Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mãi Yêu Em Như Vậy - Hạ Mộc

Edit: Mina

Trong trường học không một bóng người, chỉ có hai dãy phòng học, cửa phòng học đều mở ra.

Phòng học rộng rãi, thưa thớt chỉ có mười mấy chiếc bàn học, bàn học loang lổ cũ nát, trên bảng đen vẫn còn chữ viết bằng phấn, trên bức tường phía trên bảng đen dán dòng chữ nổi bật ‘Học hành chăm chỉ, mỗi ngày tiến về phía trước’.

Có rất nhiều mảng tường vôi bị tróc ra, bên tay phải phòng học là sân thể dục, cỏ dại mọc um tùm.

Dụng cụ thể dục đơn giản, hai xà đơn, một giá bóng rổ, và một chiếc xích đu sắt.

“Sao sân thể dục không có đường chạy trải nhựa?” Kỷ Tiện Bắc hỏi.

Hạ Mộc nhìn sân thể dục ngẩn người, như đang nói với bản thân: “Có sân thể dục đã tốt lắm rồi, lúc em còn nhỏ, chỉ có một phòng học, học sinh các lớp học chung, ngay cả sách bài tập cũng phải dùng tiết kiệm, muốn luyện viết chữ nhiều hơn thì phải lấy tẩy tẩy đi rồi viết lại lần nữa.”

Kỷ Tiện Bắc nắm tay cô đi từ từ tới đường chạy bùn đất, gió núi thoảng qua, yên bình tĩnh lặng.

Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Hiện giờ trong trường có nhiều giáo viên không?”

Hạ Mộc lắc đầu: “Đều là giáo viên dạy thay, có chút bản lĩnh ai muốn ở lại nơi này?” Vài giây sau, cô nói: “Chính em cũng không muốn ở lại, người khác đương nhiên cũng thế, liều mạng đi ra ngoài, ai còn muốn trở về chứ?”

Điều duy nhất có thể làm, chắc có lẽ chờ đến lúc có tiền rồi trở về cải thiện trang thiết bị giáo dục ở đây.

Kỷ Tiện Bắc vốn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lúc này anh lại không biết nói gì.

Đi tiếp đi tiếp, Hạ Mộc bỗng dừng chân, quay đầu nhìn hai dãy phòng học cũ nát phía sau.

Kỷ Tiện Bắc nhìn cô: “Sao thế?”

Sau một lúc lâu, Hạ Mộc mới nói: “Lúc học tiểu học, em từng nói với Ôn lão tiên sinh, chờ em trưởng thành, học đủ bản lĩnh, em sẽ trở về đây dạy học.”

Cô thở hắt: “Lên cấp ba em vẫn nghĩ, chờ em thi đỗ đại học, tốt nghiệp có tiền, nhất định sẽ cải thiện điều kiện nơi này, xây phòng học mới, mua bàn học mới cho bọn nhỏ, lắp cả một phòng đọc sách cho chúng nữa.”

Kỷ Tiện Bắc dùng sức nắm tay cô, cô nói: “Hình như em chưa làm được việc gì, một đồng cũng chưa bao giờ quyên góp, mấy lời nói hào hùng khí thế trước kia, đợi đến khi em tới Bắc Kinh rồi, em liền quên sạch, chỉ nghĩ phải làm thế nào mới có thể ở lại Bắc Kinh, làm thế nào mua được phòng ở, lái xe xịn, bây giờ giá tiền của mỗi ly cafe em uống đủ để mua sách bài tập cho một lớp học của bọn nhỏ, một chiếc váy em mặc bừa trên người cũng đủ để xây một căn phòng mới cho bọn nhỏ.”

Không biết là do ước mơ quá ngây thơ ngu muội, hay là do sau khi lớn lên con người trở nên ích kỷ tư lợi.

Kỷ Tiện Bắc ôm cô trong ngực: “Thế nên nói vô tư cống hiến quên mình vì người khác đáng quý cỡ nào. Không phải chỉ mình em, đại đa số mọi người đều như vậy. Ai cũng có lúc mơ mộng, ai cũng sẽ gặp phải tình thế bất đắc dĩ, không phải ước mơ hão huyền, mà cuộc sống làm em trở nên thực tế.”

Anh xoa gương mặt cô, trấn an cô: “Chỉ cần em muốn, bất cứ khi nào làm việc tốt cũng không muộn.”

Hạ Mộc nhìn anh: “Về sau hằng tháng em sẽ đúng hạn gửi một ít tiền tới đây.”

Kỷ Tiện Bắc: “Anh với em cùng nhau sửa sang lại những phòng học này, lắp đặt phòng đọc sách cho bọn nhỏ, thêm cả mấy chiếc máy tính nữa.”

Cô nghĩ nghĩ: “Đến lúc đó anh bảo thư ký Phàn gửi giúp chúng ta đi, nếu bị mẹ em biết em quyên tiền cho trường học, mẹ em thể nào cũng đau lòng muốn chết.”

Kỷ Tiện Bắc gật đầu: “Ừ, việc này bảo thư ký Phàn thu xếp.” Anh vốn muốn nói cô đừng tự trách bản thân, anh đã bảo người lắp cáp mạng giáo dục trên vùng núi, cũng như quyên tặng thiết bị giáo dục rồi.

Song lời đến bên miệng lại nuốt xuống, anh nói ra chỉ càng làm cô thêm áy náy.

Hạ Mộc ngoắc lấy ngón tay anh đi tiếp về phía trước, gần hết ngày mà Kỷ Tiện Bắc vẫn chưa hút thuốc, nghĩ hôm nay không thể lãng phí số lượng cô quy định.

Buông tay cô ra, ý bảo cô: “Em đi đến phía trước chờ anh, anh hút điếu thuốc đã.”

Hạ Mộc híp híp mắt, nhìn anh một hồi, làm một quyết định: “Sau này anh phải cai thuốc, một điếu cũng không được hút.”

Sắc mặt Kỷ Tiện Bắc khẽ biến: “… Chẳng phải nói mỗi ngày được hút hai điếu sao?”

“Nghe nói hút thuốc nhiều sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển não bộ của trẻ nhỏ.”

Hai từ trẻ nhỏ này chạm vào nơi mềm mại nhất trong lòng Kỷ Tiện Bắc, anh cất thuốc lá đi, ôm eo cô, “Sinh con gái cho anh, trở về chúng ta sinh luôn, anh bảo đảm sau này sẽ không hút thuốc nữa.”

Hạ Mộc: “… Em mới hai mươi hai.”

“Nhưng anh đã hơn ba mươi, em thật sự có ý định làm anh chờ em tới ba mươi tuổi mới kết hôn à?” Kỷ Tiện Bắc bắt đầu tính sổ với cô: “Ngày trước em nói cái gì anh đều nhớ hết đó, trước ba mươi tuổi em không muốn sinh con đúng không?”

Hạ Mộc: “…”

Chớp chớp mắt, nhớ ra, có lần cô nói hết cung hàn, anh hỏi có phải cô muốn có con rồi không, cô nói: “Lần đó em cho rằng anh sợ em dùng đứa bé để níu giữ anh, thế nên chỉ đành nói bừa khiến anh nhẹ lòng thôi.”

Kỷ Tiện Bắc véo véo tai cô: “Em không hề tín nhiệm anh.”

Cô chê phiền, dùng sức hất tay anh ra.

“Không nói những thứ đó nữa.” Kỷ Tiện Bắc nói về con cái: “Về Bắc Kinh rồi sinh cho anh một đứa.”

Hạ Mộc nhìn anh: “… Chờ anh cai thuốc lại nói, ít nhất phải cai nửa năm.”

Kỷ Tiện Bắc bảo đảm: “Kể từ giờ anh sẽ bắt đầu cai thuốc, sau này cũng không hút nữa.”

Hạ Mộc ‘à’ một tiếng, hiển nhiên không tin: “Chẳng phải Thẩm Lăng cũng nói cai thuốc sao, bây giờ học tỷ mang thai, anh ấy lại bắt đầu không biết xấu hổ lén hút thuốc đấy thôi.”

Cô nhìn anh từ trên xuống dưới: “Anh với Thẩm Lăng cá mè một lứa, ngoài miệng nói cai, không biết sau lưng hút bao nhiêu điếu đâu.”

“……”

Hạ Mộc nhớ tới Nhậm Ngạn Đông: “Anh với Thẩm Lăng phải nhìn Nhậm Ngạn Đông mà học hỏi.”

Kỷ Tiện Bắc nhàn nhạt nói: “Nhìn cậu ta học cái gì?”

“Nghe lời phụ nữ đó, chắc chắn bạn gái của anh ấy cũng từng dặn dò anh ấy, lúc anh ấy muốn hút lại nhớ tới những lời này nên mới tự giác dập điếu thuốc.”

Kỷ Tiện Bắc khựng lại, như có suy tư chăm chú nhìn mặt cô, nhìn thì rất thông minh, nhưng vẫn có lúc ngốc nghếch.

Không phải Nhậm Ngạn Đông nghe lời phụ nữ, cũng chẳng phải có bạn gái, là bởi vì cô ở đó, anh ấy liền kiềm chế bản thân không hút.

Không muốn đề cập tới người gây mất hứng, Kỷ Tiện Bắc lấy camera treo trên cổ cô xuống, ý bảo cô: “Tìm vị trí em thích đi, anh chụp ảnh cho em.”

Hạ Mộc chỉ chỉ xà đơn: “Chỗ đó luôn đi.”

“Em có thể trèo lên trên à?”

“Tất nhiên, trẻ con ở đây đều biết chơi trò này.”

Kỷ Tiện Bắc lấy cảnh căn các góc, chụp cho Hạ Mộc rất nhiều ảnh, mãi đến khi sắc trời tối đen, chung quanh muỗi vo ve, cắn người râm ran khó chịu, bọn họ mới về nhà.

TV trong nhà chỉ dò được vài kênh, cũng không có mạng, tín hiệu chập chờn, khi có khi không.

“Buổi tối làm gì?” Kỷ Tiện Bắc hỏi cô.

Hai giây sau, Hạ Mộc nói: “Yêu/ Tình.”

Kỷ Tiện Bắc sau khi phản ứng lại: “… Em đứng đắn chút được không hả?”

Hạ Mộc cười: “Sao em lại không đứng đắn chứ?” Bố mẹ ở phòng của bọn họ, nhà chính chỉ có hai người họ, cô tiến đến gần vươn đầu lưỡi lướt nhẹ qua môi dưới của anh.

Đang ở nhà cô, Kỷ Tiện Bắc không thể chỉnh đốn cô, chỉ đành chịu đựng, dùng khẩu hình miệng cảnh cáo cô, về Bắc Kinh rồi xem xem trị cô thế nào.

Rửa mặt xong, Kỷ Tiện Bắc quay về phòng của Hạ Mộc.

Một mùi hương gay mũi xộc tới.

Kỷ Tiện Bắc không chịu nổi: “Đây là mùi gì thế?”

“Mẹ em phun thuốc diệt muỗi trong phòng.”

“…… Châm nhang muỗi cũng được rồi mà? Có cả màn nữa.”

“Muỗi lợi hại lắm, không phun thuốc diệt muỗi chúng nó không chết đâu.”

Kỷ Tiện Bắc lên giường, Hạ Mộc buông màn xuống, nói với anh: “Nhìn xem có muỗi không, có thì đuổi đi.”

“Đúng rồi, ve đâu?” Kỷ Tiện Bắc sực nhớ.

“Em thả đi rồi.”

“Mộc, con ra đây một lát, thím con có chuyện này bảo mẹ hỏi thăm con một chút.” Giọng mẹ cô truyền đến.

“Vâng, ra ngay đây.” Hạ Mộc nói với Kỷ Tiện Bắc: “Nếu anh chán thì đọc sách nhé.” Rút một quyển tạp chí đã lâu năm trên bàn xuống.

Hạ Mộc tưởng thím muốn hỏi chuyện gì thật, kết quả không phải.

Mẹ Hạ đóng cửa phòng bên đó lại, nhỏ giọng hỏi cô: “Đối tượng của con biết ngày trước con vay trường học hai mươi vạn không?”

Mẹ cô nói hai mươi vạn chính là lần dùng hai mươi vạn để giải quyết êm xuôi vụ em trai cô đâm người ta bị thương, cô không nói với bố mẹ là hỏi mượn của bạn trai, chỉ nói vay của trường học, bố mẹ không hiểu liền tin ngay.

Hạ Mộc nhàn nhạt đáp: “Không biết.”

Mẹ Hạ liếc bố Hạ một cái, bố Hạ lấy ra một chiếc túi nilon màu đen: “Đây là mười vạn tệ, con trả một phần cho trường học trước, không thể để đối tượng của con biết trong nhà có mấy chuyện này được.”

Mẹ Hạ tiếp lời: “Đúng vậy, nhỡ may sau này đối tượng của con biết thì người ta sẽ nghĩ sao đây?”

Hạ Mộc nhìn mười vạn tệ, sắc mặt bình tĩnh, đáy lòng nguội lạnh, chung quy bố mẹ vẫn không nỡ lấy ra hai mươi vạn đưa cô trả hết nợ, đoán chừng mười vạn này cũng vì bất đắc dĩ họ mới cho.

Bọn họ cho cô mười vạn không phải quan tâm cô, mà là sợ cậu con rể có tiền khi biết mấy chuyện không hay trong nhà sẽ bỏ đi.

Thế thì về sau bọn họ sẽ chẳng nhận được một đồng nào nữa…

“Đứa nhỏ này, thừ người ra đó làm gì, mau cầm lấy đi.” Mẹ Hạ nghĩ nghĩ, lại thấy không ổn: “Thôi, con đừng để trên người, mấy ngày nữa mẹ qua bên chỗ Tiểu Nam, bảo Tiểu Nam chuyển tiền cho con.”

Hạ Mộc không muốn lấy mười vạn tệ này, bây giờ cầm, chắc chắn sau này bố mẹ lại nghĩ ra biện pháp khác moi tiền từ tay cô về, vô vị.

Cô nói: “Không cần.”

“Hả?” Mẹ Hạ ngẩn ra.

“Con trả tiền rồi.”

“Con lấy đâu ra nhiều tiền như thế?” Bố Hạ không quá tin.

Hạ Mộc tìm bừa cái lý do: “Đối tượng của con cho em khá nhiều tiền tiêu vặt, mấy năm nay con cũng đi làm thêm, tích cóp được kha khá.”

Mẹ Hạ với bố Hạ ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lấy lại tiền: “Trả rồi là tốt, trả rồi là tốt.”

Dưới đáy lòng Hạ Mộc ‘ồ’ một tiếng, “Nếu không còn việc gì, con đi ngủ đây.”

“Mộc, khoan đã.” Mẹ Hạ gọi cô lại.

Hạ Mộc xoay người: “Sao ạ?”

“Đối tượng của con là chàng trai hiểu chuyện, sau này con phải chung sống hòa thuận với cậu ấy, đừng suốt ngày ngoan bướng, nên cúi đầu thì cúi đầu, nghe lời cậu ấy, biết chưa?”

Hạ Mộc bực dọc: “Biết rồi!” Mở cửa đi ra ngoài.

Bố Hạ nóng nảy: “Này, con nói xem con! Ăn nói thế nào vậy hả!”

Mẹ Hạ vỗ mạnh cánh tay bố Hạ: “Ông bớt tranh cãi thì thành người câm chắc, để Tiện Bắc nghe thấy, người ta sẽ nghĩ sao hả!”

Hạ Mộc đi xa, những câu sau cũng không nghe thấy.

Cô không đi vào phòng mình ngay, đi ra ngoài sân đứng một lát.

Mẹ Hạ vừa lúc ra phòng bếp lấy đồ, thấy Hạ Mộc: “Mộc, tối om om rồi không đi ngủ, đứng đấy cho muỗi cắn à!”

Hạ Mộc hoàn hồn, “Ngủ đây ạ, rửa chân chút.” Cô đi đến bên vại nước, múc mấy gáo nước, đổ thẳng lên trên, dép nhựa màu đỏ trên chân vô cùng tươi mát.

Về phòng, Kỷ Tiện Bắc đang ngồi xếp bằng trên giường xem điện thoại, nghe tiếng động ngước mắt: “Nhanh vậy?”

“Ừm, cũng không có chuyện gì.” Cô xốc màn chui vào, lại nhét mép màn xuống dưới, nghiêng đầu nhìn di động của anh: “Có sóng à?”

“Có chút, rất chậm, không mở được hình ảnh.” Kỷ Tiện Bắc đặt điện thoại sang một bên, vỗ vỗ chân, “Ngồi lên đây.”

Hạ Mộc dạng chân ngồi trên đùi anh, Kỷ Tiện Bắc duỗi tay tắt đèn.

Trong phòng nháy mắt tối om, xòe tay không thấy năm ngón.

Hạ Mộc chôn mặt trong cổ anh, “Rất tẻ nhạt đúng không?”

“Cũng không tệ lắm.” Kỷ Tiện Bắc nâng cằm cô lên, hôn khóe môi cô, hỏi cô: “Bọn em bên này có rất nhiều cúc hoa trà đúng không?”

Hạ Mộc gật đầu: “Nhà em cũng có cúc hoa trà, anh định làm gì?”

“Lúc bọn mình đi bảo dì cho nhiều một chút.”

“Lấy nhiều làm gì?”

“Chia một ít cho Thẩm Lăng.”

“Anh muốn cảm ơn anh ấy dạy anh hút thuốc trộm như thế nào à?”

“…”

Ở nhà ba ngày, Hạ Mộc và Kỷ Tiện Bắc chuẩn bị đi về.

Lúc về, bố mẹ Hạ đưa bọn họ ra tận đầu thôn, mẹ Hạ còn lau nước mắt, bảo Hạ Mộc có rảnh thì thường xuyên về chơi, không biết còn tưởng mẹ con tình thâm.

Kỷ Tiện Bắc ra hiệu Hạ Mộc đi ôm mẹ Hạ một cái, Hạ Mộc: “Bọn em bên này không sến súa như thế.”

Cô chào bố mẹ, lên xe.

Ô tô chậm rãi rời khỏi thôn xóm nhỏ yên lành thanh bình, Hạ Mộc không có chút cảm thấy không nỡ, trái lại Kỷ Tiện Bắc, thỉnh thoảng ngó đầu ra nhìn phía sau.

Ngày càng cách xa thôn làng, cuối cùng trong tầm mắt chỉ thấy bóng mờ mờ, sau rồi không nhìn thấy vật gì nữa.

Sáng sớm ánh mặt trời vàng rực chiếu xuống núi rừng xanh biếc ẩm ướt, đủ mọi loại chim hót ríu rít líu lo, gió núi man mát, dường như ô tô của bọn họ là một đường bút vẽ.

Vẽ cuộc sống nơi đây, hiện thực nơi đây.

Và cả vẻ đẹp trữ tình thiên nhiên ban cho nơi đây.

• 29/07/2019 
Nhấn Mở Bình Luận