Bọn họ đã đi ròng rã suốt mấy ngày trời, mãi mới đến được địa điểm để họ lập căn cứ ở đó. Nơi đây là một khu rừng rậm khá lớn, bên cạnh còn có những ngon nói khá lớn, gồ ghề, rất thích hợp để làm nơi ẩn náu.
Đi thêm một tý nữa thì cuối cùng cũng chọn được một nơi thích hợp, tướng quân ra lệnh cho mọi người cùng nhau dựng một căn cứ ở đây, từ giờ chỗ bọn họ ở sẽ là ở nơi này, sẽ còn phân bố ở những nơi khác để thăm dò tình hình của địch nữa nhưng chuyện này để tính sau vậy.
Tất cả mọi người bao gồm Bạch Tử Lệ cùng nhau dựng lều trại, nâng vác những vũ khí hạng nặng vào cất giữ cẩn thận, lần đầu tiên Bạch Tử Lệ thấy nhiều vũ khí đến như vậy nên có phần thích thú, cứ nhìn chằm chằm mãi thôi.
Tướng quân thấy vậy liền đi ra hỏi thì nghe được Bạch Tử Lệ nói mình cũng muốn thử sức với những vũ khí này. Dù gì Bạch Tử Lệ cũng sẽ tham gia vào trận chiến nên việc làm quen mấy vũ khí này cũng phải mà thôi, chỉ là vấn đề tướng quân và Mạc Chi Dương có cho dùng hay không.
- “Hoàng tử phi muốn sử dụng những vũ khí này sao ạ?”
- “Hmm, đúng vậy. Ta muốn thử sức xem như thế nào. Vả lại, dù gì ta với mọi người cũng phải tham gia chiến trận mà. Việc sử dụng thành thạo cái này là điều đương nhiên thôi, nếu không ra trận được thì sẽ để phòng vệ cho mình”
Tướng quân nghe như vậy cũng hài lòng mà gật gù, không ngờ hoàng tử phi lại có suy nghĩ gan dạ như vậy, lúc đầu tướng quân sợ Bạch Tử Lệ đi theo sẽ trở thành gánh nặng, nhưng qua mấy ngày vừa rồi, nào thì giúp mọi người, nấu ăn rồi chăm sóc cho mọi người cẩn thân, chu đáo, không để ai chịu thiệt thì tướng quân cũng công nhận việc làm này.
Nó sẽ làm cho các binh lính, tân binh sẽ có thêm động lực hơn, không phải lo sợ trước trận chiến sinh tử, ít nhất họ còn được đối đãi tử tế trước khi hi sinh, vậy là quá đủ với họ rồi. Tuy ở nơi phương xa nhưng vẫn còn sự quan tâm, sự yêu thương trong đó.
Bạch Tử Lệ thấy tướng quân gật đầu đồng ý liền vui vẻ, cảm ơn tướng quân rồi lại đi chuẩn bị bữa tối cho mọi người. Tướng quân nhìn theo bóng dáng ấy, giờ lại suy nghĩ với những lời nói trước kia của con trai mình, lần này nói khá đúng, không bịa đặt như lần trước nữa.
Coi như là con mắt nhìn người có lên tầm một chút. Mạc Chi Dương đang ngồi đọc xem các quyền sách nói về chiến lược kèm theo nghiên cứu bản đồ khu rừng này.
Quân địch lần này xác định là sẽ rất mạnh, so về số lượng và vũ khí thì bên Mạc Chi Dương thua xa, nhưng về địa hình thì Mạc Chi Dương có ý định dụ dỗ bọn họ sang vùng hoang mạc cằn cỗi để đánh. Mà tất cả người ở đây đều quen với việc di chuyển trong cát nên điểm này sẽ có ưu thế hơn, lợi dụng địa hình để đánh trận…
- *Nhưng mà như thế lại mất rất nhiều sức. Mặc dù đã đi quen nhưng việc công nhận là rất mất sức, với lại với những loại vũ khí đang có thì không thể đánh lại bên kia. Chắc phải nghiên cứu để sản xuất thêm vũ khí mới vậy, chứ chỉ với những thứ đơn sơ này mình sợ sẽ thua trận mất. Phải luyện tập thêm cho bọn họ thôi, những vũ khí này mình đã thử sức qua rồi, rất khó để cầm vững được*
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn chưa thấy kế hoạch nào hoàn hảo cả, Mạc Chi Dương đau đầu, đang mải suy nghĩ thì bỗng dưng, có một cánh tay từ đâu đặt lên vai Mạc Chi Dương khiến Mạc Chi Dương giật mình. Quay qua thì thấy Bạch Tử Lệ đang mỉm cười nhìn Mạc Chi Dương, tưởng ai đó định ám sát nhưng lại là Bạch Tử Lệ.
Mạc Chi Dương thở phào nhẹ nhõm, kéo tay Bạch Tử Lệ rồi cho ngồi lên đùi của mình, nhớ nhung hôn lên mỗi Bạch Tử Lệ một cái. Đưa Bạch Tử Lệ đi đúng là đúng đắn, vừa được đỡ căng thẳng lại còn được ôm như thế này, chả phải là quá sướng rồi sao?
- “Ngài đang suy nghĩ cái gì vậy? Em vào mà ngài cũng không biết luôn”
- Hừm, để xem nào…Suy nghĩ đến em đó~”
- “Ngài thật là…”_Sau khi nghe câu nói đó xong, Bạch Tử Lệ liền đỏ mặt
- “Ta làm sao nào? Không phải vì ta quá yêu em nên lúc nào cũng chỉ nghĩ đến em thôi sao?”
- “Ngài đừng trêu em nữa mà…”
- “Thế em có hay nghĩ đến ta hay không? Hửm?”
- C-Có ạ…"
- “Ngoan lắm, bé yêu của ta~”
Mạc Chi Dương thấy vậy cũng mỉm cười, kéo Bạch Tử Lệ cho ngồi xuống đùi mình và…