Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt



- -----
Chương 1226: Đàm phán (1).

Cho dù trước đó Mặc Cảnh Thâm đã thương lượng muốn cùng bọn họ quay về Ẩn tộc, nhưng trước mặt bọn cô phải mạnh tỏ vẻ cường thế, nếu không thì không thể tranh thủ lấy được lợi ích.
Nếu tỏ vẻ yếu đuối thì căn bản không thể lấy được sự đồng tình của người khác, mà chỉ khiến họ được voi đòi tiên.
"Tôi nói rồi, đây là Ẩn tộc."
Thượng Quan Phượng Mẫn trầm giọng nói một câu.
Với ngữ khí đó, thì đại khái ý của bà là: Đây là Ẩn tộc, là địa bàn của bọn họ, muốn đi thì cũng phải có sự đồng ý của bọn họ mới được rời đi.
"Thượng Quan tộc trưởng không tin tưởng vào thực lực của tôi và Cảnh Thâm sao?"
Mộ Thiển khẽ cười nhẹ một tiếng, gương mặt cô nở một nụ cười tự tin.
Cô vươn tay kéo Mặc Cảnh Thâm, nhíu mắt nhìn Thượng Quan Phượng Mẫn: "Nếu bà không tin chúng tôi thì có thể thử xem, kết cục xấu nhất là tôi và Cảnh Thâm sẽ cùng nhau chết, nhưng cho dù như vậy thì có sao? Chúng tôi không ở đây nữa, Ẩn tộc của bà trong tương lai có ra sao đi nữa, thì cũng có Thượng Quan Tuyết chôn cùng, đáng lắm."
"Mộ Thiển nói rất có lý."
Mặc Cảnh Thâm ôm lấy vai cô, hai vợ chồng họ kẻ xướng người họa: "Chúng tôi đã bước một chân vào quỷ môn quan rồi, không còn gì để sợ nữa."
Hai người họ vô cùng bình tĩnh, kiên định, dường như họ đã sớm nhìn thấu sinh tử trên cõi đời này rồi.
Có điều đây cũng là những lời nói thật lòng của Mộ Thiển.
Hai người họ đã trải qua rất nhiều chuyện, họ cũng chẳng còn sợ cái chết như ban đầu nữa, ngược lại còn nhìn thấu nhân gian, không sợ đối mặt với cái chết.
Hai người họ nói chuyện sống chết mà vô cùng bình thản, tựa nhưa đang nói chuyện phiếm vậy, sắc mặt không hề có lấy một nét sợ hãi, điều này đã nằm ngoài dự liệu của Thượng Quan Phượng Mẫn và Thượng Quan Uyển Nhi.
Thượng Quan Phượng Mẫn và Mặc Vân Kính liếc nhìn nhau, ánh mắt hai người họ như ngưng đọng.

Tiếp đó, Mặc Vân Kính nói: "Hai người các người chết cũng không sao cả.

Nhưng còn Bạc Dạ và con của hai người thì sao? Hai người không cần bọn họ nữa sao?"
Qủa không nằm ngoài dự đoán, bọn họ cuối cùng cũng lấy Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên ra uy hiếp.
Quả thực...!phát rồ rồi.

truyện xuyên nhanh
Họ đã chạm đến điểm mấu chốt trong lòng Mặc Cảnh Thâm và Mộ Thiển.
Ý cười trên gương mặt Mộ Thiển bỗng tắt lịm, mà thay vào đó là khí sắc lạnh lẽo tựa như Mặc Cảnh Thâm, lạnh lùng nhìn Mặc Vân Kính.
Hai người họ nhìn chằm chằm đối phương vài giây, rồi cô đột nhiên lên tiếng, ngữ khí khinh thường: "Tôi chết rồi, làm sao chăm sóc bọn trẻ được nữa? Con người có số mệnh, cho dù bọn trẻ không còn nữa, thì phía sau còn cả Ẩn tộc bồi táng cùng cơ mà.

Đến lúc đó quốc vương nước C sẽ thôn tính Ẩn tộc các người, một trận chiến khó mà tránh khỏi sẽ nổ ra, đến lúc đó có biết bao nhiêu người sẽ uổng mạng, đó đều là do sai lầm của các người, vì vậy tính ra, tôi và Cảnh Thâm mới là người chiến thắng."
"Sao en có thể tàn nhẫn như vậy?"
Thượng Quan Tuyết ngồi một bên nghe thất vậy liền tức giận không thôi, lập tức lên tiếng phản bác.
Cô ta bặm môi, trừng mắt nhìn Mộ Thiển, nổi trận lôi đình: "Cho dù như thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng là người một nhà, vậy mà em có thể nói như vậy sao?"
"Ha ha ha, người một nhà?"
Nghe thấy Thượng Quan Tuyết nói vậy, Mộ Thiển liền bật cười.
Ban đầu là nụ cười dịu dàng, nhưng về sau cô ngửa đầu lên trời, che miệng cười lớn, như thể vừa nghe được chuyện cười vậy: "Đây là chuyện cười hay nhất tôi từng nghe đó.


Bây giờ chị nói chúng ta là người một nhà ư? Ngược lại tôi muốn hỏi chị, lúc chị ra tay với tôi và Cảnh Thâm, chị có từng nghĩ đến chuyện chúng ta là người nhà không?"
Mộ Thiển lắc đầu, ánh mắt ánh lên vẻ khinh miệt: "Bây giờ các người có hai lựa chọn: một là lập tức nghe theo Cảnh Thâm; hai là tôi và anh ấy sẽ cùng nhau rời khỏi đây.

Chung quy lại là cho tôi làm tộc trưởng Ẩn tộc, tôi cũng sẽ tách biệt với hai đứa con, chết hay sống, không còn quan trọng nữa."
Nói xong, Mộ Thiển nâng cổ tay lên, nhìn vào đồng hồ: "Cho các người nửa tiếng suy nghĩ."
Cô đứng dậy, nói: "Cảnh Thâm, chúng ta xuống lầu đi dạo chút đi, em muốn ăn chút đồ ăn vặt."
"Được, anh đi với em."
Mặc Cảnh Thâm cũng đứng dậy, nắm tay Mộ Thiển, hai người họ cứ như vậy mà bình thản rời đi.
Cho đến khi bọn họ đóng cửa lại, Thượng Quan Tuyết mới tực giận đến nỗi giẫm liên tục giẫm chân xuống sàn nhà: "Bà ngoại, mẹ, hai người xem, Mộ Thiển quá quá đáng rồi.

Loại người như vậy, sao mọi người vẫn còn nói chuyện với cô ta chứ?"
Thượng Quan Tuyết tức giận như vậy là vì mỗi một lựa chọn Mộ Thiển đưa ra đều trực tiếp ảnh hưởng đến tương lai của cô ta.
Nếu đúng như những gì Mộ Thiển nói, thì nếu cô chết đi, Thượng Quan Tuyết cũng sẽ phải chôn theo cô.
Điều này trong lòng Thượng Quan Tuyết biết rõ vô cùng.
Lúc này, Mặc Cảnh Thâm và Mộ Thiển nắm tay nhau, cùng nhau bước từng bước xuống lầu.
Đến khi đã ra khỏi nhà hàng, bàn tay Mộ Thiển bất giác tăng thêm vài lực, nắm chặt lấy tay Mặc Cảnh Thâm hơn, tuyệt đối không dám quay đầu lại, cũng không dám để lộ ra vẻ yếu đuối.
Cô chỉ nhẹ giọng nói: "Cảnh Thâm, lúc nãy em có mất bình tĩnh quá không?" N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"

Mộ Thiển sợ rằng bản thân cô lúc nãy ăn nói vụng về, khiến Thượng Quan Uyển Nhi tìm ra sơ hở.
"Không hề.

Biểu hiện của em tốt lắm, rất tốt."
Mặc Cảnh Thâm ôm lấy eo cô, bước chân chậm lại một chút, rồi đứng trước mặt cô, nở một nụ cười ôn nhu, vươn tay xoa nhẹ đầu cô, dáng vẻ của anh như đang cưng chiều một đứa trẻ vậy.
"Đồ ngốc, cho dù em có làm gì cũng không sao, anh chỉ cần em nhớ một điều, lúc nào anh cũng đứng ở phía sau em."
Khiến cô rơi vào tình cảnh này, Mặc Cảnh Thâm cảm thấy anh đối với Mộ Thiển có chút khắt khe.
Nhưng những người mà cô đang đối mặt quy cho cùng cũng chính là những người có chung huyết thống với cô, anh không muốn đứng ở vị trí chủ đạo là vì muốn cho cô quyền lựa chọn.
Vì vậy, cho dù cô lựa chọn điều gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ luôn tôn trọng quyết định của cô.
"Vâng."
Mộ Thiển gật đầu, ngẩng mặt nhìn gương mặt anh tuấn của Mặc Cảnh Thâm, bỗng cô kiễng chân lên, nhẹ nhàng hôn vào môi anh, nhanh như chuồn chuồn đạp nước.
Dựa vào tính cách của Mộ Thiển, từ trước đến nay cô sẽ không bao giờ hành động như vậy.
Nhưng giờ khắc này, cô thật lòng muốn trao cho anh một nụ hôn.
"A, bọn họ ngọt ngào quá."
"Ngưỡng mộ chết mất, anh trai kia cũng đẹp trai quá đi."
"Hừm...!sao anh chưa từng lãng mạn như vậy với em?"
"Hạnh phúc quá đi."
Mọi người qua đường nhìn thấy cảnh này đều thầm thì to nhỏ, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra chụp ảnh hai người họ.
Mộ Thiển nghe thấy những lời nói này, không tránh khỏi có chút xấu hổ, kéo tay Mặc Cảnh Thâm chạy về phía trước.
Trông thấy dáng vẻ ngại ngùng của cô, Mặc Cảnh Thâm không nhịn được mà bật cười.
Bỗng nhiên anh phát hiện ra rằng khoảnh khắc này mới đẹp làm sao.

"Được rồi, được rồi, đừng chạy nữa."
Hai người họ chạy chưa được vài bước, Mặc Cảnh Thâm đã vươn tay túm cô dừng lại.
Dù sao Mộ Thiển cũng đang mang thai, tốt nhất là không nên hoạt động mạnh.
Mộ Thiển quay đầu nhìn về phía sau, trông thấy những người qua đường kia vẫn đang nhìn cô, gương mặt liền lộ ra vẻ ngượng ngùng, hai tay ôm lấy mặt: "Trời ạ, thật mất mặt quá đi."
Qúa là mất mặt rồi.
"Chỉ là một nụ hôn thôi, có gì đâu mà mất mặt."
"Không thể nói như vậy được, lần này là em chủ động hôn anh...!ưm..."
Mộ Thiển vẫn chưa nói hết, liền thấy cơ thể Mặc Cảnh Thâm áp sát cô, một tay anh ôm lấy eo cô, một tay vòng ra sau đỡ lấy gáy cô, mạnh mẽ chiếm lấy môi cô.
Hành động bất ngờ này của anh thực sự đã khiến cô kinh ngạc.
Cô mở to đôi mắt nhìn người đàn ông này, thậm chí còn ngơ ngác đến mức không có chút phản ứng gì với hành động của anh.
Một giây, hai giây, ba giây...
Bình bịch, bình bịch..
Nhịp tim Mộ Thiển tăng nhanh bất ngờ, hai má đỏ ửng, vô cùng xấu hổ.
Chính khoảnh khắc này, xung quanh hai người họ vang lên những tiếng vỗ tay không ngớt.
"Tiếp đi, tiếp đi, tiếp đi."
"Đúng là một cặp vợ chồng ân ái."
"Lãng mạn quá đi."
"Đúng là bọn yêu nhau."
Mọi người đều bị hành động của hai người bọn họ thu hút, không biết từ lúc nào mà vây lại xung quanh họ.
Mộ Thiển bị những tiếng reo hò kia làm bừng tỉnh, vội vàng đẩy Mặc Cảnh Thâm ra, phất tay xoa xoa môi, thấp giọng nói: "Cảnh Thâm, anh làm gì thế?"
"Không phải em nói rằng em chủ động hôn anh nên thấy mất mặt sao? Vì vậy, đến lượt anh hôn em.".


Nhấn Mở Bình Luận