Chương 2: Câu chuyện của 5 năm trước
Tề Quí nhìn khói trà bay bay, Trịnh ca thì tuyệt nhiên không nói thêm lời nào. Câu chuyện của 5 năm trước tái hiện trước mắt một cách rõ nét. Mối tình thời thanh xuân của Trịnh ca- Trịnh Bảo Nguyên.
……….5 năm trước………
Trường Trung học Morton-trường Trung học ưu tú cấp quốc gia
Cô bé dáng người nhỏ nhắn, đang ôm cặp đi phía trước là Hà Tiểu My
Hà Tiểu My thật sự khá xinh đẹp. Nhưng cô mang một nét đẹp mà đám bạn thân của cô phân tích là khó có thể diễn đạt bằng lời. Chắc chắn là không mặt V line, không chân dài, không thân hình bốc lửa, đám bạn của cô luôn cảm thấy thắc mắc, vậy cô đẹp ở chỗ nào. Có thể là vì cô có làn da trắng, trắng không tì vết. Bạn bè cô cũng không hiểu tại sao cô có thể trắng đến như vậy. Khuôn mặt hồng hào như con nít. Cặp mắt thì cứ to tròn long lanh nhìn như là tiểu bảo bối, cứ khiến người ta muốn yêu. Đặc biệt hơn là nụ cười toả nắng, cứ mỗi lần cười là sáng cả một bầu trời. Tiểu My có mái tóc đen dài và khá đẹp. Đám con trai trong lớp lúc nào cũng muốn chạm vào nó. Nhiều lúc Tiểu My coi đó là nỗi khỗ của đời mình. Mỗi lần ngồi trước đứa con trai nào cũng bị tụi nó kéo tóc.
"Ây da, hồng nhan bạc phận là như vậy. haha"
Hà Tiểu My còn có một đôi mắt trong sáng biết nói. Không hiểu tại sao lại cho người đối diện cảm giác tuyệt đối tin tưởng. Tiểu My có khá nhiều bạn, và đám bạn thân của cô luôn gọi cô bằng cái tên khá sủng nịnh: Tiểu bảo bối.
"Hà Tiểu My – Tiểu bảo bối" Kiều Châu cất tiếng gọi. Kiều Châu là một người trong nhóm bạn thân của Tiểu My, cô nàng này lo lắng cho Tiểu My hết mực. Tất cả đều là vì họ đều là fan trung thành của Trịnh ca-Trịnh Bảo Nguyên
Tiểu My quay đầu lại theo tiếng gọi thì bắt gặp nhóm bạn của mình đang ngồi ngay ghế đá nhâm nhi ly trà sữa.
"Có mua cho tớ không vây?" Tiểu My chạy nhanh đến đám bạn
"Làm sao có thể thiếu phần của tiểu bảo bối được" Gia Hảo cô nàng tròn nhất nhóm lên tiếng
Thế là Tiểu My ôm ngay ly trà sữa, mắt thì cứ thế mà tít lên "Thương quá đi"
"Tiểu bảo bối, Kiều tiểu thư, hôm nay Trịnh ca sẽ đến lớp Judo lúc 11 giờ đó" Tinh Tinh- cô nàng với đôi kính cận, lúc nào cũng ôm lấy cái ipad lúc này mới lên tiếng.
"CÁI GÌ" Tiếng thét thất thanh của cả Tiểu My và Kiều Châu làm cho Tinh Tinh muốn rớt kính.
"Tớ thấy in trên lịch thi đấu của trường nè"
Câu nói chưa kịp chấm hết là không thấy bóng dáng hai cô nàng đâu. Tiểu My và Kiều Châu mê trai số một trường này rồi.
Người đang trên sàn đấu là Trịnh ca-Trịnh Bảo Nguyên. Trịnh Bảo Nguyên thủ khoa của lớp chọn chuyên toán, đồng thời cũng là vận động viên Judo chuyên nghiệp. Trịnh Nguyên thì khỏi cần phải diễn tả, được mọi người ưu ái gọi cái tên là Trịnh ca. Đơn giản bởi vì anh quá xuất chúng. Trong trường này ai mà không biết tới chàng ta. Anh có thể nói là điều tuyệt vời nhất của tạo hoá. Mỗi bước đi của anh đều phát ra một thần thái thanh cao. Cứ mỗi sáng bước vào trừơng với áo sơ mi trắng và quần tây đen, anh làm cho bọn con gái trong trường nháo nhào la hét. Bọn họ tin thần mặt trời là có tồn tại. Nhưng ông trời vốn dĩ không cho ai cái gì trọn vẹn. Trịnh ca học giỏi, đẹp trai, đào hoa là thế, nhưng nét mặt lúc nào cũng mang một nỗi buồn khó tả. Đôi mắt thì lạnh lùng, sắc bén, điều đó làm cho người đối diện không dám tới gần. Trong trường đồn rằng, hoàn cảnh gia đình của Trịnh ca là cả một câu chuyện buồn. Đó cũng có thể là lí do khiến Trịnh Nguyên trở nên khó gần như vậy.
Kiều Châu kéo Tiểu My lại chỗ gần võ đài nhất, hai người cứ liên tục la hét thất thanh. Dường như con gái đứa nào trong khán phòng cũng nhiệt tình kêu tên anh. Vốn dĩ anh không thể nghe được tiếng la của Tiểu My.
Trịnh Bảo Nguyên và Hà Tiểu My vốn dĩ là hai đường thẳng song song, không thể có điểm chung. Nhưng cuối cùng họ vẫn giao nhau. Có thể nói, đó chính là định mệnh.
Tất cả bắt đầu vào năm học cuối cấp, năm học lớp 12. Hà Tiểu My bị chuyển lớp.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Đây là chương thứ 2, chắc chắn sẽ có nhiều thiếu sót, mong mấy bạn hãy thích truyện của mình và góp ý cho mình nhé.