Edit: Mina
Nhậm Ngạn Đông đến công ty một chuyến rồi mới về nhà, trên đường bắt gặp xe của Kỷ Tiện Bắc đi ngang qua.
Anh hơi giật mình.
Sau lại nghĩ, lão Hoàng trốn không thoát một kiếp này.
Anh nhìn ngoài cửa sổ, gương mặt trắng bệch của Hạ Mộc thỉnh thoảng hiện lên trước mặt.
Về đến nhà đã là rạng sáng 1 giờ hơn.
Tắm xong phải xử lý công vụ, đầu óc rối loạn, anh đi ra ban công, châm điếu thuốc.
Gió đêm hiu hiu, thổi lên mặt khá mát.
Lúc không làm việc, anh luôn có cảm giác trống vắng trong lòng, không có gì lấp đầy.
Bất giác nhìn vết cào trên cổ tay, ngẩn người một lúc.
Dập tàn thuốc, xoay người vào thư phòng.
Bệnh viện.
Kỷ Tiện Bắc không ngủ suốt một đêm, cầm tay Hạ Mộc hôn không ngừng, xoa xoa vết cắn kia, mấy tiếng trôi qua, dấu răng trên mu bàn tay cô vẫn chưa tiêu sưng.
7 giờ sáng, trong phòng yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở của Hạ Mộc.
Kỷ Tiện Bắc đã bình tĩnh trở lại, anh chăm chú nhìn cô không chớp mắt, mới một đêm, sắc mặt tiều tụy thấy rõ.
Hôn hôn cô, anh bắt đầu đọc tin tức.
Hơn nửa tiếng trôi qua rất nhanh.
“Kỷ Tiện Bắc.”
“Tỉnh rồi?” Kỷ Tiện Bắc buông di động, lấy tay lót sau đầu cô: “Đỡ hơn chưa?”
“Bình thường, không phải tối hôm qua nói với anh sao, không chết được.”
Kỷ Tiện Bắc nhìn cô không nói lời nào.
Hạ Mộc nói: “Kỷ Tiện Bắc, em không có sức cãi nhau với anh đâu.”
Anh cũng không muốn tranh luận với cô, nhưng không nghe được câu cô nói như vậy, biết cô đang cố ý làm anh giận.
Kỷ Tiện Bắc điều chỉnh cảm xúc, thấp giọng hỏi cô: “Muốn ăn gì?”
“Không muốn ăn gì cả, muốn uống nước.”
Kỷ Tiện Bắc nâng cô nằm nghiêng, cho cô uống nửa cốc nước, “Chờ đến giờ hành chính của bệnh viện chúng ta đổi sang phòng VIP nhé.”
Hạ Mộc lắc đầu: “Không muốn chuyển qua chuyển lại, chiều nay là có thể xuất viện rồi.”
Kỷ Tiện Bắc liếc cô một cái, ngữ khí không cho phép thương lượng: “Không được, phải ở thêm hai ngày nữa, sắp đến giờ tiêm thuốc rồi.”
Hạ Mộc không muốn tranh luận đề tài vô nghĩa với anh, đợi đến trưa xem tình hình sức khỏe cô thế nào rồi nói sau, bây giờ cả người cô rất khó chịu, “Em đi tắm đã.”
“Anh đi lấy đồ cho em.” Kỷ Tiện Bắc đứng dậy, đến tủ quần áo lấy túi đồ rửa mặt và quần áo.
Hạ Mộc ngạc nhiên: “Anh về nhà lấy lúc nào thế?”
Kỷ Tiện Bắc: “Lúc 5 giờ.” Cô ngủ khá yên ổn nên anh về nhà một chuyến, cũng đã tắm rửa thay quần áo mới.
Hạ Mộc đi tắm, Kỷ Tiện Bắc ra ngoài hành lang gọi điện thoại cho mẹ.
Sáng sớm anh đã gửi mẹ video Hạ Mộc uống rượu, sớm muộn gì mẹ cũng biết còn không bằng anh gửi luôn, sau khi mẹ anh nhận video vẫn chưa thấy nói gì.
Điện thoại đang reo, gần đến lúc kết thúc tiếng chuông mẹ anh mới bắt máy.
Câu đầu tiên chính là: “Video tối qua con gửi mẹ xem rồi.”
Kỷ Tiện Bắc hơi giật mình: “Ai gửi cho mẹ?”
“Bạn trong giới của bố con, truyền ầm lên rồi.”
Kỷ Tiện Bắc có chút trầm mặc: “Bố con nói gì không?”
“Bố con không biết con bé là bạn gái con, tất nhiên sẽ không nói mấy lời thương xót.” Mẹ Kỷ hỏi anh: “Con gửi mẹ video này là muốn nói cái gì?”
“Không muốn nói gì cả.”
“À.” Mẹ Kỷ cũng giả ngu, anh không nói, bà càng không hỏi.
Nói đến chuyện khác: “Nghe nói tối hôm qua không phải con đưa Hạ Mộc đến bệnh viện.”
“Tin tức của mẹ thật linh thông.”
“Ừ, lấy điện thoại lên mạng cái gì cũng có.”
“… …”
Mẹ Kỷ đã tới bệnh viện, thỉnh thoảng gặp người quen gật đầu chào hỏi, không quên nói chuyện với Kỷ Tiện Bắc: “Con trai, nói thật với mẹ đi, từ tối qua đến bây giờ trong lòng rất uất ức phải không?”
Kỷ Tiện Bắc khó chịu, muốn hút thuốc nhưng đây là chỗ cấm hút thuốc, anh cố nhịn.
“Kỷ Tiện Bắc?”
“Đang sống.”
“Còn tưởng con bị mẹ làm cho sặc chết.”
“… …”
Mẹ Kỷ nói lời càng sắc bén: “Lần đầu tiên cảm thấy làm đàn ông rất thất bại phải không? Bởi vì con bé khiêu chiến tôn nghiêm làm đàn ông của con.”
Kỷ Tiện Bắc vẫn không biết nói gì.
Những câu xuyên tim.
Dù cách di động, mẹ Kỷ vẫn cảm nhận được mặt mũi con trai mình đen xì, không trêu anh nữa, hỏi: “Nhóm bạn bè đó của con biết con và Hạ Mộc ở bên nhau không?”
“Có vài người biết, không nhiều lắm.” Kỷ Tiện Bắc nói tên người mẹ Kỷ biết, “Đường Văn Tích đã biết nhiều năm.”
Mẹ Kỷ hỏi: “Vậy Đường Văn Tích có thái độ với Hạ Mộc như thế nào?”
Kỷ Tiện Bắc hơi há miệng, lại không nói.
Mẹ Kỷ cũng đoán được: “Chắc chắn là xem thường đúng không?”
Cũng không đợi Kỷ Tiện Bắc đáp, bà nói tiếp: “Có thể ra khỏi vùng quê nghèo khó, còn có thể đi đến bên cạnh con, con bé vốn không phải một cô gái bình thường, cũng sẽ không gửi gắm cuộc đời mình lên người người khác, con bé không có gì cả, chỉ có chút ít lòng tự tôn, con bé không cho phép bất cứ ai giẫm đạp lên. Muốn sánh vai bên con, muốn được bạn bè của con tán thành, ngoài việc liều mạng ra thì không còn con đường nào khác.”
Kỷ Tiện Bắc lấy hộp thuốc ra, dùng sức bóp, có lẽ điếu thuốc bên trong đều đã bị vỡ vụn.
Từ tối qua đến giờ, mọi phiền muộn nôn nóng tức giận, hay đau lòng cô, đều không có chỗ giải tỏa.
Mẹ Kỷ không đi thang máy, leo cầu thang bộ đến văn phòng, cầu thang yên tĩnh, bà nghe rõ tiếng hộp thuốc lá sột soạt.
Mẫu từ liền tâm, anh nói không nên lời, nhưng bà làm mẹ vẫn cảm nhận được.
Mẹ Kỷ: “Nếu so sánh đàn ông các con với ánh trăng sẽ có rất nhiều cô gái muốn làm con thỏ đi theo ánh trăng thơm lây, nhưng Hạ Mộc lại muốn làm mặt trời, không chỉ không cần dựa vào bọn con, mà ngay cả ánh sáng của các con cũng là con bé cho. Đàn ông các con ở chỗ con bé, trước nay không phải là đưa than ngày tuyết, chỉ có dệt hoa trên gấm.”
Kỷ Tiện Bắc nhìn ngoài cửa sổ, cảm thấy sự so sánh này rất phù hợp với Hạ Mộc.
Giọng mẹ Kỷ lại truyền tới: “Trước đó mẹ đã nói, hai bọn con không phải người chung đường, không thể lâu dài, con lại không tin.”
Anh chắc chắn không tin.
Mẹ Kỷ nói: “Con buồn bực vì con đối tốt với con bé như vậy, con bé cũng biết, nhưng con bé không cảm kích.”
Kỷ Tiện Bắc lại dùng sức bóp hộp thuốc.
Mẹ Kỷ nói trắng ra: “Dù cho sau này hai con kết hôn, con bé cũng vẫn sẽ không dựa vào con, con bé sẽ lo lắng: Ngộ nhỡ đến lúc đó con coi trọng người trẻ tuổi xinh đẹp và muốn ly hôn với con bé thì sao? Ai bảo đảm có thể yêu nhau suốt đời được? Đây là tự ti và băn khoăn trong lòng con bé, tại thời điểm qan trọng không thể dựa vào bố mẹ ruột, con cảm thấy con bé còn tin được ai đây? Chỉ tin vào bản thân. Nếu con không chấp nhận được tính cách cố chấp không chịu khuất phục của con bé, mẹ vẫn nói câu nói kia, sớm muộn gì hai đứa cũng có ngày chia tay.”
Kỷ Tiện Bắc yên lặng nghe, suy nghĩ gì đó.
Im lặng một lát, mẹ Kỷ nói: “Dĩ nhiên, nếu con có lòng kiên nhẫn xóa đi nỗi bất an vô hình trong lòng con bé, khiến con bé bằng lòng dựa vào con, cũng biết hi vọng, nhưng không mấy người có đủ kiên nhẫn bao dung con bé mỗi ngày như một.”
Kỷ Tiện Bắc không nghĩ ngợi, khẳng định ngay: “Con có.”
“Chậc, chỉ nói có thế là nhanh.”
Mẹ Kỷ đã điểm nghỉ chân.
Vốn dĩ bà không muốn quản nhiều, nhưng nhìn con trai mình hãm vào không nhổ ra được, bà lại không nhẫn tâm nổi.
Hiện tại không phải Hạ Mộc không rời anh mà là anh không rời Hạ Mộc được, muốn ép cũng không ép được.
“Mẹ, con cảm ơn.” Dừng lại, “Chúng ta có thể trò chuyện vui vẻ không?”
Mẹ Kỷ: “Được, nói gì đây? Vẫn là nói về Hạ Mộc đi.”
Kỷ Tiện Bắc: “… …”
Mẹ Kỷ chế nhạo anh: “Không phải chỉ có Hạ Mộc mới khiến con vui vẻ sao?”
Kỷ Tiện Bắc suýt nữa bị sặc chết.
Mẹ Kỷ không nói đùa nữa, hỏi anh tình trạng hiện giờ của Hạ Mộc.
Kỷ Tiện Bắc đáp: Đã rửa ruột, không có gì đáng lo.
Mẹ Kỷ: “Quá ngoan cố chỉ dễ bị thiệt, nhưng lại làm mê đảo đám công tử nhà giàu các con cũng xem như có được có mất đi.”
Kỷ Tiện Bắc ‘ừm’ một tiếng.
“Nói đi cũng phải nói lại, nếu Hạ Mộc giống những cô gái khác thích làm nũng bám dính, hay khóc sướt mướt thì con cũng không đối xử với con bé trước sau như một tận ba năm. Ngật đắc khổ trung khổ,phương vi nhân thượng nhân (1), câu này cũng không phải đạo lý suông.”
(1) 吃得苦中苦,方为人上人 (chī dé kǔ zhōng kǔ,fāng wéi rén shàng rén): Chịu được cực khổ mới hơn người. Nguồn:http://m.beihai365.cc
Mẹ Kỷ nhìn tầng trệt, “Không nói nữa, mẹ sắp đến văn phòng rồi.”
“A, mẹ, chờ một chút.”
“Có việc gì?”
“Ừm, không phải vừa rồi mẹ hỏi con, con gửi mẹ video là có ý gì sao? Con nhớ ra rồi, muốn nhờ mẹ giúp con đổi sang phòng bệnh VIP tốt một chút.”
“Biến đi.” Mẹ Kỷ ngay sau đó cúp điện thoại.
Chưa đến một lát, y tá trưởng đã tự mình tới đây, nói anh đi xử lý một vài thủ tục, chuyển tới phòng bệnh khác của tòa nhà.
Có vẻ phòng bệnh mới là phòng cao cấp, Hạ Mộc đánh giá một vòng, phòng bệnh như này không phải có tiền là có thể vào nằm được.
Kỷ Tiện Bắc ngó nhìn cô, “Suy nghĩ cái gì?”
Hạ Mộc cũng nhìn anh, cô nói: “Đang nghĩ phòng bệnh cao cấp thế này em là một nhân viên bình thường có thể trả nổi tiền viện phí không.”
Kỷ Tiện Bắc bị nghẹn: “… …”
Anh sắp xếp đồ đạc, ngồi xuống mép giường, cúi đầu hôn cô, Hạ Mộc nghiêng mặt.
Kỷ Tiện Bắc một tay nâng mặt cô, một tay vòng ra sau eo cô, ôm cô vào trong ngực, dùng mặt cọ cọ má cô.
Hạ Mộc biểu cảm chê phiền, anh cũng không tức giận.
“Hạ Mộc, có phải anh quá chiều em rồi không, làm sai chuyện là em, vậy mà em còn đôi co với anh.”
Hạ Mộc đẩy anh: “Không thích dỗ thì đi đi.”
Kỷ Tiện Bắc dùng sức ôm cô: “Đừng nhúc nhích, uống nước có sức rồi đúng không?”
“Đúng vậy.”
Kỷ Tiện Bắc cúi đầu cắn môi cô, cô nhíu chặt đôi mày, anh lập tức buông lỏng, tối hôm qua cô đau đến chết đi sống lại, anh không nỡ làm cô khó chịu thêm.
Hạ Mộc cũng không phải thực sự tức giận, giơ tay ôm cổ anh.
Suy nghĩ một lát, ngước mắt nhìn anh: “Tối hôm qua đi tìm ai tính sổ à?”
Kỷ Tiện Bắc đối diện với cô vài giây, “Sao em biết?”
Tối hôm qua túi nước biển hết, y tá vào đây đổi thuốc, lúc ấy cô tỉnh, không thấy anh ở phòng bệnh, lên tiếng gọi, vệ sĩ vào phòng, nói anh có việc đã đi ra ngoài.
Cô biết vệ sĩ có điều khó xử liền không hỏi nhiều.
Nhưng cũng đoán được tám chín phần.
Cô còn đang nằm trên giường bệnh mà anh lại bỏ cô lại, chắc chắn là đi tìm người tính sổ.
Kỷ Tiện Bắc nói: “Lão Hoàng.”
Hạ Mộc hôn anh, có bao nhiêu lời muốn nói cuối cùng chỉ nói câu: “Cảm ơn Vượng Vượng tiên bối.”
Trái tim Kỷ Tiện Bắc run lên, anh không nói chuyện, chăm chú nhìn cô.
Hạ Mộc biết anh muốn nghe cái gì, tối hôm qua anh giận dữ đến vậy, cô biết vì sao.
Cô hơi ngẩng đầu, ngậm lấy môi anh, chậm rãi mút, cọ một cái nhẹ như lông chim.
Kỷ Tiện Bắc hít thở không xong, anh nghiêng đầu, “Đừng dùng chiêu này, vô dụng thôi.”
Hạ Mộc cọ cằm anh, do dự một lát mới nói: “Về sau mặc kệ gặp phải chuyện lớn gì, em cũng sẽ thương lượng trước với anh, được rồi chứ.”
Kỷ Tiện Bắc chặn môi cô, ngoắc lấy đầu lưỡi của cô.
Anh không đòi hỏi nhiều, mỗi lần tiến bộ một chút là được.
Dù trái tim cô có là sắt thép, sẽ có ngày, anh làm cho nó trở nên dễ uốn.
Triền miên qua đi, Kỷ Tiện Bắc buông cô ra, “Lát nữa ăn cơm xong tặng em một món quà.”
Hạ Mộc cười: “Quà gì thế?” Lại nói: “Em đoán thử.”
“Đừng đoán, em đoán không ra đâu, không đắt.”
“Bao nhiêu tiền?”
“Bán sỉ ngoài chợ, rất rẻ, trung bình khoảng tầm 2 đồng rưỡi.”
“… …”