Edit: Quỳnh NhưBeta: MinaHạ Mộc gặp lại Nhậm Ngạn Đông trên máy bay, cô đối với Nhậm Ngạn Đông không tính là hiểu rõ, năm đó trong cuộc hội nghị ngành Tài chính cô bị hấp dẫn bởi người đàn ông tài giỏi này.
Anh tạo cho người ta ấn tượng là người lạnh nhạt, không nghĩ tới khi đứng trên bục phát biểu anh lại là người hài hước thú vị như thế, nhiều quan điểm chính trị sâu sắc mới mẻ, có cách nhìn nhận độc đáo khác biệt với mọi người.
Như giáo sư Âu Dương nói vậy, thành công mà Nhậm Ngạn Đông và Kỷ Tiện Bác có được ngày hôm nay không phải dựa vào sự may mắn.
Sau khi trở về trường học, cô bắt đầu tìm kiếm thông tin người đàn ông này, phần lớn đều là tin tức các hoạt động họp hội nghị kinh doanh, tin tức về thông tin cá nhân cực ít, chỉ nói anh là người Bắc Kinh.
Có tin đồn, nói anh là chú Ba của Nhậm gia, mà Nhậm gia rất có tiếng trong giới kinh doanh, nhưng không có thông tin chứng thực.
Về sau, cô lần nữa chú ý đến người đàn ông này, là khi nghe Đường Văn Tích nói Kỷ Tiện Bắc là đối thủ của Nhậm Ngạn Đông, một người nắm giữ cổ phần ủy thác của tập đoàn Trung Thần và một người nắm giữ cổ phần quản lý tài sản của tập đoàn Viễn Đông luôn cạnh tranh gay gắt.
Từ thị trường trong nước cho đến quốc tế, bọn họ đều đấu đá tranh giành kịch liệt.
Kỷ Tiện Bắc là ông chủ Trung Thần, Nhậm Ngạn Đông là cổ đông lớn nhất Viễn Đông, hai người này gặp nhau ở nơi công cộng đáng lý ra phải khách sáo chào hỏi nhau, nhưng Đường Văn Tích nói chỉ cần bọn họ chạm mặt nhau thì ngay cả không khí cũng đông cứng lại, giương cung bạt kiếm.
Hạ Mộc tìm được chỗ ngồi của mình, cách chỗ ngồi của Nhậm Ngạn Đông không xa, cùng một hàng ghế, cô ngồi cạnh cửa sổ bên trái, anh ngồi cạnh cửa sổ bên phải.
Cô bất giác nhìn về phía bên trái, mấy chỗ ngồi ở giữa bọn họ trống không.
Không biết là không ai ngồi, hay là họ chưa kịp lên máy bay.
Nhậm Ngạn Đông đang nghe điện thoại, vẻ lạnh lùng trên người anh thu bớt lại, hiện ra nụ cười nhạt nơi khóe môi.
Đột nhiên như có cảm tính, anh nghiêng mắt nhìn sang bên cô, không đợi bốn mắt nhìn nhau, cô đã quay đi, cúi đầu nhìn điện thoại.
Nhậm Ngạn Đông thấy Hạ Mộc, đáy mắt hiện lên tia kinh ngạc, trùng hợp đến thế, vậy mà cũng cùng chuyến bay.
Trong điện thoại, Nhậm Sơ tiếp tục lên án công khai: “Chú Ba, sao chú có thể làm việc không trượng nghĩa chút nào thế? Chẳng phải đã nói chú không được nói sự thật với bố mẹ cháu rồi hay sao?”
Nhậm Ngạn Đông thu tầm mắt lại, cười nhạo Nhậm Sơ: “
Ngốc bạch ngọt (1), với trình độ EQ của bố cháu chú còn suýt nữa không chơi lại, cháu cảm thấy bố cháu sẽ tin lời hoang đường của cháu à.”
(1)
Ngốc bạch ngọt: Ý chỉ người không có tâm cơ thậm chí hơi ngốc, nhưng rất đáng yêu rất dễ thương khiến người ta cảm thấy ấm áp. ( Nguồn: Baidu)
Nhậm Sơ không đồng ý: “Chú gọi ai là ngốc bạch ngọt thế.”
“Nhậm Sơ, cháu phải đối mặt với sự thật rằng, chỉ số IQ của cháu đúng là cao, nhưng nói đến chuyện tình cảm thì ngay lập tức IQ hạ xuống mức -1.”
“…” Nhậm Sơ buồn bực: “Chú Ba, có phải ý của bố mẹ cháu là cháu vẫn phải đi du học đúng không?”
Nhậm Ngạn Đông không trêu chọc cậu nữa: “Đừng buồn, chú đã nói với chị dâu, tháng sau cháu đi làm, rèn luyện kinh nghiệm vài năm không thua kém gì đi du học.”
Nhậm Sơ thở phào nhẹ nhõm, cậu nói: “Chú Ba, mặc dù EQ cháu không cao, nhưng chỉ số IQ thì chắc chắn có thể giải quyết được công việc, sẽ không nhờ chú giúp cháu đi cửa sau.”
Nhậm Ngạn Đông cười, nhịn không được đả kích cậu: “Không sao, cháu còn nhỏ, đợi qua vài năm trưởng thành hơn, nói không chừng EQ đã cải thiện thêm, lúc đó lấy vợ cho cháu cũng không có vấn đề gì.”
Nhậm Sơ suýt thì bị nghẹn chết, không phục: “Ai nhỏ? Cháu đã 20 tuổi rồi.”
Cậu ta lúc học Cấp 2 nhảy một lớp, lên Cấp 3 lại nhảy một lớp, thế nên nhỏ hơn hai tuổi so với bạn cùng lớp.
Nói xong, cậu thở dài: “Chắc tại bởi vì cháu nhỏ tuổi hơn cô ấy nên cô ấy mới không chịu chấp nhận cháu.”
Nhậm Ngạn Đông trách cậu: “Cháu có tiền đồ chút được không hả?”
Nhậm Sơ không lên tiếng, trầm mặc một lát, cậu thấp giọng nói: “Chú Ba, tuần trước cháu đi ăn cơm gặp cô ấy.”
Nhậm Ngạn Đông thờ ơ hỏi: “Sau đó thế nào?”
“Vẫn cảm thấy cô ấy là người thích hợp nhất, cái gì cũng tốt, không ai có thể thích hợp với cháu hơn là cô ấy.” Nhậm Sơ giọng điệu chắc nịch: “Chú Ba, cháu chưa từng thấy cô gái nào có khí chất cao ngạo lạnh lùng như cô ấy.”
Tay Nhậm Ngạn Đông chống lên tay vịn, cười trầm thấp: “Thật sao?”
Nói tới khí chất cao ngạo lạnh lùng, bất giác, mắt anh nhìn sang bên phải, thấy người toát lên đường nét mỹ lệ đó.
Anh nói với Nhậm Sơ: “Biết vậy đã mang cháu cùng đi công tác rồi.”
Cô gái xinh đẹp khí chất trong miệng Nhậm Sơ chỉ đơn giản là nữ sinh còn trẻ có chút sắc đẹp mà thôi, sao có thể so sánh được với người nào đó ngồi cạnh cửa sổ kia.
Nhậm Sơ mù mờ không hiểu gì: “Vì sao?”
“Để cháu nhìn rõ như nào mới thật sự là khí chất mỹ nhân.”
“Người đó đang ở trên máy bay?”
“Ừm.”
“Vậy chú chụp một tấm hình cho cháu xem thử đi.” Nhậm Sơ muốn biết khiếu thẩm mỹ của mình so với chú Ba rốt cuộc thua kém chỗ nào.
“Không tiện.” Bảo anh chụp lén bạn gái Kỷ Tiện Bắc, anh thật sự không làm được.
Nhậm Sơ đổi ý: “Chú Ba, chú không cần chụp nữa, cháu khẳng định không đẹp bằng Hạ Mộc, cô ấy là nữ thần mà bọn cháu công nhận đó.” Cậu nói đầy kiêu ngạo.
Nhậm Ngạn Đông “Oh” một tiếng: “Nữ thần? Khuôn mặt và dáng người đẹp là thành nữ thần rồi hả?”
“…” Nhậm Sơ không nghĩ chú Ba nói thẳng như vậy, khuôn mặt và dáng người Hạ Mộc đúng là đẹp thật, nhưng cậu thấy đây chỉ là những thứ bên ngoài: “Cô ấy không hấp dẫn cháu bằng những thứ đó, cháu nói xinh đẹp không có nghĩa chỉ là vẻ bề ngoài, mà còn là tâm hồn của cô ấy nữa.”
Nhậm Ngạn Đông mệt mỏi xoa xoa ấn đường.
Nói chuyện với Nhậm Sơ vừa nhàm chán lại không có chút bổ dưỡng nào, anh không có hứng thú, đành hùa theo nói: “Có
nội hàm (2) là tốt.”
(2)
Nội hàm: Hiểu đơn giản là chỉ nét đẹp bên trong.Nói đến Hạ Mộc, lời nói của Nhậm Sơ như dòng nước lũ ào ra, làm cách nào cũng không ngăn lại được: “Chú Ba, IQ lẫn EQ của cô ấy đều vô cùng cao, năng lực cá nhân cũng mạnh, ngay cả viện trưởng của bọn cháu cũng phải khen cô ấy.”
Nhậm Ngạn Đông cười một tiếng, anh luôn không tự chủ được muốn đả kích thằng cháu trai ngốc bạch ngọt này: “Nhậm Sơ, có biết vì sao cô gái kia từ chối cháu không?”
“Không biết.” Nhậm Sơ buồn bã trả lời.
“Nếu cô gái kia chỉ số IQ và EQ đều cao, năng lực cá nhân lại mạnh, vậy thì chắc chắn sẽ không thích kiểu người chưa trưởng thành chín chắn như cháu, nhóm fans hâm mộ của cháu hẳn là toàn những em gái 15 – 18 tuổi, chỉ có những cô gái đó mới thích loại tiểu thịt tươi như cháu.”
Nhậm Sơ: “…”
Tâm hồn mỏng manh chịu đả kích nặng nề.
Nhậm Ngạn Đông nhìn đồng hồ: “Không nói nữa, sắp cất cánh rồi, chờ chú đi công tác về lại nói chuyện tiếp.”
Tắt điện thoại, Nhậm Ngạn Đông chuyển điện thoại sang chế độ máy bay.
Mấy tiếng máy bay hạ cánh.
Lúc xuống máy bay Hạ Mộc và Nhậm Ngạn Đông cách nhau khoảng vài người, sau đó cô lại đi theo dòng người lên xe rời đi, cũng không thấy anh đâu nữa.
Ra khỏi sân bay, Hạ Mộc vội bắt taxi đến nhà ga, cô đã đặt trước vé tàu hỏa, giờ đã rất sát thời gian khởi hành.
Hôm nay vận khí không tệ, không bị kẹt xe, sau một tiếng rưỡi thuận lợi đến nhà ga.
Ở phòng chờ không bao lâu thì bắt đầu xoát vé lên tàu, Hạ Mộc mua vé giường dưới, cô nhét túi hành lý vào gầm giường, đồ đạc đã thu dọn xong, cô ngồi xếp bằng trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tàu hỏa rời khỏi thành phố, dọc đường đi toàn là những dãy núi kéo dài vô tận, đâu đâu cũng là màu xanh của lá cây.
Bỗng trong xe tối om, tàu hỏa chạy qua đường hầm, Hạ Mộc xoa xoa lỗ tai, có chút ù tai.
Đến giờ ăn chiều, Hạ Mộc mua phần cơm hộp, ăn hết phần cơm rồi rửa mặt qua loa, cô lại nằm trên giường, phòng bên cạnh đang đánh bài, hơi ồn ào, cô đeo tai nghe nghe nhạc, sau đó mơ màng ngủ thiếp đi.
Hạ Mộc là bị nhân viên phục vụ đánh thức, nói đã đến trạm, phải đổi vé.
“Được.” Hạ Mộc đáp, lồm cồm ngồi dậy, từ dưới gối lấy ra vé tàu để đổi.
Ba giờ rưỡi sáng tàu hỏa đến trạm, người xuống xe không nhiều lắm, nhà ga vắng tanh.
Từ trong thành phố đến huyện nơi cô ở phải bắt xe buýt, chuyến xe buýt sớm nhất cũng phải hơn 6 giờ mới có, nhà ga cách trạm xe buýt chỉ có mấy trăm mét, cô mua vài cái bánh trứng, vừa đi vừa ăn.
Bánh xe của vali lăn đến những ổ gà lởm chởm trên mặt đường xi măng phát ra âm thanh lộc cộc.
Những tia nắng sớm chiếu rọi vào giữa rừng cây, Hạ Mộc ngồi trên chuyến xe trở về huyện đã bắt đầu chuyển bánh, xe chạy vòng qua đường lớn, cảnh vật hai bên đường cô nhìn từ nhỏ đến lớn sớm đã cảm thấy nhàm chán.
Cô lấy điện thoại ra muốn xem tin tức để giết thời gian, nhưng đường truyền mạng của điện thoại không ổn định, lúc thì 3G, lúc thì 2G, thỉnh thoảng ngay cả sóng điện thoại cũng mất luôn.
Bình thường tín hiệu 4G có rất ít.
Tải trang web quá chậm, mất cả nửa ngày mà tin tức vẫn chưa hiện ra.
Hạ Mộc tắt điện thoại, chán chường nhìn ra bên ngoài.
Cuối cùng cũng tới huyện, thôn cô ở cuối huyện, từ huyện đến nhà cô phải ngồi xe hơn 3 tiếng nữa.
Nhưng cô không có ý định về nhà, chỉ đến huyện thăm nhà em gái.
Nhà chồng em gái cũng ở trong thôn, nhưng từ khi em rể bị tai nạn xe nằm ở bệnh viện, em gái liền thuê phòng ở vùng ngoại thành, vừa làm việc vừa chăm sóc con, đi bệnh viện thăm em rể cũng tiện hơn.
Em gái mướn phòng thuê theo dạng nhà ở tự xây, một tầng được chia thành nhiều phòng cho thuê.
Sau khi taxi rẽ vài con đường, rốt cuộc cũng đến nơi.
Hạ Mộc bước vào sân, vừa lúc bắt gặp chị chủ nhà trọ đang rửa rau, Hạ Mộc đã tới đây nhiều lần, sớm quen thuộc, chị chủ nhà hướng về lầu hai hô to: “Tiểu Nha, dì cả của con đến rồi này.”
Hạ Nam chỉ biết tuần này cô sẽ về, không nghĩ hôm nay đã tới, từ trên ban công lầu hai nhìn xuống, trách: “Sao chị không nói cho em biết sớm, để em đi đón chị.”
“Cũng không có đồ gì nặng, em không cần đi đón.” Hạ Mộc không vội đi lên lầu, đứng đó mở vali lấy ra vài gói quà đặc sản Bắc Kinh đưa chị chủ trọ.
Chị chủ nhà liên tục nói cảm ơn cô.
Lên lầu, Hạ Mộc nhìn quanh phòng, không thấy ai.
“Tiểu Nha đâu?”
“Em đưa đi nhà trẻ rồi.”
“Sao sớm thế?”
“Sớm à? Đã 8 giờ rưỡi rồi.” Hạ Nam đặt hành lý của Hạ Mộc vào trong phòng, “Tối nay chị ngủ trong này nhé, em với tiểu Nha ngủ ngoài kia.”
“Chị ngủ bên ngoài.”
Hạ Nam không để tâm lời cô nói, bắt đầu chuẩn bị nệm gối ngủ bên ngoài.
Đây là buồng trong, bên trong có một phòng ngủ, bên ngoài cũng được xem như là phòng khách và nhà bếp, để một cái giường, thêm một đống đồ đạc linh tinh, tạm ở được.
Phòng khách và nhà bếp cực kỳ sơ sài, không có sofa, chỉ có một cái bàn, vài cái ghế ngồi, còn có bàn học cỡ lớn.
Hạ Mộc hỏi cô: “Hôm nay em không cần đi làm à?”
“9 giờ mới tới ca làm, đi sớm cũng không có gì làm ở cửa hàng, sáng sớm ai muốn đi bộ đâu?” Hạ Nam vừa nói vừa nhanh chóng sửa soạn giường chiếu, xếp đống quần áo trên giường sang một bên, lại đặt gọn búp bê của tiểu Nha ở đầu giường.
“Em lại đổi việc rồi hả?” Hạ Mộc hơi bất ngờ, trước đó chưa từng nghe em gái nhắc đến.
Hạ Nam phụ họa: “Ừm, công việc ở tiệm quần áo thoải mái hơn.”
Đổi chủ đề, nói làm bữa sáng cho cô ăn.
Hạ Nam đi qua hành lang vào bếp làm tạm tô mì cho Hạ Mộc, Hạ Mộc ngồi trong phòng, thấy hơi nóng, bật quạt điện lên.
Tiền thuê phòng ở đây giá rẻ, trong phòng không có điều hòa, cô đã sớm bảo em gái lắp một cái trong nhà, lần nào trong điện thoại em cô cũng đồng ý, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa lắp cái nào.
Hơn mười phút sau, một tô mì đơn giản được đặt xuống bàn, Hạ Nam tháo tạp dề, nói với Hạ Mộc: “Chị ăn trước đi, em đi làm đây.”
Mặc quần áo chống nắng, đeo khẩu trang, vẫy tay với Hạ Mộc: “Em đi nha, nếu chị thấy chán quá thì có thể đến cửa hàng tìm em chơi.”
Hạ Mộc: “Được, đến lúc đó chị gọi cho em.”
Ăn được vài sợi mì, chuông điện thoại vang lên, là Kỷ Tiện Bắc.
Cô nuốt thức ăn trong miệng: “Alo, đến rồi sao?”
“Ừm, vừa tới được một lúc, em thì sao? Đến khi nào?” Kỷ tiện Bắc dùng khăn lông tùy tiện lau tóc, mới tắm xong.
“Em cũng vừa đến.” Hạ Mộc gắp sợi mì nóng hổi quay về hướng quạt điện thổi.
“Trong nhà có nóng không?”
“Không nóng.”
“Đừng quên uống thuốc.” Kỷ Tiện Bắc nhắc nhở cô.
Hạ Mộc: “… Biết rồi.” Đột nhiên cô nghe trong điện thoại truyền đến tiếng chuông cửa, sau đó nghe Kỷ Tiện Bắc nói: “Anh gọi cơm tối.”
Anh đi ra mở cửa.
“Ăn món ngon gì đó?” Hạ Mộc thuận miệng hỏi một câu.
Kỷ Tiện Bắc không trả lời, cúp điện thoại.
Không nghe thấy tiếng động gì, Hạ Mộc để di động ở trước mặt nhìn nhìn, tưởng là sóng điện thoại yếu nên tự tắt máy, đang định gọi lại, thì thấy Kỷ Tiện Bắc gọi video tới.
Hạ Mộc ngừng vài giây mới nhận cuộc gọi, cô để điện thoại gần sát khuôn mặt mình, không cho bất kỳ đồ vật nào trong phòng lọt vào camera.
Kỷ Tiện Bắc: “Anh không bị cận, em không cần đưa điện thoại gần mặt như thế.” Nói xong giơ điện thoại về phía xe thức ăn quét một vòng: “Ăn những món này.”
Lại hỏi cô: “Em đã ăn sáng chưa?”
“Chưa ăn, sẽ ăn liền.”
“Ăn đi, lát nữa anh gọi lại cho em.” Trước khi tắt video call, Kỷ Tiện Bắc dặn dò cô lần nữa: “Ăn xong nhớ uống thuốc lúc nóng, đừng quên đấy.”
Hạ Mộc đặt di động sang một bên, nhìn bữa sáng trong tô.
Cô ngồi trước cánh quạt vừa thổi vừa ăn tô mì, Kỷ Tiện Bắc ngồi trước điều hòa ăn bữa cơm Tây thịnh soạn trong trung tâm thành phố.
Từ tỉnh thành hẻo lánh nghèo khó phòng trọ nhỏ, đến khách sạn New York Hilton phòng tổng thống, ngăn cách đâu chỉ là muôn sông ngàn núi