*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mina
Hạ Mộc nhìn thấy dòng chữ này, trong lòng run lên, đây là lần đầu tiên Kỷ Tiện Bắc gọi cô như vậy, cái xưng hô ‘vợ’ này tuyệt hơn bất cứ tên thân mật nào khác.
Thì ra anh cũng chú ý tới vừa rồi cô thất thần.
Ngón tay Hạ Mộc vuốt ve màn hình di động, nghĩ xem nên trả lời như thế nào anh mới bất ngờ.
Di động lại rung một cái, vẫn là Kỷ Tiện Bắc gửi tới.
Lần này là một bức chụp màn hình, anh sửa ghi chú nickname WeChat của cô thành ‘Vợ Vượng Vượng’.
Còn dặn dò cô: [ Cũng sửa một chút nickname của anh đi. ]
Hạ Mộc: “……”
Trả lời anh: [ Sao hôm nay anh vô vị thế? ] Thật ra trong lòng toàn là vị ngọt.
Kỷ Tiện Bắc: [ Đàn ông rơi vào lưới tình đều vậy, không có cảm giác an toàn, lo được lo mất. ]
Hạ Mộc: “…”
Bật cười không ra tiếng.
Kỷ Tiện Bắc: [ Mau sửa đi! ]
Hạ Mộc: [ … ]
Kỷ Tiện Bắc: [ Không yêu anh à? ]
Hạ Mộc: [ … Yêu. ]
Kỷ Tiện Bắc: [ Ba dấu chấm trước yêu kia là có ý gì? Rất miễn cưỡng sao? ]
Hạ Mộc: [ Kỷ Tiện Bắc, anh đủ chưa?! ]
Kỷ Tiện Bắc vẫn câu kia: [ Có sửa không? ]
Hạ Mộc đổi ghi chú của anh thành ‘Chồng Tiên Bối’, tiện tay chụp màn hình gửi anh.
Kỷ Tiện Bắc: [ Ừ, giờ thì anh đã có chút cảm giác an toàn rồi, về sau mỗi ngày đều phải nhớ gửi ‘Chồng ơi, em yêu anh’ một lần cho anh, nếu ngày nào đó quên mất, xem xem anh phạt em ra sao. ]
Ngay sau đó lại bổ sung một tin nhắn: [ Anh cũng sẽ gửi cho em, dù hôm đó chúng ta cãi nhau thì cũng phải đúng hẹn gửi, nghe chưa? ]
Hạ Mộc: [ … Nghe rồi. ]
Kỷ Tiện Bắc: [ Nghe rồi mà em vẫn chưa gửi? ]
Ngực Hạ Mộc phun máu, nếu không phải Kỷ Tiện Bắc ngồi cách đó không xa đang cầm di động gửi tin nhắn cho cô, cô nhất định sẽ cho rằng anh bị trộm số điện thoại.
Hạ Mộc gửi câu: [ Chồng ơi, yêu anh. ]
Kỷ Tiện Bắc: [ Hôm nay đánh dấu hoàn thành, tích một cái, em tiếp tục xem tạp chí đi. ]
Hạ Mộc: “……”
Kỷ Tiện Bắc lại ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Mộc, nỗi cô đơn vừa rồi đã không thấy tăm hơi, khóe miệng, khóe mắt và đuôi lông mày của cô đều đang mỉm cười, anh âm thầm thở phào.
Cô gái của anh, khi tự tin kiêu ngạo thì như một con khổng tước, khi tự ti mẫn cảm lại như một con vịt con xấu xí.
Cậu của Trư Trư ngồi đối diện Kỷ Tiện Bắc hàn huyên với Vạn Hi một lát, bỗng nhớ ra cái gì đó, nhìn về phía Hạ Mộc: “Hạ Mộc, nghe nói cô đánh mạt chược không tệ đúng không? Lần trước ở Thượng Hải, cô nói cô không biết đánh tôi liền tin là thật, đầu năm nay, người đơn thuần giống tôi hiếm lắm.”
Kỷ Tiện Bắc híp mắt, ánh mắt tràn đầy ghét bỏ.
Cậu của Trư Trư làm bộ không nhìn thấy.
Hạ Mộc mỉm cười, hỏi anh ta: “Anh nghe ai nói?”
Cậu của Trư Trư trực tiếp bán đứng Đường Văn Tích: “Tiểu Văn Văn nói cô đánh mạt chược không tệ, trình độ nghiền áp cả cậu ta.” Trình độ của Đường Văn Tích chỉ kém Nhậm Ngạn Đông một chút, Đường Văn Tích nói không tệ, vậy chắc chắc là không tệ.
Cậu của Trư Trư thương lượng với cô: “Cô giúp tôi xả giận lấy lại danh dự được không?”
Hạ Mộc nghi hoặc chỉ chỉ chính mình: “Tôi?”
Cậu của Trư Trư gật đầu: “Ừ hừ.”
Kỷ Tiện Bắc nhịn không được đả kích anh ta: “Loại người tầm nhìn hạn hẹp như cậu, có danh dự hay không đều như nhau cả.”
“Cậu cút!”
Cậu của Trư Trư đá chân Kỷ Tiện Bắc, lại quay đầu cười nhìn Hạ Mộc: “Thế nào? Giúp anh trai một lần, nếu thắng, anh đồng ý với cô một yêu cầu, tùy theo ý muốn của cô, chỉ cần anh đây làm được.”
Dừng lại, sảng khoái nói: “Dù không làm được, anh cũng sẽ nghĩ cách làm được cho cô.”
Nhìn dáng vẻ của anh ta và Kỷ Tiện Bắc thật sự thân thiết, Hạ Mộc không làm phật ý anh ta, cười nói được.
Vạn Hi tò mò: “Anh muốn lấy lại danh dự từ ai thế?”
Cậu của Trư Trư: “Từ một kẻ đáng ghét.”
“……”
Cậu của Trư Trư lấy ra di động gọi tới một số điện thoại, mở loa ngoài.
Sau một lúc lâu bên kia mới nghe máy, giọng khàn khàn trầm trầm cực kỳ thiếu kiên nhẫn: “Mẹ nó, anh chưa thỏa mãn dục vọng thì đi tìm phụ nữ, nửa đêm nửa hôm anh nổi điên gọi điện thoại làm gì!”
Khó khăn lắm anh mới ngủ được, thế mà lại bị đánh thức thành ra nóng tính.
Hạ Mộc: “…”
Nghe đúng là giọng của Nhậm Ngạn Đông, thì ra con người của Nhậm Ngạn Đông là như vậy.
Cậu của Trư Trư biết Nhậm Ngạn Đông đang ở New York, bên kia đang là ban đêm, vừa rồi anh ta cố ý đánh thức anh.
Nhậm Ngạn Đông xoa xoa huyệt thái dương: “Chờ tôi trở về giết chết anh!”
Cậu của Trư Trư cười: “Xem ai giết chết ai, đúng rồi, tôi chỉ muốn nói với cậu một câu, tôi đang ở Bắc Kinh chờ cậu trở về đấy.”
Nhậm Ngạn Đông: “Sao lại chạy đến Bắc Kinh phóng túng rồi?”
Cậu của Trư Trư: “Tìm cậu chơi mạt chược.”
Nhậm Ngạn Đông ‘à’ một tiếng: “Suýt nữa thua sạch cả quần lót, vẫn chưa sợ chết?”
Cậu của Trư Trư: “Tôi đến tìm người, chờ cậu về hành chết cậu!”
Nhậm Ngạn Đông tỉnh táo chút: “Ai mà tự tin thế?”
Cậu của Trư Trư: “Giữ bí mật trước.”
Nhậm Ngạn Đông: “Nếu anh tìm chuyên nghiệp tới, chắc chắn tôi không chơi nổi.”
Cậu của Trư Trư: “Đảm bảo là nghiệp dư, cậu cũng quen.”
Nhậm Ngạn Đông lại hỏi lần nữa: “Là ai?”
Cậu của Trư Trư: “Khắc tinh của cậu!”
Kỷ Tiện Bắc khựng lại, ánh mắt lạnh thấu xương như muốn anh ta chết không toàn thây.
Nhưng cậu của Trư Trư vốn chẳng chú ý tới Kỷ Tiện Bắc đang nhìn anh ta, vẫn tiếp tục trò chuyện với Nhậm Ngạn Đông: “Bao giờ trở về?”
“Sáng mai lên máy bay.”
“Được, vậy 10 giờ rưỡi tối ngày kia gặp nhau ở câu lạc bộ, chơi thâu đêm.”
Nhậm Ngạn Đông không còn buồn ngủ, rời giường đi rót nước uống, hỏi: “Anh đang ở đâu?”
“Bắc Kinh.”
“Tôi biết.”
“À, tôi đang ở văn phòng của Kỷ Tiện Bắc.”
Bước chân của Nhậm Ngạn Đông hơi dừng lại.
Cậu của Trư Trư khôi phục giọng nói bình thường: “Đi ăn cơm với Vạn Hi, không nghĩ tới bắt gặp vợ chồng son nhà Kỷ Tiện Bắc trước cửa tiệm, thế là rẽ vào ngồi chơi một lát.”
Nhậm Ngạn Đông cúi đầu ‘ừ’ một tiếng.
Cậu của Trư Trư bỗng nhiên cười, “Đúng rồi, vừa nãy tôi mở loa ngoài, hai cô gái xinh đẹp của chúng ta đã nghe thấy hết tiếng gào thét của cậu, hình tượng lạnh lùng vạn người mê của cậu hoàn toàn sụp đổ rồi, ha ha ha.”
Sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Nhậm Ngạn Đông: “……”
Cậu của Trư Trư cất di động đi, trong lòng sung sướng cực kỳ, bình thường đều là Nhậm Ngạn Đông đả kích anh ta, hôm nay rốt cuộc hòa nhau một ván.
Lại nói chuyện với Hạ Mộc, hỏi dạo này Hạ Mộc có liên lạc với Trư Trư không.
Hạ Mộc: “Cũng có nói vài câu trong nhóm chat ký túc xá của bọn tôi.”
Cậu của Trư Trư: “Còn khoảng mười ngày nữa con bé sẽ bay sang nước Mỹ, mấy hôm trước biết tôi tới Bắc Kinh còn la hét nói nếu tôi thấy cô thì tôi phải làm công tác tư tưởng cho cô, nói cô không học chuyên sâu thật đáng tiếc.” Thực ra là Trư Trư muốn cuỗm Hạ Mộc mang đến nước Mỹ làm bạn với cô ấy.
Hạ Mộc mỉm cười: “Ở trong nhóm chat cô ấy cũng cổ vũ tôi đi du học với cô ấy.”
Cậu của Trư Trư biết chuyện Kỷ Tiện Bắc và cô về nhà gặp người lớn, chắc hẳn tình cảm cũng đã ổn định, nhưng dưới tình huống gia cảnh cách biệt quá lớn, phải dựa vào nỗ lực của bản thân đi thu nhỏ lại khoảng cách chênh lệch này.
Cũng có ý tốt khuyên nhủ: “Cô còn trẻ, có tiền có thời gian, thừa dịp chưa có con thì nên nâng cao học vấn, nếu không sau này không có nhiều thời gian sức lực đâu.”
Hạ Mộc cũng chần chừ, trước đó cô từ bỏ nghiên cứu sinh không phải vì không học nổi, dù lúc ấy chia tay Kỷ Tiện Bắc, trong thẻ của cô vẫn còn hơn một trăm vạn, đủ để cô dùng.
Nguyên nhân cô từ bỏ là vì muốn tiến vào xã hội sớm một chút, cố gắng không tách xa Kỷ Tiện Bắc.
Bây giờ quan hệ giữa cô và Kỷ Tiện Bắc xem như ổn định, nhưng chưa hề suy tính đến nhiều thứ như vậy.
Hạ Mộc cười cười: “Lịch trình nửa cuối năm đã kín rồi, lại nói đi du học nước ngoài không phải đi dạo phố, muốn đi là đi ngay được.”
Cậu của Trư Trư cười: “Trư Trư còn đi được, sao cô lại không đi được chứ.”
Hạ Mộc: “……” Nếu như bị Trư Trư nghe thấy, nhất định sẽ xé xác anh ta ngay.
Cậu của Trư Trư nhìn về phía Kỷ Tiện Bắc: “Chẳng phải cậu có qua lại với nhiều người hướng dẫn tài chính chuyên nghiệp của trường đại học danh tiếng sao? Có thể nghiêm túc chọn lựa cho Hạ Mộc một người phù hợp, cô ấy muốn trở thành phóng viên kinh tế tài chính xuất sắc thì phải thông thạo về tài chính chuyên nghiệp, chỉ bằng chút kiến thức cô ấy học ở đại học thì không thể đủ.”
Đột nhiên nhắc tới vấn đề này, Kỷ Tiện Bắc cũng không biết trả lời sao cho phải, không có chút tâm lý chuẩn bị nào.
Ở sâu trong nội tâm, anh từ chối.
Hạ Mộc ra nước ngoài học tập, điều đó có nghĩa bọn họ phải ở riêng hai nơi.
Tuy rằng bình thường anh bận, cô cũng bận, nhưng chỉ cần anh ở Bắc Kinh không đi công tác, dù bận, tối khuya về nhà anh vẫn có thể nhìn thấy cô.
Nhưng nếu Hạ Mộc đi nước ngoài, anh sẽ không có nhiều thời gian đi thăm cô thường xuyên, lại còn chênh lệch múi giờ…
Vài giây sau, Kỷ Tiện Bắc nói: “Chuyện này không thể quyết định bằng một câu nói ngay được, về nhà tôi thương lượng với Hạ Mộc đã.” Hỏi cậu của Trư Trư: “Buổi tối hai người có hẹn thêm ai đi chơi cùng không?”
Vấn đề vừa rồi tạm gác lại một bên.
Tâm trạng của Hạ Mộc có chút phức tạp, nói thật cô muốn đi du học.
Nhất là hôm nay nhìn thấy Vạn Hi, cô cảm giác mình và những cô gái Kỷ Tiện Bắc quen biết có sự chênh lệch, lớn đến nỗi cô không muốn đi so sánh, nhưng hình như Kỷ Tiện Bắc không thích cô đi du học nước ngoài.
Thu lại suy nghĩ, Hạ Mộc cầm lấy di động buồn chán lướt xem, tin nhắn trong nhóm WeChat khoa của cô lên tới vài trăm, từ lúc thêm cô vào cô vẫn luôn ngụp lặn, còn thiết lập WeChat nhóm thành tránh làm phiền.
Trong nhóm trò chuyện sôi nổi ngập trời, đều vây quanh Viên Dịch Lâm bàn luận, hâm mộ đủ loại.
Hạ Mộc trượt lên trên đọc đọc, vừa rồi Viên Dịch Lâm gửi vào trong nhóm chat rất nhiều ảnh, đều có liên quan tới buổi hội nghị Tài chính lần trước, ảnh chụp hội trường, tiệc rượu.
Mở đầu là một nữ sinh khoa khác hỏi Viên Dịch Lâm hôm hội nghị Tài chính có chụp được ảnh trai đẹp nào không, còn nói giá trị nhan sắc của đàn ông trong giới tài chính rất cao.
Sau lại Viên Dịch Lâm gửi vào không ít ảnh chụp hiện trường, tấm cuối cùng là Viên Dịch Lâm chụp ảnh bản thân, trong ảnh đó còn có bóng dáng cao to của một người đàn ông.
Người khác không biết là ai, Hạ Mộc lại liếc một cái liền nhận ra đấy là Kỷ Tiện Bắc.
Hạ Mộc như có điều suy nghĩ, trả lời bằng biểu tượng cảm xúc ăn dưa hấu (*).
Trong nhóm càng thêm náo nhiệt, nói chuyện phần lớn là nam sinh, đều hỏi nữ thần đang làm gì, còn có nam sinh nói đùa, nói sao lại có thời gian hạ phàm.
Hạ Mộc: [ Tranh thủ lúc rảnh rỗi. ]
Vẫn tích chữ như vàng.
Sau đó nhóm chat bùng nổ, cuộc trò chuyện trong vài phút lại tăng lên hơn một trăm.
Hạ Mộc đứng dậy, nói với Kỷ Tiện Bắc một tiếng muốn đi lấy tài liệu phiên dịch để trong xe ô tô.
Kỷ Tiện Bắc cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Ừ, đi nhanh về nhanh, đừng chạy lung tung.”
Hạ Mộc: “…”
Cô liếc xéo Kỷ Tiện Bắc, lại nói chuyện với Vạn Hi và cậu của Trư Trư hai câu, rồi cầm lấy chìa khóa xe rời đi.
“Cậu xem cô ấy là đứa bé lên ba à.” Cậu của Trư Trư cười.
Kỷ Tiện Bắc uống cafe: “Cậu nghĩ cô ấy bao nhiêu tuổi? Có khi vô lý còn chẳng bằng đứa trẻ ba tuổi.”
Cậu của Trư Trư: “Đấy cũng là do cậu nuông chiều.”
Kỷ Tiện Bắc không phủ nhận.
Vạn Hi nhìn anh: “Hạ Mộc đang kiêm chức phiên dịch à?”
Kỷ Tiện Bắc: “Không phải, cô ấy thích tiếng Anh, đang chuẩn bị thi nhất khẩu.”
Vạn Hi cười gật đầu, nói giỏi quá, xong cũng không nói gì thêm.
Hạ Mộc vội vàng vào thang máy, lúc sau tin nhắn trả lời trong nhóm chat tăng lên không ngừng, cô chỉ xem không bình luận.
Viên Dịch Lâm tiếp tục nói cho đám nữ sinh hội nghị Tài chính có những nam thần nào tham gia.
Nữ sinh thích nhất nói về chủ đề này, bàn tán vui vẻ, nam sinh thỉnh thoảng chen vào vài câu.
Có bạn nam hơi thân với Hạ Mộc trực tiếp @ cô, hỏi sao cô không nói gì nữa.
Hạ Mộc cũng không đáp lại.
Vừa vào tới trong xe, Hạ Mộc liền nhận được điện thoại của Kỷ Tiện Bắc, “Sao vẫn chưa lên thế?”
Hạ Mộc: “… Em vừa mới vào trong xe.”
“Em định ngồi trong xe một năm à?”
“……”
Hạ Mộc nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng nước chảy, thì ra anh đang trong phòng vệ sinh.
Kỷ Tiện Bắc thấp giọng hỏi cô: “Không muốn lên đây nữa à?”
Hạ Mộc ngẩn ra: “Không phải, em có việc thật.”
Kỷ Tiện Bắc không nói chuyện, hiển nhiên không tin.
Hạ Mộc giải thích: “Viên Dịch Lâm gửi hình ảnh bóng lưng của anh vào trong nhóm chat khoa của bọn em, cộng thêm cả lần trước cô ấy tặng anh áo sơmi, em muốn đáp trả lại.” Cô cũng không giấu diếm.
Kỷ Tiện Bắc: “… Từ khi nào em để tâm đến mấy chuyện không đâu này thế?”
Hạ Mộc: “Không để trong lòng, chẳng qua nhàn rỗi không có việc gì làm, tiện thể nói cho Viên Dịch Lâm biết, lớn tuổi rồi, đừng chơi mấy trò trẻ con nữa.”
Nói với anh: “Bọn anh nói chuyện của bọn anh đi, em về ngay đây.”
Kỷ Tiện Bắc vẫn không yên tâm: “Thật sự không phải bởi vì chuyện khác?” Không phải bởi vì nhìn thấy Vạn Hi rồi cảm thấy tự ti?
Hạ Mộc: “Không phải.” Cô mỉm cười: “Cái WeChat anh gửi đã chữa khỏi cho em rồi, không có việc gì, thật sự.”
Kỷ Tiện Bắc thở phào.
“Ông xã?” Hạ Mộc gọi anh.
“Ừm?”
“Yêu anh.”
Giọng cô khàn khàn mềm mại truyền đến từ loa, toàn thân Kỷ Tiện Bắc run lên, như có dòng điện chạy qua.
(*) Hóng thị phi, hóng chuyện,…
• 06/08/2019 •