Chương 49: Giống nhau đến kì lạ
Tiểu My ngã mình nằm dài trên giường khi vừa về tới nhà. Đầu óc cô vẫn còn quay cuồng, toàn thân thì đau nhức. Cô quyết định sẽ ngủ một giấc.
Cốccc cốccc
Tiếng gõ cửa làm cô chợt tỉnh.
Không biết mình đã ngủ quên bao lâu rồi, Tiểu My dụi dụi mắt.
"Cô Tiểu My. Đồ ăn tối đã chuẩn bị xong" là giọng của bác Han
"Dạ. Bác vào đi ạ"
Quản gia Han mang đồ ăn vào, đặt lên bàn.
Tiểu My: "Trịnh Nguyên chưa về sao bác?"
Quản gia Han gật đầu rồi cười nhân hậu với cô.
Quản gia Han: "Cháu ăn đi cho nóng"
Cô cười, sau đó thì ngồi ăn ngon lành. Hôm qua tới giờ có gì bỏ bụng đâu.
Có tiếng cười sang sảng dưới nhà.
Quản gia Han: "Bác xuống nhà coi, cháu cứ từ từ ăn"
Tiểu My cười, gật gật đầu.
Quản gia Han chưa kịp ra khỏi cửa là Kiều Châu đã tung tăng chạy vào trên tay còn cầm theo hai ly trà sữa.
Kiều Châu: "Bà Trịnh, trà sữa. Haha"
Tiểu My thấy trà sữa là tâm trạng vui hẳn lên, thói quen khó bỏ mà.
Hai người ngồi coi mấy quyển tạp chí thời trang, nói chuyện rôm rả mà quên cả thời gian.
Tiểu My: "Chết rồi"
Kiều Châu giật mình
Tiểu My: "Tớ quên uống thuốc rồi"
Kiều Châu: "Đừng có nói với tui là thuốc ngừa thai nha"
Cô gật gật đầu, sau đó tự đánh vào đầu mình, hôm qua quấn quít với anh ở hộp đêm Kiss về tới nhà thì quên.
Kiều Châu nắm tay Tiểu My, gương mặt có vẻ khá nghiêm túc
Kiều Châu: "Tiểu My, cậu không định sinh một đứa cho Trịnh ca sao?"
Tiểu My nghe xong thì há hốc miệng
Tiểu My: "Kiều tiểu thư là đang nói thật hay nói đùa vậy?"
Kiều Châu làm mặt cương quyết
Kiều Châu: "Nhìn mặt tớ giống đang nói đùa lắm hả?"
Cô không biết nên cười hay nên khóc đây. Kiều tiểu thư, sao mà cô suy nghĩ đơn giản quá vậy.
Tiểu My: "Kiều tiểu thư, cô muốn mẹ Hà gϊếŧ tôi sao?"
Kiều Châu tỉnh bơ: "Có con thì cưới thôi, sao mẹ Hà lại gϊếŧ cậu"
Trời đất ơi, Kiều tiểu thư đầu óc lúc nào cũng đơn giản vậy hả. Tiểu My gào thét trong đầu, sau đó bất giác thấy hơi nhói lòng. Nếu lúc đó Trịnh ca vẫn chưa muốn kết hôn thì sao. Tiểu My cảm thấy những vấn đề không thuộc quyền quyết định của mình, thì không nên suy nghĩ quá nhiều làm gì. Mối quan hệ giữa cô với Trịnh ca bây giờ không phải rất tốt sao, không nên thay đổi quá nhiều thứ.
Tiểu My thở dài
Kiều Châu thấy gương mặt đang đơ ra của Tiểu My thì không muốn nói thêm những điều làm cô khó xử.
Kiều Châu: "Quên một ngày không sao đâu, đôi lúc tớ cũng quên."
Cô nhìn Kiều Châu xong thì cười. Lỡ quên rồi thì thôi, quên một lần cũng không phải trời sập gì.
Cô và Kiều Châu tiếp tục tám chuyện vui vẻ.
Một lúc sau, quản gia Han chạy vào phòng với gương mặt hốt hoảng, trên tay vẫn còn cầm điện thoại.
Quản gia Han: "Cô Tiểu My, thiếu gia…."
Tiểu My như có linh cảm chẳng lành với câu nói bỏ lỡ của ông. Cô đứng dậy bờ vai run rẩy nhưng đôi mắt có vẻ nhìn xa xăm, trái tim đập mạnh như muốn rớt ra ngoài.
………………………………………………….
Kiều Châu tức tốc chở Tiểu My đến bệnh viện. Trên đường đi, Tiểu My tuyệt nhiên không lên tiếng, ánh mắt lạnh nhạt khó hiểu, nhưng những đầu ngón tay bấu vào nhau đến bật máu. Kiều Châu lần đầu cảm thấy, Trịnh ca và Tiểu My giống nhau đến kì lạ. Mỗi lần đối diện với những đau thương, họ đều tự thu mình vào vỏ bọc, gồng mình chịu đựng, không để ai có thể bước vào.
Cô và Kiều Châu chạy đến phòng cấp cứu đã thấy Phi Yến đứng ở đó từ bao giờ. Khuôn mặt ả hoang mang lo lắng.
Kiều Châu nắm lấy vai Phi Yến: "Trịnh ca, đã xảy ra chuyện gì?"
Phi Yến liếc nhìn Tiểu My
Phi Yến: "Chủ tịch bị trúng đạn, bây giờ bác sĩ đang phẫu thuật lấy viên đạn ra"
Kiều Châu: "Tại sao lại bị trúng đạn"
Tiểu My nhìn vào trong phòng cấp cứu, ánh mắt thật sự khó đoán.
Phi Yến lắc đầu không trả lời câu hỏi của Kiều Châu.
Kiều Châu lo lắng nhìn Tiểu My
Người con gái mỏng manh ấy, không rơi một giọt nước mắt, cũng không nói bất cứ lời nào. Cô ấy điềm tĩnh lạ thường, nhưng cổ tay lại đầy vết trầy xước do móng tay cô ấy gây ra. Gương mặt lạnh nhạt, nhưng đôi mắt xa xăm bi thương.
Kiều Châu cuối cùng cũng hiểu
Chỉ có Hà Tiểu My
Chỉ có cô ấy mới có thể trở thành người phụ nữ của Trịnh Nguyên.