Mạc Chi Dương nhìn chằm chằm vào Bạch Tử Lệ, cười gian manh rồi nói
- “Ta thấy ngươi hơi gầy đó. Ta nghĩ hoàng tử phi đây phải bồi bổ thêm chứ như thế này ta không thích tý nào đâu a~”
- “Ý ngài là sao ạ?”_Bạch Tử Lệ nhíu mày nhìn Mạc Chi Dương
- “Ý ta là… Ngươi gầy quá, như thế ta ôm không thích đâu nha~ Chúng ta còn chưa làm “đại sự” với nhau đâu. Ta sẽ cho người mang thêm đồ ăn cho ngươi để ngươi có chút thịt, như vậy mới thích”
- “Ngài… Ngài… Ngài…”
Bạch Tử Lệ bị Mạc Chi Dương trêu cho đỏ hết cả mặt lên, xấu hổ vì Mạc Chi Dương nhắc đến chuyện the phòng, lần đầu tiên có người đề cập đến vấn đề này với Bạch Tử Lệ nên Bạch Tử Lệ cũng không biết đối đáp lại như thế nào, chỉ ấp a ấp úng không nói nên lời. Mạc Chi Dương thấy phản ứng của Bạch Tử Lệ liền thích thú vô cùng, nhưng đúng là phải cần phải bồi bổ vì Bạch Tử Lệ quá gầy, như vậy thì làm sao mà có sức để làm việc chứ, chưa kể sau này còn làm việc liên tục nữa.
Tóm lại, vẫn cần phải bồi bổ thêm, Mạc Chi Dương nhìn Bạch Tử Lệ, nghĩ đến Kỳ Lâm có nói với mình là Bạch Tử Lệ đã đọc gần như hết sách ở đây, kèm theo cũng biết cách ứng dụng vào những câu hỏi mà Kỳ Lâm đưa ra. Nhân đây, chỉ có Mạc Chi Dương và Bạch Tử Lệ, Mạc Chi Dương cũng muốn kiểm chứng xem lời nói ấy có đúng không, chứ viết giấy thì nhỡ Kỳ Lâm giúp thì sao, vậy là không công bằng rồi
- “Bạch Tử Lệ!”
- “D-Dạ… Ngài gọi gì ta vậy ạ?”_Bạch Tử Lệ nghe Mạc Chi Dương gọi cả họ và tên mình liền rùng mình, da gà nổi lên hết
- “Ta muốn hỏi ngươi chuyện này…”
- “Vâng ạ! Ngài cứ hỏi đi ạ”
- “Ta hỏi ngươi nhé. Có một vùng bị lũ lụt nặng, cây cối bị úng mà chết, mà dân làng lại cần những thứ để để làm ăn, buôn bán. Trường hợp đó nếu là ngươi thì ngươi sẽ làm gì để ngăn chặn lũ lụt?”
Bạch tử Lệ bất ngờ khi Mạc Chi Dương hỏi câu ấy, Kỳ Lâm cũng hỏi câu tương tự như nó là hạn hán cơ. Bạch Tử Lệ cũng đã đọc khá nhiều và nghiên cứu khá nhiều về vấn đề này nên biết sơ sơ các biện pháp để phòng tránh. Không nghĩ ngợi nhiều, Bạch Tử Lệ nói rằng nếu là mình trong hoàn cảnh đó thì nếu mà ở vùng sông nước, Bạch Tử Lệ sẽ đắp đê để chặn nước tràn vào, còn nếu là ở các ngôi làng thì nên trông thêm nhiều cây để nó chặn nước, dự trữ nước uống, lương thực thực phẩm, thuốc men, các vật dụng cần thiết đủ để dùng ít nhất 7 ngày và cuối cùng là chủ động sơ tán nếu cảm thấy nó không an toàn nữa.
Mạc Chi Dương nghe xong thì cũng hài lòng rồi nói với Bạch Tử Lệ rằng đó chỉ là nói thôi, biện pháp thì đúng rồi nhưng khi thực hiện khá khó khăn, cần nhiều ngân lượng, công sức để đắp đê cũng như phải có đủ chỗ để có thể sơ tán dân. Mà muốn thực hiện được thì phần lớn là phải thuyết phục được người dân và đặc biệt là nhà vua. Bạch Tử Lệ nghe xong cũng gật gà gật gù tiếp thu, nhưng nhắc đến nhà vua thì Bạch Tử Lệ nhíu mày, nhà vua phải giúp dân chứ, phải sống vì dân chứ? Bạch Tử Lệ ngây thơ nhìn Mạc Chi Dương rồi hỏi
- “Nhưng mà… Theo ta nghĩ thì ít nhất quan viên đại thần và cả nhà vua cũng phải tham gia vào việc này chứ? Chả nhẽ cứ giao cho một người làm thì làm sao mà làm được? Ta thấy thi thoảng có mấy ông lớn như quan vậy cũng xuống chỗ ta để phát lương thực mà”
- “Ngươi còn ngây thơ lắm. Quan viên đại thần không như ngươi nghĩ đâu.”
- “Là sao? Ta không hiểu, ta tưởng hoàng đế thì phải quan tâm đến người dân nhiều hơn chứ?”
- “Sau này ngươi sẽ hiểu thôi. Bây giờ cứ nghĩ ngơi đi, để mấy hôm sau còn đi phát lương thực cho người dân nữa”
Mạc Chi Dương đứng dậy, tiến lại gần chỗ Bạch Tử Lệ rồi xoa đầu, khiến tóc Bạch Tử Lệ rối tung hết cả lên. Bạch Tử Lệ khó chịu ôm lấy đầu rồi chỉnh lại tóc của mình, Mạc Chi Dương thấy vậy chỉ mỉm cười rồi lấy một ít sách mới cho Bạch Tử Lệ, để vào tay của Bạch Tử Lệ rồi nói
- “Sách này… Là loại hiếm, chỉ có 1 quyển duy nhất. Ngươi đọc đi để lấy kinh nghiệm để lần sau còn đi khảo sát, nhớ giữ cẩn thận”
- “Thật sao ạ? V-Vậy thì… Ta sẽ cố gắng học tập thật tốt, ta sẽ không phụ lòng ngài đâu”
- “Tốt, giờ thì về phòng ta mà đọc. Ta cho người lấy đồ ăn cho ngươi”
Bạch Tử Lệ nghe thấy mình sẽ được đi khảo sát lần nữa liền vui mừng, cười tươi, được nhị hoàng tử tin tườn nên Bạch Tử Lệ sẽ quyết tâm cố gắng làm tốt hơn trong nhiệm vụ lần sau. Mạc Chi Dương thấy Bạch Tử Lệ hào hứng như vậy cũng nhẹ nhàng cười với Bạch Tử Lệ, dặn dò vài việc nữa rồi đi ra ngoài vì có việc, để lại Bạch Tử Lệ đang vui đến nỗi nhảy cẫng lên, cái này phải nói cho Kỳ Lâm biết mới được. Bạch Tử Lệ sau đó cũng đi về phòng ngủ của Mạc Chi Dương để đọc sách, thích thú nghiên cứu kĩ từng chút, từng chút một.