Chương 50: Không dễ đối phó
Đèn phòng cấp cứu vụt tắt.
Bác sĩ chính của ca phẫu thuật bước ra
Phi Yến và Kiều Châu lập tức chạy lại, riêng cô vẫn ngồi đó, hướng mắt nhìn vị bác sĩ già, đôi mắt ám ảnh lạ thường.
Bác sĩ: "Cậu Trịnh bị thương khá nặng, nhưng may mắn chỉ trúng những phần mềm. Ca phẫu thuật rất thành công. Cậu Trịnh cần phải tịnh dưỡng một thời gian"
Phi Yến gương mặt mừng rỡ vội vàng cám ơn bác sĩ
Bác sĩ: "Cố gắng đừng để cậu Trịnh vận động mạnh, có thể sẽ phạm phải vết thương"
Mọi người đồng loạt gật gật đầu.
Bác sĩ cúi chào mọi người rồi đi thẳng. Ca phẫu thuật kéo dài khá lâu, đội ngũ bác sĩ ai cũng đều mệt mỏi.
Kiều Châu thấy nãy giờ Tiểu My vẫn không nói gì thì cảm thấy lo lắng.
Kiều Châu choàng vai cô: "Không sao rồi…không sao rồi"
Tiểu My dường như lúc này mới trở lại với hiện tại, cô nhìn Kiều Châu, vẫn ánh mắt đó, ánh mắt đau thương khó tả.
Kiều Châu nắm lấy tay cô, ngăn không cho cô bấu vào mu bàn tay vốn đã đầy vết trầy đến rớm máu.
Kiều Châu: "Tiểu My, cậu ngồi đây, mình đi mua tí gì cho cậu uống. Đừng tự hành hạ bản thân, có được không?"
Cô nhìn những vết trầy trên tay. Vậy mà nãy giờ cô lại không cảm thấy đau.
Tiểu My gật đầu, cười nhẹ với Kiều Châu: "Tớ không sao"
Kiều Châu vỗ vai cô, sau đó chạy đi
Bây giờ ở hành lang chỉ còn có cô và Phi Yến.
Lúc này, Phi Yến mới nhìn rõ cô. Mặc dù ả ghét cô thật, nhưng ả phải công nhận là Tiểu My rất đẹp. Vẻ đẹp rất mong manh, rất tinh khiết, đôi mắt đen sâu hút ấy, đôi môi anh đào hờ hững ấy, làn da trắng thanh cao ấy, Tiểu My giống như đang mang một đôi cánh trắng không vướng bụi trần. Ả không phủ nhận cô xinh đẹp, nhưng ả không cho rằng cô xứng để đi bên cạnh Trịnh Nguyên.
Phi Yến: "Cô Hà Tiểu My, bị hù sợ rồi sao?"
Cô nhìn ả, mỉm cười không nói.
Phi Yến: "Nếu cô còn ở bên chủ tịch, cô sẽ còn chứng kiến những cảnh như thế này."
Tiểu My đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt ả, cười nửa môi. Phi Yến cảm thấy gương mặt này rất quen, rất giống một người.
Tiểu My: "Cô Phi Yến, cô muốn nói gì, cứ vào thẳng vấn đề đi"
Phi Yến cười lớn, thẳng thắn lắm
Phi Yến: "Tôi cho rằng cô không xứng đi bên cạnh anh ấy. Sự xuất hiện của cô chỉ cản đường đi của anh ấy thôi. Nếu cô thông minh, cô nên tránh sang một bên"
Tiểu My giọng lạnh hẳn: "Vấn đề xứng hay không xứng, vốn dĩ không do cô Phi Yến quyết định. Cô nên im lặng thì hơn"
Phi Yến cảm thấy tức nghẹn ở cổ, ả chỉ muốn gϊếŧ chết cô ngay bây giờ.
Phi Yến: "Cô có biết anh ấy ngoài kia đang làm gì? Cô biết anh ấy muốn gì không?"
Cô chưa kịp trả lời, thì ả lại đã cười khinh nói tiếp.
Phi Yến: "Anh ấy đang muốn một tay che trời, đứng ở ngoài sáng, chơi được trong tối. Người phụ nữ bên cạnh anh ấy nhất định phải đủ thông minh, dư thừa thủ đoạn để giúp anh ấy hoàn thành việc lớn. Người như cô chỉ cản đường đi của anh ấy mà thôi"
Những điều mà Phi Yến nói không làm Tiểu My quá ngạc nhiên. Dù chỉ mới gặp lại anh, nhưng nhìn kiểu cách mà anh làm việc, cô hiểu được anh đang lèo lái một con thuyền lớn vượt qua sóng dữ. Con đường mà anh chọn, là trắng đen bất phân. Phi Yến nói đúng, cô không thể giúp gì cho anh, nhiều khi còn trở thành điểm yếu của anh. Cô sẽ suy nghĩ về vấn đề này, nhưng nhất định cô không cần người đối diện dạy cô cách phải làm gì.
Tiểu My lại nhìn ả, nét mặt không thể hiện bất kì cảm xúc gì
Tiểu My: "Ý cô là, cô hiểu anh ấy hơn ai hết"
Phi Yến cười mỉa: "Tôi biết được nhiều chuyện mà cô không biết. Tôi và anh ấy đã cùng nhau vượt qua rất nhiều thứ. Người anh ấy cần là tôi"
Tiểu My nhếch môi: "Nếu người anh ấy cần là cô, anh ấy đã không cất công đi tìm tôi"
Phi Yến như đơ ra vài giây
Tiểu My đến gần Phi Yến, thì thầm vào tai ả
Tiểu My: "Phi Yến, giữa tôi và anh ấy xảy ra chuyện gì, cô chẳng phải cũng không biết sao?"
Phi Yến: "Cô…"
Tiểu My cười, đưa tay lên miệng ra vẻ im lặng
"Suỵt"
Tiểu My: "Nếu cô muốn đẩy tôi ra ngoài cuộc, tôi nghĩ cô nên tìm cách thông minh hơn là những trò trẻ con này"
Phi Yến giận run người, ả chưa kịp nói thêm gì thì Kiều Châu đã chạy tới.
Kiều Châu: "Tiểu My, qua đây. Tề Quí vừa mới tới. Bác sĩ nói Trịnh ca đã chuyển qua phòng hồi sức."
Tiểu My bước về phía Kiều Châu, cô không quên quay lại nhìn Phi Yến cười nửa môi.
Phi Yến đơ người, tay chân run rẩy vì giận.
Phi Yến: "Đúng là không dễ đối phó"
Ả nắm chặt tay, ả chưa cho qua chuyện này đâu.