Chương 26: Quà sinh nhật tuyệt vời lắm
Tiểu My mở cửa.
Cuối cùng thì điều cô lo sợ nhất cũng đã xảy ra. Cô không hiểu sao hốc mắt cô ráo hoảnh, mặc dù tim như đang có hàng vạn mũi dao đâm vào.
Anh nằm đó, Kim Nhã ngồi lên người anh, cả hai đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Cô nghe thấy tiếng rên của Kim Nhã. Ả nhúng nhảy trên người anh, đầu ngã ra sau rên từng tiếng đứt quãng.
Tiểu My quay mặt bỏ đi, nhưng nước mắt vẫn không thể rơi. Cô chạy ra khỏi hộp đêm. Đầu óc mụ mị, đôi chân như không còn sức. Cô ngã khuỵu bên đường, cô ôm ngực, cô không thể thở được nữa.
Vương Tuệ và Kim Nhã sau một hồi cũng bị mời ra khỏi hộp đêm. Tiểu My nhìn theo bóng dáng của Kim Nhã. Cô ta mặc một chiếc đầm đắc tiền, quyến rũ, để lộ khoảng lưng trần, bầu ngực còn lấp ló sau lớp vải mỏng. Tiểu My chợt mỉm cười chua chát, thì ra anh thích mẫu con gái như vậy.
Vậy còn em thì sao, những ngày tháng qua anh chỉ muốn vui chơi thôi. Không đúng, cô không tin. Cô phải hỏi cho ra lẽ.
Cô lại chạy về trước cửa hộp đêm, mấy tên bảo vệ lúc nãy lại cản không cho cô vào. Cô không muốn nhiều lời với họ. Cô lặng lẽ qua bên kia đường. Cô đứng đó, hướng mắt về phía hộp đêm. Từng người từng người bước ra, sương đêm lạnh buốt. Đôi vai cô khẽ run lên. Cô cảm thấy lạnh, cảm thấy đau, cảm thấy bất lực, cảm thấy tuyệt vọng.
…………………………………………
Trịnh Nguyên nheo mắt, đầu anh đau buốt, toàn thân anh không còn tí sức. Anh đưa tay lên bốp trán, anh đã ngủ bao lâu rồi.
Anh ngồi dậy, áo sơ mi của anh chỉ khoác hờ chưa cài cúc áo. Anh không nhớ đã xảy ra chuyện gì. Trịnh Nguyên nhìn đồng hồ đeo tay, đã 4 giờ sáng. Anh chợt nhớ tới mẹ.
"Chết tiệt"
Nhà anh cháy, anh lại bỏ đi, bên ngoài lạnh như vậy, mẹ anh giờ phải làm sao, mẹ anh sẽ đi đâu.
Anh hoảng loạn tìm điện thoại. Nhưng tìm không thấy. Điện thoại của anh lúc nãy Kim Nhã đã cầm đi. Anh tức giận chạy vội ra ngoài. Đầu óc anh còn hơi choáng váng do ảnh hưởng của thuốc và rượu, nhưng anh không quan tâm.
Tiểu My cuối cùng cũng chờ được anh. Tiểu My thấy anh loạng choạng bước ra thì chạy tới. Cô không biết đã đứng bao lâu, nhưng toàn thân cô lạnh cóng, bàn tay đã không còn cảm giác.
Tiểu My: "Trịnh Nguyên, em muốn nói chuyện"
Anh thấy cô thì thoáng ngạc nhiên, nhưng bây giờ đầu óc anh đang rất rối.
Trịnh Nguyên: "Chúng ta sẽ nói chuyện sau, giờ anh đang bận"
Tiểu My dần rối loạn
Tiểu My: "Tại sao anh lại làm vậy, anh phải giải thích cho rõ"
Trịnh Nguyên cảm thấy bực bội, anh có gì cần phải giải thích đâu.
Trịnh Nguyên: "Anh đã nói chúng ta sẽ nói chuyện sau. Bây giờ anh phải đi"
Anh hất tay cô ra, rồi chạy đi. Tiểu My như người mất hồn. Cô hét
"Trịnh Bảo Nguyên……"
Anh chạy đi, mặc kệ cô phía sau hét khan cả cổ. Lúc này thì nước mắt bắt rơi. Cô đau lòng quá, tay chân lạnh cóng. Cô đứng đợi ở đây cả đêm, để đổi lại được gì. Nước mắt cứ rơi không ngừng, ướt đẫm cả khuôn mặt xinh đẹp.
"Trịnh Bảo Nguyên, quà sinh nhật tuyệt vời lắm"
……………………………………………
Trịnh Nguyên chạy về nhà, thấy mẹ anh ngồi khóc trước căn nhà đã bị cháy gần hết, lòng anh bỗng đau như cắt.
Anh ngồi xuống ôm lấy bà
Bà Dương: "Tiểu Nguyên, đưa mẹ về quê có được không? Mẹ mệt mỏi quá"
Anh chỉ gật đầu, tay ôm chặt mẹ anh hơn.
Anh và mẹ Dương về ngay chuyến tàu trong đêm. Dù sao anh với mẹ Dương cũng không còn chỗ để đi. Anh sẽ đưa mẹ về quê ngoại, sau đó sẽ quay lại đây lo một số chuyện. Chuyện này chưa xong ở đây đâu. Anh thề sẽ khiến cho những người làm cho mẹ con anh ra nông nổi này phải trả giá.
Anh ngồi trên tàu hoả, mẹ anh thì đã ngủ thϊếp đi. Anh bỗng giật mình nhớ tới Tiểu My. Khuôn mặt cô lúc đó rất khó hiểu. Anh vò đầu. Hôm nay anh có hẹn với Tiểu My mà anh quên mất. Chẳng lẽ cô giận anh vì chuyện đó. Lúc nãy cô tới kiếm anh lúc 4 giờ sáng, sao giờ đó cô lại ở đó, sao cô biết anh ở hộp đêm Kiss. Anh ôm đầu, lục tìm điện thoại gọi cho cô.
"Chết tiệt"
Anh mất điện thoại rồi.
Lúc đó anh vội vàng đi, để cô ở lại đó. Trái tim anh bỗng hẫng đi một nhịp, ánh mắt cũng trở nên u sầu hơn. Có thể Kiều Châu đưa cô về. Nghĩ thầm như vậy nên anh cảm thấy an tâm đôi phần. Anh ngã đầu ra sau.
"Tiểu My, anh sẽ sớm về với em"
Trịnh Nguyên không biết được rằng đó là lần cuối cùng anh nhìn thấy cô.
Anh đã để lạc mất cô