Mặc Đình Thâm nhìn thông tin trên màn hình trầm ngâm đây không phải là một sát thủ bán tin tức, ngược lại giống người phụ nữ đa cấp.
“ Cảm ơn!”. Anh chậm rãi gõ hai chữ này.
“Boss, tôi đã tìm thấy vị trí ở quán net bên ngoài trường trung học Hải Thành”. Tiêu
Nhuệ đưa kết quả điều tra được cho Mặc Định Thâm xem.
“Xuất phát!”. Mặc Đình Thâm cầm áo khoác đi ra cửa.
Rose - Sát thủ Vương bài danh tiếng lẫy lừng quốc tế, nghe nói cô ấy được huấn luyện với những mật vụ chuyên nghiệp nhất không ai biết cô ấy trông như thế nào và có lai lịch gì, anh rất mong chờ! Rose này rốt cuộc có dáng vẻ gì?
Lạc Thiên ngưng xử lý xong tất cả ra khỏi quán net, đây là quán net cô vội tìm đến gần trường cô học, bây giờ trời đã tối rồi cô bước đi nhanh về nhà, quá muộn Diêu Thục Phân lại có lý do gây phiền phức cho cô. Lúc cô đang đi đến đường chính mấy nam sinh ăn mặc chẳng ra làm sao đi đến chặn đường Lạc Thiên Ngưng.
“Em gái đi đâu đó!” - Một kẻ tóc vàng tiến lên hỏi.
Lạc Thiên ngưng cảnh giác nhìn bọn họ nói: “Muốn bao nhiêu tiền tôi đưa mấy anh” “Không thiếu tiền, chỉ muốn nói chuyện chút với em!”. Tóc vàng cười khùng khục. “Các anh biết tôi là ai không? Muốn có bao nhiêu tiền đều có”. Lạc Thiên Ngưng thăm dò nói.
“Đến tìm em thì dĩ nhiên biết em là ai, Tam tiểu thư Lạc gia. Nghe nói giảm cân giống như phẫu thuật thẩm mỹ vậy”. Nhìn gương mặt tươi ngon mọng nước này tóc vàng liền đưa tay ra sờ mặt cô, quả nhiên một đám côn đồ không có chuyện gì tìm cô gây phiền phức.
“Không cần tiền chỉ cần người? Ai! phải có người đến là giao tiếp cô ta đưa bao nhiêu tôi có thể trả gấp đôi”. Lạc Thiên Ngưng ghê tởm tránh tay của tóc vàng.
“Bớt nói nhảm, kéo cô ta đến đây”. Tóc vàng thẹn quá hóa giận bảo những kẻ khác lôi Lạc Thiên Ngưng và một ngõ nhỏ.
Mấy tên côn đồ đến gần nở nụ cười, Lạc Thiên Ngưng giơ chân đá ngã một tên mặc áo hoodie, gã mặc áo hoodie lập tức đứng dậy hung dữ tát cô một bạt tai lớn tiếng mắng”
“Con đàn bà thối, mày dám đá ông à! Đợi lão tử sẽ làm chết mày”. Tóc vàng thấy mấy người đều chuyên lôi Lạc Thiên Ngưng đi nên xông lên túm tóc lôi cô vào hẻm, Lạc Thiên Ngưng lớn tiếng kêu cứu mạng nhưng đêm muộn không có ai đi qua con hẻm hẻo lánh này, cô bị lôi vào con hẻm nhỏ, vài tên côn đồ tới xé quần áo của cô. Cô chỉ mặc một chiếc áo hoodie lộ đôi chân dài thẳng trắng nõn, mấy tên côn đồ sớm đã thèm nhỏ dãi một tên côn đồ xông đến xé áo của cô, Lạc Thiên Ngưng cúi đầu cắn một miếng vào tay hắn tên côn đồ kêu thảm một tiếng, mấy tên khác lập tức lên giúp luống cuống xé vào mặt và tóc cô thậm chí tát cô, nhưng mà Lạc Thiên Ngưng như là không cảm thấy đau đớn, cô chỉ là sống chết cắn xuống giống như cuộc chiến cuối cùng của con thú bị bao vây, cô không có cách khác, cô không phải Rose, không có kỹ năng tuyệt kỹ, cô chỉ là một học sinh trói gà không chặt, chỉ cần cô ngừng cắn những người này sẽ không chút do dự cởi quần áo của cô.
Những ngày này kể từ khi trọng sinh cô sống rất suôn sẻ bởi vì cô là Rose, người mà tất cả những sát thủ và lính đánh thuê được biết chỉ nghe đã sợ mất mật, cô được trải qua đào tạo khắc nghiệt và sự giáo dục nghiêm khắc nhất, cô có thể nói 8 thứ tiếng để tiếp cận mục tiêu, cô thông minh, cường đại tự cho rằng có thể không tốn một chút sức lực để chiếm được Lạc gia nhỏ nhoi nên cô giảm cân thành công, thành công đạt được sự chú ý của ông nội đều quá suôn sẻ rồi, thậm chí vừa rồi bước đầu tiên công kích Lục thị đều tức khắc không có trở ngại cho nên cô quên mất ở nơi hào môn không có chém chém giết giết này, ngoài đấu đá nhau ra còn có vô số cách giải quyết kẻ thù không cần đổ máu, cô vùng dậy đã trở thành cái đinh trong mắt của mẹ con Diêu Thục Phân.
Khi Mặc Đình Thâm đến quán net bên ngoài không có người nên trong không gian yên tĩnh chuyền ra âm thanh mắng mỏ của đám côn đồ, rất rõ ràng bọn hắn hét “Tiểu thư Lạc gia thì sao, đợi lát nữa em sẽ biết sự lợi hại của các anh trai”. Khi Mặc ĐìnhThâm nghe được mấy chữ “tiểu thư Lạc gia” sắc mặt liền thay đổi, anh ta bận bịu quá lâu quên mất rằng cô bé Lạc Thiên Ngưng kia vẫn chưa gọi điện cho anh.
Khi Mặc Đình Thâm và Tiêu Nhuệ đi vào con hẻm liền thấy bốn, năm tên côn đồ đang vây quanh góc tường, mơ hồ nhìn thấy đôi giày thể thao màu trắng và áo hoodie có mũ màu hồng của cô gái, anh vội bước tới kéo một tên côn đồ sang một bên, thấy Lạc Thiên Ngưng đang cầm tay của một tên côn đồ trong số đó giống như một con hổ dữ, tóc vàng lớn tiếng hét:
“Đừng lo chuyện bao đồng bằng không đánh gãy chân mày”.
Mặc Đình Thâm trầm giọng nói: “Tiêu Nhuệ, đừng đánh chết!”
Tiêu nhuệ lao tới đá tóc vàng ra, tóc vàng đập mạnh vào tường không thể đứng dậy, cú đá của Tiêu Nhuệ khiến hắn ta gãy nhất một cái xương sườn, nhìn thấy sức chiến đấu của Tiêu Nhuệ đám côn đồ đều có chút sợ hãi, chưa kể khi Mặc Đình Thâm bước tới ánh mắt anh lạnh như băng, như thể đang nhìn vài người chết.
“Cút!” Mặc Đình Thâm nói một câu đám côn đồ vây xung quanh Lạc Thiên Ngưng lập tức tản ra, Mặc Đình Thâm bước tới còn có một tên côn đồ bị Lạc Thiên Ngưng cắn tay, bàn tay đó đã chảy rất nhiều máu tên côn đồ đó muốn chạy nhưng không chạy được. Mặc Đình Thâm cau mày nói:
“Thiên Ngưng, bỏ ra”.
Lạc Thiên Ngưng dường như không nghe thấy vẫn cắn chặt miệng, cô gái nắm chặt cổ áo của mình, cái đầu vốn dĩ dễ thương đã rối loạn, ánh mắt hung ác như một con sói hung dữ, Mặc Đình Thâm cảm thấy trong lòng có chút xót xa anh vẫn thích cô gái vừa cười vừa ăn lẩu đó.
Mặc Đình Thâm ngồi xổm xuống vươn tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Thiên Ngưng nhẹ giọng nói:
“Thiên Ngưng, nghe lời, bỏ ra!”
Lạc Thiên Ngưng chớp mắt, từ từ buông miệng ra, tên côn đồ được tự do lập tức kêu khóc om sòm bỏ chạy, khóe miệng của Lạc Thiên Ngưng bê bết máu cô không biết là của tên côn đồ hay là của mình.
Mặc Đình Thâm đưa tay ra nắm lấy tay cô anh mới cảm thấy bàn tay của Lạc Thiên Ngưng đang nắm quá chặt, Mặc Đình Thâm cưỡng chế tách ra thấy bàn tay cô đều là máu. Mặc Đình Thâm vòng tay qua phía sau chân cô ôm ngang cô lên nhẹ nhàng nói: “Không sao rồi, Thiên Ngưng!”
Cơ thể của Lạc Thiên Ngưng lúc này mới được thả lỏng một chút, chậm chạp dựa vào lòng của Mặc Đình Thâm.
Tiêu Nhuệ đến chào hỏi. “Boss! Còn Rose thì sao?”
“Quên đi, trở về trước”. Mặc Đình Thâm ôm Lạc Thiên Ngưng sải bước đi về phía xe, Tiêu Nhuệ lập tức lái xe về khách sạn. Mặc Đình Thâm ôm Lạc Thiên Ngưng trở về phòng, Tiêu Nhuệ rất ngạc nhiên Boss chưa bao giờ dịu dàng với con gái như vậy, cô con gái nhỏ này sợ rằng sau này sẽ trở thành Thiếu phu nhân của bọn họ.
Mặc Đình Thâm đặt Lạc Thiên Ngưng lên ghế sofa nói:
“Tiêu Nhuệ, gọi Ôn Tử Dương qua đây!”
“Đây là Hải Thành, bác sĩ Ôn ...”
Tiêu Nhuệ đang định nhắc nhở Ôn Tử Dương đang ở bệnh viện ở Đế Đô.
“Hôm qua Ôn Tử Dương đến Hải Thành rồi, bảo anh ta qua đây”. Mặc Đình Thâm nói.
Tiêu Nhuệ đang định gọi điện thoại, Lạc Thiên Ngưng vẫn luôn im lặng bỗng kéo lấy áo của Mặc Đình Thâm, Mặc Đình Thâm cúi người hỏi:
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!