Giang Yên Nhiên cất cuốn sách gọn gàng vào túi của mình, vỗ vỗ một cái với nét mặt vô cùng hài lòng. Cô đứng ra mép đường, vẫy đại một chiếc taxi để về nhà, vừa hay có một chiếc tấp lại ngay.
Cô ngồi thẳng lên xe, nói với tài xế đưa mình về thẳng biệt thự rồi cũng chẳng nói thêm gì nữa.
Làm việc quần quật từ sáng đến tối, bây giờ trong người cô vô cùng mệt mỏi. Nhân lúc đang ngồi trên xe, Giang Yên Nhiên tranh thủ chợp mắt một lúc.
Sau vài hồi chiếc xe cứ cua gấp dữ dội khiến cô chao đảo choàng tỉnh. Khi đưa mắt nhìn ra bên đường, Giang Yên Nhiên cảm thấy hình như có gì không đúng.
"Ơ tài xế, tại sao anh lại đi đường vòng?"
Tài xế không chút do dự lái xe theo đường bờ biển, cẩn trọng trả lời:"Bây giờ là giờ cao điểm, phía trước đều tắc đường hết rồi, chỉ có thểđi đường bờ biển."
Nghe ra có chút khác thường trong lời nói của anh ta, Giang Yên Nhiên lén đặt tay lên khoá cửa, khi biết cửa xe đã bị khoá cứng, sống lưng cô bắt đầu trở nên lạnh toát.
Cô cố gắng hít sâu giữ bình tĩnh, thật trọng quan sát tài xế. Bây giờ cô mới để ý, từ đầu đến cuối hắn vẫn đang đeo một chiếc tai nghe nhỏ, gần giống với loại tai nghe giám sát.Hơn nữa trán tài xế đổ mồ hôi liên tục. Trời đã vào thu, trong xe cũng không nóng đến mức ấy, nhưng hắn cứ đổ mồ hôi suốt. Trong lúc lái xe, ánh mắt hắn ẩn chứa nét sợ hãi mơ hồ và… tuyệt vọng.
Trong tích tắc, Giang Yên Nhiên chồm dậy, dùng khuỷu tay giữ chặt cổ đối phương, nét mặt lạnh lùng bình tĩnh ra lệnh:"Dừng xe!"
Lập tức cả người tài xế run rẩy, mồ hôi trên đầu tuôn ra nhiều hơn, tuyệt vọng nhắm mắt, run run nói: "Không, không kịp…"
Vừa dứt lời, đầu tài xế bất chợt gục xuống, giống như đã bị chuốc một loại thuốc đặc hiệu từ trước, không chịu đựng được nữa mà ngất đi.
Chiếc xe đang đi nhanh, bởi vì mất lái mà bất chợt lao về phía trước. Cô nhanh chóng gạt tài xế qua một bên, leo lên ghế lái, nắm chặt vô lăng tránh cho chiếc xe mất kiểm soát.
Khi chiếc xe dần ổn định cũng là lúc cô phát hiện ra xe đã được cài đặt lại, tốc độ xe cố định ở 150km/h. Phanh xe không ăn, với tốc độ này cô chắc chắn không thể dùng cách giảm tốc thông thường để dừng gấp được.
Những người có thù với cô trước đây đều đã nghĩ bây giờ cô đã chết rồi, bọn họ không hề biết cô đã trở lại và còn quay về làm Mặc thiếu phu nhân. Vì vậy người có thù với cô lớn nhất ngay lúc này và biết rõ nhất hành tung của cô bây giờ chỉ có Giang Hạ Vũ!!
Giang Yên Nhiên hít thật sâu, đánh mắt sang nhìn kim xăng. Vừa nhìn thấy, tim cô như rơi xuống.
Quả nhiên là rất đầy!
Muốn chạy hết lượng xăng này thì ít nhất cũng phải mất năm sáu tiếng!
Tốc độ vẫn giữ vững ở 150km/h không thay đổi, chiếc xe điên cuồng lao nhanh trong nội thành. Đường bờ biển tiếp giáp bãi biển trải dài và vùng biển rộng lớn ở phía đông thành phố, hơn nữa đây làđường quanh bờ biển, tốc độ này đi vào giờ cao điểm chính là hành động tự sát!
Hơn nữa phía trước không có đường nào vòng ra ngoại ô hoặc vùng an toàn. Xông thẳng về phía trước chỉ có một con đường đi thẳng vào khu phố trung tâm!
Ánh mắt Giang Yên Nhiên trở nên lạnh băng. Cô thắt chặt dây an toàn, lặng liếc nhìn tài xế đã hôn mê đang nằm trên ghế lái phụ.
Rõ ràng tên tài xế này đã biết rõ âm mưu này ngay từ đầu. Từ tai nghe của hắn, cho đến việc bị hạ thuốc, có lẽ hắn bị uy hiếp nên không thể không liều chết làm chuyện này.
Giang Hạ Vũ đúng là có đầy những thủ đoạn ác độc, nhung ra tay chuyên nghiệp như vậy, một mình cô ta? không hẳn!
Phía trước bất chợt có một chiếc xe tải lớn lao đến!
Tốc độ xe chạy nhanh bất thường, nhắm thẳng hướng xe của cô mà lao vào.
Thời gian qua cô lăn lộn bên ngoài, không phải là chưa từng đứng trước cõi chết, nhưng cũng không thể nói là mình không sợ tình huống nguy hiểm đến tính mạng này.
Chỉ là cô vẫn có đủ lý trí để ứng phó.
Hai hàm răng cô xiết lại với nhau, cô nhớ lại khuôn mặt của Mặc Tử Hàng, đời này nếu chưa khiến anh ấy nhớ lại cô nhất định không thể chết.
Đời này Mặc Tử Hàng tuyệt đối chỉ có thể là của cô, không thể là của ai khác.
Cô phải sống để vạch trần những bộ mặt giả dối, đưa sự thật của ba năm trước ra ánh sáng. Những người có tội sao có thể sống vui vẻ tiếp phần đời còn lại được chứ!
Cô hơi xiết mắt, trông thấy sự trầm tĩnh trong ánh mắt anh đang nhìn cô, nỗi sợ hãi trong lòng Giang Yên Nhiên đã vơi không ít.
Giang Yên Nhiên đưa tay bấm cửa xe xuống, không ngờ cửa sổ xe cũng bị khoá kín, đối phương đúng là biết dồn người khác vào chỗ chết.
Ánh mắt của cô thoát rét lạnh. Chỉ trong nháy mắt chiếc xe sẽ va chạm vào chiếc xe tải. Cô quyết định đảo đầu xe đổi hướng, lao thẳng về đường ven biển không có rào chắn.
Nếu lao vào khu trung tâm, chắc chắn sẽ có người bị liên luỵ. Bây giờ cô chỉ còn có thể lao thẳng xuống biển, ngay lúc sườn xe đập mạnh xuống mặt biển, cô buông tay lái mà nãy giờ mình đã nắm chặt cứng đến mức hai bàn tay trắng bệch ra, mỉm cười một cái.
Xe bị khống chế, cửa sổ bị khóa chết, vùng ngoại ô đồng ruộng cách khu dân cư quá xa, đằng trước không phải xe tải thì cũng là dòng xe cộ và người người ở trung tâm thành phố. Cho dù trong tình huống này, lao thẳng xe xuống biển chính là con đường chết. Nhưng chỉ cần cô còn niềm tin, chắc chắn là còn hi vọng.
Vừa mới rơi xuống, nước biển tràn vào không nhanh, nhưng xe càng chìm sâu thì nước tràn vào càng nhanh. Nước lạnh như băng từ từ tràn qua chân cô. Giang Yên Nhiên vội rút điện thoại từ trong túi áo, hai bàn tay gõ nhanh trên màn hình, tìm được số Tề Phong rồi bấm gọi. Hiện giờ nếu gọi cho Mặc Tử Hàng, nếu anh ấy không nghe máy sẽ rất tốn thời gian vô ích, cô chọn gọi cho Tề Phong, một phương án an toàn hơn.
Quả nhiên chưa đầy hai giây Tề Phong đã bắt máy, không đợi Tề Phong nói gì cô đã vội nói:"Tề Phong, cứu tôi. Tôi cùng xe đang rơi xuống biển, có ai đó đang muốn hãm hại tôi.."
Vừa nghe đến đó, Tề Phong liền đứng bật khỏi ghế, anh hắng giọng giữ chặt điện thoại bên tai:"Giang Yên Nhiên, cô phải thật bình tĩnh nói cho tôi biết cô đang ở đâu.."
Thân xe đang chìm sâu xuống lòng biển vô đáy với tốc độ đáng sợ. Xe taxi này khoang xe không rộng, chưa được bao lâu đã nhấn chìm cô vào trong biển nước, thậm chí còn chưa kịp để cho cô nói cho Tề Phong vị trí của mình, điện thoại cũng vì nhiễm nước mà hỏng rồi.
Nước biển lạnh thấu xương tràn vào mũi miệng, cô mở mắt ra một cách khó khăn, sực lôi miếng đệm đầu của ghế lái phụ lên.
Chiếc xe chìm xuống càng sâu, áp lực nước biển càng lớn. Kể cả cửa xe không bị khóa thì cũng không thể mở ra được. Vì áp lực của nước mà cửa kính xe cũng không dễ gì đập vỡ.
Nhưng là một du học sinh giỏi, cô tất nhiên có đủ hiểu biết những cách ứng biến tự giải thoát trong nước.
Quả nhiên, khi rút đệm đầu ở phía trên ghế lái phụ ra sẽ nhìn thấy hai thanh kim loại dài nhỏ dùng để cố định với ghế ngồi phía dưới!
Tuy rằng không thể đập vỡ cửa kính nhưng có thể dùng cái này để nạy ra! Sau khi nậy ra được thì áp lực nước trong xe sẽ giảm đi. Có vậy thì co mới có thể đập vỡ cửa kính!