Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt



Mộ Thiển lo lắng Lý Đống không biết ăn nói dễ bị lộ tẩy, nên lập tức đưa hộp quà được gói tinh xảo cho Tư Cận Ngôn, rồi kéo Lý Đống đi, vừa đi vừa nói: “Học trưởng, anh cứ bận việc của anh, em cùng chồng xin phép đi trước.”
Sau đó, không đợi sự đồng ý của Tư Cận Ngôn cứ thế trực tiếp rời đi.

Hai người vừa bước lên tầng hai của tàu du lịch, Lý Đống đã nhìn thấy vẻ đẹp lộng lẫy xa hoa của con tàu, tầng một là một phòng khiêu vũ rộng lớn, nơi đang phát ra âm nhạc tao nhã, trong đại sảnh lớn những người đàn ông khôi ngô cùng những người phụ nữ vô cùng xinh đẹp khoác trên mình những bộ trang phục dạ hội thanh lịch và đắt tiền, đang trên sàn nhảy phối hợp nhịp nhàng với giai điệu âm nhạc du dương.

Trên tầng hai là phòng tiệc ban đêm.

Trên chiếc bàn dài ở hai bên sảnh bày sẵn các loại món ăn nhẹ khác nhau của Trung Quốc và phương Tây, có cả rượu sâm banh, được trang trí điểm xuyết bằng những bông hồng màu hồng phấn duyên dáng và xinh đẹp.

Trong đại sảnh từng top hai ba người tụ tập nói chuyện, ai ai cũng ăn mặc sang trọng bảnh bao, đều là những người trong giới thượng lưu.

Lý Đống chưa từng nhìn thấy cảnh tượng quy mô lớn như vậy bao giờ, không kìm được hai chân mềm nhũn, “Mộ…Mộ tổng, tôi … tôi … tôi bị đau bụng, muốn đi vệ sinh.”
“Đi đi.”
Mộ Thiển vẫy tay, cũng không để ý.

Sau đó một mình bước vào hội trường lớn, nhấp một ngụm nước cam tươi mới vắt, rồi tìm một chỗ ngồi ngồi xuống.

Ai ngờ, vừa mới ngồi xuống, chuông điện thoại lại reo lên.

Một dòng tin nhắn điện thoại di động, mở ra xem là tin nhắn của Lý Đống: [ Mộ tổng, gia đình tôi có việc gấp, tôi xin quay về trước, điện thoại cũng đã hết pin rồi, vì vậy cũng không cần gọi đâu.



“Lý Đống?!”
Mộ Thiển hổn hển, đặt chiếc cốc chân cao lên bàn.

Lý Đống này, thực sự bị dọa kinh sợ rồi.

Bất lực thở dài một tiếng, nhưng đột nhiên thấy ánh sáng trước mặt mờ dần đi, rồi đổ bóng xuống mặt bàn.

Mộ Thiển thả lỏng hai tay ôm lấy trán, ngước mắt lên, liền thấy một người đàn ông dáng người mảnh khảnh đang đứng ngược sáng, đứng trước mặt cô.

Người đàn ông này mặc bộ đồ vest màu xanh sapphire, thân hình chắc chắn, ngón tay thon dài đang cầm một ly rượu vang đỏ.

Khuôn mặt lạnh lùng tinh xảo vô cùng như được điêu khắc vậy, ngũ quan sâu sắc, là một vẻ đẹp của dòng máu con lai.

“Nhanh như vậy đã quên lời cảnh báo của tôi rồi sao, Mộ Thiển, cô đem lời nói của Mặc Cảnh Thâm tôi như gió thoảng qua tai à?” Người đàn ông cúi xuống nhìn Mộ Thiển với giọng nói lạnh lùng sắc bén.

Mộ Thiển đứng dậy, ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt nhìn Mặc Cảnh Thâm, “Mặc thiếu nghĩ nhiều quá rồi, hôm nay tôi đi cùng “ chồng” tôi đến đây.”
“Cái gì?”
Mặc Cảnh Thâm khẽ nhướn mày và liếc nhìn xung quanh một cách có chủ ý, “Người đâu?”
“Người…” Khóe miệng Mộ Thiển co giật, nhất thời không biết nên làm như thế nào xử lý cho tốt.


Sau đó, ấp úng nói: “Người…người đi cùng tôi, cùng nhau tặng quà cho Tư thiếu xong đã đi rồi.” Cô thu lại ánh mắt, cúi đầu nhìn cốc nước cam trên mặt bàn, nghiêm trang không giống thái độ kiêu căng lúc nãy nữa.

“Mộ Thiển, tôi cảnh báo cô, nếu muốn nịnh bợ những người quyền quý …” Anh chỉ ngón tay về phía những người trong hội trường, “Bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể, nhưng, tốt hơn hết là hãy tránh xa Tư Cận Ngôn ra.

Cậu ấy là anh em của tôi, không thể để cô có thể chạm ngón tay dơ bẩn vào được! ”
Ngón tay dơ bẩn?!
Mộ Thiển mím chặt môi, hai bàn tay đặt trên bàn khẽ nắm chặt lại, cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Kiều Vi là chị em tốt của tôi, xin anh cũng hãy giữ mình trong sạch.” Cô cố ý nhắc nhở Mặc Cảnh Thâm.

“Hừ, bản thân mình còn chưa lo xong.” Anh cười giọng điệu khinh bỉ.

“Hửm, Cảnh Thâm, sao anh lại ở đây?” Lúc này, Kiều Vi bước đến, đưa tay ôm lấy cổ tay Mặc Cảnh Thâm, ánh mắt sâu xa nhìn về phía Mộ Thiển, nhếch lên một nụ cười đầy hàm ý bên khóe miệng, “Thiển Thiển, cậu cũng ở đây à? ”
Mộ Thiển có chút bối rối với sự xuất hiện bất ngờ của Kiều Vi, sợ cô sẽ hiểu nhầm điều gì đó.

Cô mỉm cười với Kiều Vi, “Mình đang hỏi Mặc thiếu cậu đang ở đâu, không nghĩ tới cậu đã đến đây rồi.”
“Mình cũng đang tìm cậu đó.”
Kiều Vi nét mặt tự nhiên, buông tay Mặc Cảnh Thâm ra và mỉm cười ngọt ngào với anh, “Cảnh Thâm, anh cứ bận việc trước đi, em muốn trò chuyện với Thiển Thiển một lúc.”
Mặc Cảnh Thâm khẽ nhướn mày liếc nhìn Mộ Thiển, rồi nhìn sang Kiều Vi, lạnh lùng, “Được.”
Nói xong, anh quay người bỏ đi.

“Ồ, đây không phải là Mặc thiếu sao? Thật may mắn, may mắn quá…”

Mộ Thiển và Kiều Vi nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy có một vài vị trong giới kinh doanh đi về phía Mặc Cảnh Thâm, ân cần tiếp đón anh.

Kiều Vi thu lại ánh mắt, chăm chú quan sát Mộ Thiển, nhưng thấy mắt cô vẫn nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm.

Đột nhiên, đôi mắt khẽ nheo lại, trong mắt lóe lên tia sắc bén.

Kiều Vi từ phía bàn bên này đi tới cạnh Mộ Thiển, đồng thời đút tay vào túi áo vuông và lấy ra thứ gì đó.

Bước đến trước mặt Mộ Thiển, đưa tay ôm cổ Mộ Thiển, và nói một cách thân mật: “Thiển Thiển, cậu thành thật nói với mình đi, tại sao cậu lại lừa dối Cận Ngôn, nói cậu có chồng chứ?”
“Ah? Mình … chuyện này, nói ra thì rất dài.” Mộ Thiển mỉm cười bất lực, không nghĩ tới Kiều Vi đoán ra mình cố tình lừa dối Tư Cận Ngôn.

Kiều Vi liếc nhìn ly nước cam trên bàn, khóe môi khẽ nhếch lên vài phần.

Cầm một ly rượu sâm banh trên bàn, giả vờ không vui nói: “Từ lúc cậu quay về đến giờ, chúng mình đã lâu không nói chuyện, cậu nói xem, cậu bận làm việc mỗi ngày, có phải sớm đã quên người chị em tốt này của cậu rồi không?”
Khuôn mặt Mộ Thiển đầy bất lực, nhún vai: “Công việc bây giờ quá bận rộn, mình cũng không biết làm sao nữa.” Lời nói phát ra từ chiếc lưỡi xinh xắn.

“Là lỗi của mình, lỗi của mình.

Mình thay ly rượu này bằng nước cam, xin uống để tự nhận lỗi nhá.”
Dứt lời, Mộ Thiển cầm ly nước cam lên, một ngụm uống hết.

Kiều Vi nhìn sang hướng khác, bộ dạng giả vờ, “Không có thành ý gì cả”.

“Vậy … hay là, mình sẽ uống một ly rượu được không?” Mộ Thiển hỏi lại.


“Ây, thôi bỏ đi, bạn mới xuất viện, sẽ không tính toán với cậu nữa.” Kiều Vi nắm lấy tay cô, “Đi thôi, chúng mình lên sân thượng để ngắm biển.”
Một cặp chị em tốt bụng lướt qua đám đông, từ tầng hai đi lên tầng thượng.

Hai người dựa vào lan can, vừa nói chuyện vừa ngắm trăng, thỉnh thoảng bị thu hút bởi âm thanh náo nhiệt của đám đàn ông và phụ nữ bên bể bơi trên sân thượng.

“Bên kia thật sôi động, chúng mình qua đó xem một chút đi.” Kiều Vi kéo Mộ Thiển, hai người đi về phía hồ bơi, đi dạo bên hồ, Mộ Thiển đứng bên trong, Kiều Vi ở bên ngoài, hai người nắm tay nhau.

Lúc này, một người nào đó trong đám đông xô đẩy.

Kiều Vi lảo đảo, liền va vào Mộ thiển, hơn nữa Mộ Thiển đi giày cao gót, liền trượt chân, cứ thế ngã xuống hồ bơi.

Một tiếng la thất thanh, nước bắn tung tóe.

“Này, có người rơi xuống nước.”
“Wow, bơi trong một chiếc váy dạ hội ư, thật là thú vị.”
“Haha, ai nói không được chứ.”
“Nhanh cứu người lên đi.”

Kiêu Vi ngồi bên bể bơi, tìm kiếm Mộ Thiển, “Thiển Thiển, bên này, qua đây qua đây đi…”
Mộ Thiển rơi xuống nước, cả người ướt lạnh ngoi lên, cô run rẩy một trận, đưa tay ra vuốt tóc trên trán sang một bên, bơi về phía bờ, trèo lên từ phía tay vịn bờ hồ.

“Thiển Thiển, cậu không sao chứ? Mình xin lỗi, mình xin lỗi, mình thật không cố ý đâu, không biết là ai đã va vào mình …” Kiều Vi lấy một chiếc chăn từ bên cạnh khoác lên mình Mộ Thiển, với vẻ mặt đầy áy náy tự trách bản thân..


Nhấn Mở Bình Luận