Lộp bộp! N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Bị cô bé hỏi như vậy, trong lòng Mộ Thiển căng thẳng, không hiểu sao lại hoang mang.
Dẫn theo Nghê San San đi đến một nơi rất xa, hơn nữa lại khiến Bạc Dạ cũng cảm thấy đó là nơi nguy hiểm, vậy sẽ là nơi nào đây?.