Lạc Gia Tuyết lập tức khóc và chạy vào lòng của Diêu Thục Phân khóc lóc thảm thiết. "Mẹ ơi, nhìn Lạc Thiên Ngưng, cô ta vậy mà dám đánh con".
Diêu Thục Phân đau lòng nhìn mặt con gái nhỏ in vết bàn tay đỏ tươi, bà ta lập tức đứng lên nói: "Thiên Ngưng, đây là con không đúng rồi, sao con có thể tùy tiện đánh em gái mình chứ?"
"Em gái? Mẹ tôi chỉ sinh ra mỗi một mình tôi, tôi trước nay không biết mình còn có em gái đấy". Lạc Thiên Ngưng nói.
"Lạc Thiên Ngưng, cô đừng có mà quá đáng, cái nhà này không có chỗ cho cô lên tiếng, náo đến chỗ ông nội ai cũng không dễ chịu đâu". Diêu Thục Phân tức giận nói.
"Được rồi, bà Diêu muốn náo đến chỗ của ông nội, tôi sẽ theo đến cùng, để xem lúc ba trở về làm sao nhìn nổi ngài và con gái vì một chút chuyện nhỏ mà náo đến ai ai cũng biết".
Diêu Thục Phân do dự, ông cụ luôn không hài lòng với cô con dâu từ tiểu tam đi lên như bà ta, Lạc Thiên cũng nhiều lần nhắc nhở, dặn dò bà ta nếu không có việc gì thì đừng quấy rầy ông cụ. Dẫu sao quyền lực của tập đoàn Lạc thị vẫn nằm trong tay của lão nhân gia.
Lạc Thiên Ngưng nhìn Diêu Thục Phân không lên tiếng, nói: "Nếu bà Diêu đã không có ý định kinh động đến ông nội thì tôi trở về phòng".
Không đợi Diêu Thục Phân trả lời cô đã tự ý lên lầu, hoàn toàn không giống với vẻ ngoài đoan trang trước đây. Lạc Gia Tuyết vẫn đang khóc, từ nhỏ đến lớn cô ta luôn là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ chưa từng chịu nửa điểm ủy khuất, Lạc Thiên Ngưng vậy mà dám tát cô ta, cô ta quyết không bỏ qua cho Lạc Thiên Ngưng. Diêu Thục Phân đau lòng nhìn con gái chỉ đành nói "Đợi ba ba về để ba ba xử lý nó". Lạc Gia Tuyết lúc này mới dừng lại.
Lạc Thiên Ngưng trở về phòng, moi hết đống thuốc lộn xộn ra rồi cho vào túi định tìm thời gian mang đến bệnh viện để xét nghiệm, nhưng hiện tại giảm cân là ưu tiên hàng đầu. Chiều cao của Lạc Thiên Ngưng là mốt mét bảy bằng với chiều cao của Rose, chỉ là Rose chỉ có bốn mươi mấy cân nhưng cơ thể này nặng tới bảy mươi lăm cân, với trọng lượng như vậy chưa nói đến việc cô có tập luyện được hay không riêng việc đi lại hàng ngày cũng khiến cô thấy bất tiện. Lạc Thiên Ngưng lấy cuốn sổ ra và nhanh chóng lập kế hoạch giảm cân cho bản thân, bao gồm cả chế độ ăn uống hàng ngày và tập thể dục. Đây là kỳ nghỉ đông của năm thứ ba Trung học, kỳ nghỉ kéo dài hai tháng cô phải nhanh chóng gầy đi sau đó cô mới có thể từng bước tiến vào giới thượng lưu, từng bước tiếp cận Lục Vi. Lúc ăn tối Lạc Thiên Ngưng chỉ ăn một quả táo sau đó ra ngoài chạy bộ, chạy được một ki lô mét thì thở hổn hển, không thể chấp nhận được, hóa ra cô có thể chạy được một ki lô mét!
Buổi tối trở về, Lạc Thiên đã đợi trong phòng khách, Lạc Gia Tuyết khóc, ngồi bên cạnh ông nói về việc Lạc Thiên Ngưng bắt nạt cô ta như thế nào. Lạc Thiên hỏi:
"Thiên Ngưng, tại sao con lại đánh Gia Tuyết, nói thế nào thì nó cũng là em gái con, xin lỗi Gia Tuyết mau".
Người cha như này vẫn là không bằng Jose, một đứa mồ côi. "Gia Tuyết nói mẹ con là ma đoản mệnh cho nên con cũng là ma đoản mệnh, con sớm muộn gì cũng sẽ chết, con tức giận mới đánh em ấy. Con biết con không có mẹ, không giống như Gia Tuyết có dì Diêu dạy dỗ, sau này con sẽ không như thế nữa".
Lạc Thiên Ngưng cúi đầu nhỏ giọng nói, dáng vẻ tủi thân này khiến trong lòng Lạc Thiên dâng lên một chút áy náy với cô, Thiên Ngưng dù gì cũng là con gái ruột của ông.
"Không phải như vậy, chị ấy nói dối, ba, con không có nói như vậy", Lạc Gia Tuyết vội vàng cãi lại.
"Con xin lỗi, ba, con biết mình đã sai".
Lạc Thiên Ngưng khéo léo xin lỗi, so với tiếng hét của Lạc Gia Tuyết không biết êm tai hơn bao nhiêu lần. Lạc Thiên cau mày nói:
"Được rồi, công ty của ba mỗi ngày đều bận rộn, đừng có làm phiền ba vì những việc vặt vãnh như thế này", sau đó mặc kệ Lạc Gia Tuyết kêu gào liền đi lên lầu.
Ngay khi Lạc Thiên vừa rời đi, Lạc Gia Tuyết thu lại vẻ mặt ủy khuất chạy tới giơ tay định đánh Lạc Thiên Ngưng, Lạc Thiên Ngưng nắm lấy cổ tay của cô ta vẻ mặt không giống như ban nãy, cô hùng dữ nói : "Lạc Gia Tuyết, tôi không phải là Lạc Thiên Ngưng của trước đây mà cô bắt nạt nữa, tốt nhất là cô không nên khiêu khích tôi, nếu không tôi không ngại đánh cô lần thứ hai".
Lạc Thiên Ngưng bỏ tay cô ta ra rồi đi lên lầu. Nửa đêm, Lạc Thiên Ngưng buồn bã tỉnh dậy vì đói, thân thể này cũng ăn được quá nhiều đi, hiện tại đã khống chế lượng thức ăn của mình, đến đêm vậy mà đói bụng không ngủ được, đầu óc không thể khống chế được mà nghĩ đến thịt nướng, lẩu, đùi gà, ... đói chết mất! Thế là cô nằm trên giường rồi lại ngồi dậy, dù sao cũng quyết không được ăn gì, không gầy đến chết.
Cứ như vậy một tuần trôi qua, có thể lầm trước tự nhiên tức giận dọa sợ Lạc Tuyết, một tuần này cô rất bình yên không có ai tới làm phiền mà bản thân cô đã thành công khống chế lượng thức ăn, gầy xuống năm cân, mặc dù rất vui nhưng giảm được năm cân vẫn còn nặng bảy mươi cân, bản thân rất muốn ăn lẩu.
Bữa trưa hôm đó ông cụ cũng qua đây, đây là lần đầu tiên lạc Thiên Ngưng nhìn thấy người ông nội này kể từ khi trọng sinh, trên bàn ăn ông cụ nói: "Tiệc mừng thọ vào nửa tháng sau Thục Phân phải sắp xếp cho tốt, nhà có tiếng tăm ở Hải Thành này đều phải mời đến hết, người nhà họ Mạc cũng phải mời tới, đừng để người khác xem thường nhà học Lạc chúng ta".
Diêu Thục Phân nắm bắt cơ hội lấy lòng ông cụ cười nói: "Ba, ngài đừng lo, sẽ tổ chức cho Ba một bữa tiệc mừng thọ đàng hoàng, đến lúc đó Gia Hân và Gia Thần đều sẽ trở về, ngài chỉ cần chờ và hưởng phúc thôi".
Ông cụ mặc dù nói không thích Diêu Thục Phân nhưng Diêu Thục Phân đã sinh ra đứa cháu trai duy nhất của ông, mà Lạc Gia Hân lại là ngôi sao nổi tiếng ở trong nước. Ông cụ nghe nói Lạc Gia Thần và Lạc Gia Hân sẽ trở về lập tức tươi cười nói: "Được rồi, nói với bọn trẻ công việc bỏ qua một bên trở về cùng ông già này".
Vì do có anh chị, Lạc Gia Tuyết càng đắc ý, tương lai cô ta muốn tiến vào giới giải trí là một đại minh tinh có chị gái bảo vệ, còn Lạc Thiên Ngưng chỉ có thể là một con mập chết tiệt suốt ngày ở nhà hay ăn lười làm mà thôi.
"Ông ơi, cháu có thể dự tiệc sinh nhật của ông không?" Lạc Thiên Ngưng hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!