Chương 20: Nụ Hôn Đầu
"Nguyên"
Anh quay đầu nhìn lại. Tiểu My đứng ở đó, mồ hôi nhễ nhại, ánh mắt trong sáng nhìn anh, miệng cô còn đang thở hắc ra những hơi khó nhọc. Quần áo của cô cũng xốc xếch đi nhiều. Anh thầm nghĩ có phải cô đã chạy rất lâu để tìm anh. Bỗng chốc anh không biết nên nói gì, không biết nên làm gì lúc này. Anh chầm chậm đứng dậy, nhưng chân thì không thể bước nổi. Anh chỉ sợ nếu anh tiến một bước, cô sẽ lập tức biến mất.
Cô từ từ tiến về phía anh, một bước rồi một bước. Chậm rãi nhất có thể, cô tiến gần anh hơn, cũng như cách cô bước vào cuộc đời anh, chậm rãi nhưng sâu sắc. Cô nhìn anh, nở một nụ cười sáng lấp lánh.
Tiểu My: "Tìm được anh rồi"
Gương mặt anh thoáng sững sờ, trái tim đập nhanh hơn bao giờ hết. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Sau đó kéo cô vào lòng. Anh ôm cô thật chặt giống như sợ cô sẽ biến mất.
Tiểu My thoáng ngạc nhiên, sau đó vẫn vòng tay ôm lấy anh. Áp mặt vào lòng ngực của anh, cô nghe tiếng tim anh thổn thức.
Trịnh Nguyên cứ thế gục mặt lên vai cô, để cho nước mắt rơi ướt vai áo cô. Tiểu My cảm nhận được bờ vai mình ẩm ướt, cô cũng cảm nhận được những giọt nước mắt đang rơi của anh. Cô không hỏi gì, chỉ lấy tay vuốt nhẹ lưng anh, để anh có thể tự do trút hết nổi lòng.
…………………………………….
Trịnh Nguyên đã cảm thấy bình tĩnh hơn, anh kéo cô ngồi xuống ghế đá, nhưng anh tuyệt nhiên vẫn không lên tiếng.
Cô lôi trong cặp ra chiếc bánh kem nhỏ, màu sắc tương đối đơn giản. Cô lính quính cắm lên ổ bánh một chiếc nến, rồi thấp sáng nó. Chiếc nến nhỏ le lói bị ngọn gió thổi qua như sắp tắt. Cô vội vàng lấy tay che lại.
Tiểu My cười đưa chiếc bánh sinh nhật ra trước anh, nụ cười của cô sáng như nắng mai, lung linh và mê hoặc.
Tiểu My: "Chúc mừng sinh nhật anh"
Thấy anh cũng không phản ứng gì, cô nhích lại gần anh hơn.
Tiểu My: "Mẹ em nói, sinh nhật 18 tuổi rất quan trọng. Chúc mừng anh đã qua 18 tuổi. Thành người lớn rồi"
Thấy anh vẫn không nói gì. Cô bỏ chiếc bánh kem xuống ghế đá. Nhích lại gần mặt anh hơn chọc ghẹo.
Tiểu My: "Anh không thích s….ao……ưm ưm"
Tiểu My chưa nói hết câu đã bị anh kéo sát vào lòng, anh đặt môi mình lên môi cô. Chiếm hữu lấy nó. Môi cô mềm mỏng và ấm áp khiến cho anh mê dại. Anh nhẹ nhàng mút mát vành môi cô. Vị ngọt ở đôi môi cô làm anh như phát điên lên. Anh thắc mắc có phải do Tiểu My hay uống trà sữa nên môi cô mới ngọt đến thế. Anh muốn mút hết vị ngọt trên đôi môi ấy.
Cô hơi bất ngờ, nhưng không phản kháng. Cô cứ để cho anh chiếm hết tiện nghi của mình. Tim cô thì bây giờ sắp nhảy ra khỏi lòng ngực.
Anh mút môi dưới của cô, lại cảm thấy không đủ. Anh cắn nhẹ vào vành môi trên của cô, vẫn cảm thấy không đủ. Trịnh Nguyên nhẹ nhàng tách đôi môi đỏ mọng ấy ra, để lưỡi anh có thể dễ dàng tiến sâu vào bên trong. Lưỡi anh chạm vào lưỡi cô, cùng lưỡi cô nhảy múa. Cảm nhận được sự vụng về của cô, anh cười thầm trong bụng. Chiếc lưỡi quậy phá của anh vẫn tung hoành trong khoan miệng cô. Anh muốn nếm hết vị ngọt trong đó.
Tiểu My bắt đầu thấy thiếu dưỡng trầm trọng, đầu óc mụ mị, cô mơ hồ gọi tên anh. Trịnh Nguyên nghe tên anh thì thầm cười, nhưng vẫn ghì chặt cô trong lòng, đôi môi vẫn cắи ʍút̼ môi cô không buông tha. Tiểu My thấy người mình mềm nhũn ra, cô dựa hẳn vào người anh.
Tới lúc này anh mới chịu buông tha cho cô. Nhìn đôi môi đang sưng phù lên. Anh không nén được cười.
Trịnh Nguyên: "Em là hôn lần đầu sao?"
Cô giận dỗi không trả lời.
Anh nhìn cô xụ mặt thì mắc cười, tay vuốt vuốt đôi má hồng hào của cô, tay còn lại vẫn siết chặt cô vào lòng.
Trịnh Nguyên: "Sao lại giận dỗi rồi"
Cô gục mặt trên vai anh, giọng nói vẫn còn tí giận dỗi.
Tiểu My: "Anh có phải là lần đầu hôn không vậy? Sao mà chuyên nghiệp như vậy"
Thấy cô xị mặt thì anh lại cười. Anh nhìn cái môi đang chu ra của cô mà muốn hôn thêm cái nữa. Anh cắn nhẹ môi cô một cái.
Trịnh Nguyên: "Ý là em khen anh hôn giỏi hả?"
Tiểu My xấu hổ không biết nói gì, đôi mắt cún con bắt đầu cụp xuống.
Anh hôn lên mu bàn tay của cô
Trịnh Nguyên: "Anh làm gì cũng giỏi dù là lần đầu tiên"
Tiểu My: "Anh đừng có mà tự sướng"
Anh lại cắn môi cô một cái. Anh thấy dạo này cô bắt đầu bướng, nói gì cũng cãi lại, phải cắn một cái cho hết cãi. Định bụng là sẽ cắn cô một cái thôi, nhưng lại bị hương vị ngọt ngào trên môi cô làm vương vấn mãi. Anh không thể thoát ra được, cứ vờn môi cô đến sưng tấy. Lưỡi lại bắt đầu xâm nhập vào khoang miệng đầy mật ngọt đó. Anh không muốn bỏ sót bất cứ mật ngọt nào, cứ quấn lấy cô không buông.
Trịnh Nguyên luyến tiếc rời khỏi môi cô khi thấy cô đang vùng vẫy yếu ớt vì thiếu dưỡng khí. Anh hôn nhẹ lên má cô, thì thầm vào tai cô. Anh kề sát cô tới nỗi, cô có thể cảm nhận được môi anh đang chạm vào tai mình.
Trịnh Nguyên: "Hà Tiểu My, anh yêu em"
Tiểu My có chút ngỡ ngàng, nhưng sau đó lại cười ngọt ngào.
Tiểu My: "Em cũng yêu anh"
Anh cười rồi ôm chặt cô vào lòng. Ngay lúc này đây, anh không cần gì cả, anh chỉ cần có cô, anh chỉ muốn được ở mãi bên cô.