Hàn Triết ánh mắt lập lòe, nuốt nước miếng, không biết phản xạ của mình đều lọt vào mắt Mặc Cảnh Thâm.
Anh lạnh giọng ra lệnh: “Nói!”
Vẻ mặt của anh khiến Hàn Triết sợ hãi.
Anh ta bĩu môi, đành phải nói: “Chính là… Anh còn chưa hồi phục, cần ở nhà tĩnh dưỡng.
Nếu bên FE cần người ra mặt thì tôi có thể đi.”
Dù gì đi nữa cũng không thể nói cho boss biết tình trạng thực sự của anh.
Không thì sẽ như cô Mộ nói, Mặc Cảnh Thâm sẽ không phối hợp trị liệu.
Anh ta thừa nhận mình ích kỷ, nhưng chỉ vì tốt cho boss mà thôi.
Mặc Cảnh Thâm nhìn Hàn Triết bằng ánh mắt sâu thẳm, đôi mắt sắc bén, khuôn mặt càng thêm lạnh lùng.
“Được, vậy thì làm như thế đi.” Sau đó anh hỏi tiếp: “Tiểu Bảo với Nghiên Nghiên sao rồi?”
“Dật Phong vẫn luôn bảo vệ chúng, rất an toàn, boss đừng lo.”
Hàn Triết quan tâm nhất là sức khỏe của Mặc Cảnh Thâm, chỉ hận không để ý tới tất cả mọi chuyện trừ bệnh tình của anh.
“Lễ cưới của Cố Khinh Nhiễm và Trần Tương là lúc nào?” Anh đổi đề tài rất nhanh, khiến Hàn Triết hơi không theo kịp.
“20 tháng 5 âm lịch.”
Mặc dù Hàn Triết là trợ lý của Mặc Cảnh Thâm, nhưng anh ta biết bên cạnh Mặc Cảnh Thâm vẫn có người FE phụ trách điều tra cho anh.
Vậy thì chắc anh biết chuyện Cố Khinh Nhiễm cũng là do người kia nói.
Hàn Triết âm thầm cảm khái, may mà người kia không biết bí mật giữa Thượng Quan Uyển Nhi, Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm, không thì sẽ không biết xảy ra chuyện gì nữa đâu.
“Nói cho Cố Khinh Nhiễm, lễ cưới cứ tổ chức ở khách sạn Ngự Cảnh, tôi sẽ phụ trách tất cả chi phí.
Mặt khác, mời nhà thiết kế lễ cưới nổi tiếng ở nước C, 400 thành viên cấp A của FE, cùng với…” Mặc Cảnh Thâm giao cho Hàn Triết rất nhiều chuyện, mỗi chuyện đều quan trọng, nhất thời khiến Hàn Triết chóng mặt: “Boss, anh chuẩn bị long trọng như thế là để tổ chức lễ cưới cho mình hả?”
Anh ta vừa dứt lời thì ánh mắt sắc bén của Mặc Cảnh Thâm đã bắn tới: “Gần đây cậu nói quá nhiều.”
“Vâng, tôi đi làm ngay.” Hàn Triết bĩu môi, không dám nói tiếp.
Mộ Thiển lái xe đến quán café mà Tư Cận Ngôn thường đến.
Vừa lên tầng hai đã phát hiện Tư Cận Ngôn ngồi ở gần cửa sổ.
“Anh Cận Ngôn.” Cô vừa kêu vừa đến gần: “Mấy ngày không gặp, chân anh sao rồi?”
Thấy Mộ Thiển, Tư Cận Ngôn cười dịu dàng, khuôn mặt tuấn tú có vẻ tiều tùy, đôi mắt tối tăm.
Tâm trạng của anh có vẻ không vui.
“Anh đang làm vật lý trị liệu, không lâu sau chắc sẽ đi lại được bình thường.” Dù gì lần trước cũng bị thương rất nặng, nào có dễ dàng đi lại bình thường được ngay.
“Nè, chúc mừng sinh nhật anh.” Mộ Thiển cầm một chiếc hộp đen đặt trước mặt Tư Cận Ngôn.
Anh kinh ngạc: “Em còn nhớ sinh nhật anh à?”
Sinh nhật lần trước anh đều ăn với mấy người anh em, đến nay ai cũng bận rộn nên quên mất anh.
“A Thâm nói với em.
Đây là tấm lòng của bọn em, A Thâm kêu em mua.” Mộ Thiển biết nhóm Mặc Cảnh Thâm đều thân thiết với nhau, mà gần đây anh đang bị bệnh, sức khỏe rất kém, lại thêm anh mới tỉnh lại, cần phải làm rất nhiều việc nên đương nhiên sẽ quên sinh nhật của Tư Cận Ngôn.
Để Tư Cận Ngôn không buồn, cô bèn nói là Mặc Cảnh Thâm dặn dò mình mua quà.
“Cảm ơn em.” Tư Cận Ngôn mỉm cười nhận quà, lại hỏi: “Anh ấy sao rồi? Đã đỡ hơn chưa?”
“Trạng thái rất tốt, nhưng lần trước bị thương quá nặng nên từ từ mới khỏe mạnh được.”
“Cũng đúng.” Anh gật đầu tán thành, sau đó nhíu mày, cầm chặt cái ly: “Hôm nay anh gọi em là vì… Anh sắp đi rồi.”
“Đi? Đi đâu?” Mộ Thiển không rõ Tư Cận Ngôn muốn đi đâu, nhưng cô biết với tính cách của anh, sớm muộn gì anh cũng sẽ rời khỏi Hải Thần.
“Anh không biết nữa.
Thế giới bao la, nơi nào mà chẳng đi được.” Anh cười thong dong: “Hôm nay anh kêu em tới là để xin lỗi em vì chuyện Dương Liễu.
Anh biết cô ấy đã gây ra hậu quả không thể vãn hồi, nhưng anh chỉ hy vọng em có thể quên đi những chuyện đó.”
Nhắc tới Dương Liễu, nụ cười trên môi Mộ Thiển biến mất.
Nhân viên phục vụ bưng café đặt trước mặt Mộ Thiển rồi rời đi.
Cô cầm tách café uống một ngụm, thở dài: “Cô ấy đã chết, nói xin lỗi hay không thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Còn anh, anh vẫn không thể quên cô ấy sao?”
Mặc dù trước kia, Tư Cận Ngôn cũng đa sầu đa cảm, lòng dạ lương thiện, nhưng sẽ không mù quáng bao dung một người đến thế.
Hiển nhiên không biết Dương Liễu đã làm gì mà ảnh hưởng tới Tư Cận Ngôn.
“Thực ra, bản chất Dương Liễu là một cô gái lương thiện.
Chẳng qua cô ấy bất đắc dĩ bị Mặc Viên đe dọa mà thôi.”
“Hừ, lại là Mặc Viên, anh ta thật am hiểu nắm thóp của người khác.” Bất kể Dương Liễu hay mình đều từng biến thành quân cờ trong tay Mặc Viên, bị anh ta lợi dụng.
Tư Cận Ngôn không nói nữa.
Hai người ngồi bên nhau một lát.
Thấy anh không vui, Mộ Thiển bèn trấn an: “Anh đừng buồn, đối với Dương Liễu tì so với việc bị người khác khống chế, chết ngược lại khiến cô ấy giải thoát.” Loại đàn ông không bằng cầm thú như Mặc Viên thì sẽ không nhân từ với bất cứ ai.
Cô có thể thông cảm cho cảnh ngộ của Dương Liễu, nhưng không thể tiếp thụ, càng không thể tha thứ.
“Lần này anh đi, không biết bao giờ mới gặp lại.” Tư Cận Ngôn ngước mắt nhìn Mộ Thiển, ánh mắt thâm tình khiến cô hơi mất tự nhiên, bèn cúi đầu quấy café.
Người đàn ông lịch thiệp ngồi đối diện cô nhẹ giọng nói: “Thiển Thiển, chúc em hạnh phúc.
Đại ca là người đàn ông đáng để gửi gắm, anh ấy sẽ tốt với em.
Sự chung thủy và chuyện tình của anh ấy sẽ biến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.”
Trong lòng Tư Cận Ngôn vẫn còn tiếc nuối.
Chỉ trách năm đó ở trường học, anh không trân trọng Mộ Thiển.
Một khi đã bỏ qua cơ hội thì sẽ không còn nữa.
“Đàn anh, em cũng chúc anh hạnh phúc.” Mộ Thiển mỉm cười: “Thực ra em rất hâm mộ anh, có thể làm bất cứ chuyện gì theo tính cách của mình.
Anh là người tiêu sái nhất trong số những người em từng gặp.”
Tư Cận Ngôn chỉ cười mà không nói.
Anh bưng café, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt thương cảm khiến người ta đau lòng.
Anh cũng mong có một người con gái thật lòng yêu nhau để trói buộc cuộc đời anh.
Nề hà chỉ có thể gặp gỡ mà không thể cưỡng cầu.
Hai người hàn huyên thật lâu mới chia tay.
Sáng sớm hôm sau, Mộ Thiển nhận được tin tức Tư Cận Ngôn đã rời đi.
“Đi rồi ư? Tại sao anh ấy không báo một tiếng?”
Tới bây giờ, cô vẫn ghi nhớ những gì Tư Cận Ngôn đã giúp mình, coi anh ấy như anh trai mình.
Tư Cận Ngôn mấy lần bị thương vì mình, cho nên cô vẫn luôn áy náy.
Bây giờ nghe Mặc Cảnh Thâm biết Tư Cận Ngôn đã rời đi, không hiểu sao cô lại thấy thương cảm..