Edit: Mina
Hạ Mộc đi ăn nhà hàng với Cát Phỉ, Kỷ Tiện Bắc vẫn đang bận việc ở công ty.
Vạn Hi ngồi bên cạnh bàn bạc với anh cả nửa buổi chiều, lần trước tới cùng cậu Trư Trư bọn họ chỉ nói sơ qua, không đề cập công việc cụ thể, hôm nay mới nói tương đối tỉ mỉ.
Trước kia hầu như những khâu nhỏ như này đều do phó tổng giám đốc hoặc quản lý cao cấp khác phụ trách, Kỷ Tiện Bắc không có thời gian tham dự, nhưng hôm nay không giống, giáo dục vùng cao có liên quan tới quê quán của Hạ Mộc, anh cố rút ra chút thời gian kiên nhẫn.
Vạn Hi nắm nhẹ tách cafe, mỉm cười: “Không ngờ mong ước ban đầu của anh là làm từ thiện.”
Kỷ Tiện Bắc cũng đúng sự thật nói: “Nếu không thật sự không có thời gian cũng như sức lực.” Và cũng chẳng có hứng thú đi làm một cái hạng mục đầu tư nhỏ như vậy.
Vạn Hi nói: “Trở về tôi sẽ mở cuộc hội nghị cao tầng, truyền đạt lại suy nghĩ của đại cổ đông anh đây, cố gắng thỏa mãn yêu cầu của anh, nếu có gì không thể thực thi, chúng ta sẽ bàn lại sau.”
Kỷ Tiện Bắc hơi gật đầu: “Được, tới lúc đó kết quả cuộc họp cô cứ thông báo thẳng cho thư ký Phàn.” Anh đứng dậy rót cafe, hỏi Vạn Hi muốn uống thêm không.
Vạn Hi lắc đầu, “Trong tách vẫn còn nhiều lắm.” Cô liếc nhìn đồng hồ đeo tay, gần đến 6 giờ, sắp tới thời gian ăn cơm, cô đặt tách cafe xuống: “Tôi đi trước đây.”
Kỷ Tiện Bắc: “Lát nữa tôi cũng đi.” Hỏi cô: “Lão Lục (*) đến đón cô à?” Lão Lục chính là cậu của Trư Trư.
Vạn Hi: “Không, tôi đi tàu điện ngầm đến đó, tầm này lái xe không nhanh bằng tàu điện ngầm.”
Kỷ Tiện Bắc hơi ngạc nhiên: “Đi tàu điện ngầm?”
Vạn Hi: “Đúng vậy, buổi chiều lúc tôi đến đây cũng đi tàu điện ngầm, không hề chậm hơn so với lái xe.”
Kỷ Tiện Bắc rót cafe ngồi về chỗ: “Không nghĩ tới đại tiểu thư cô còn chen chúc trên tàu điện ngầm.”
Vạn Hi mỉm cười: “Tôi ở Thượng Hải cũng thường xuyên đi tàu điện ngầm, cảm nhận một chút khó khăn của người bình thường, như vậy tôi mới cảm thấy bản thân mình vô cùng may mắn, sau đó nỗ lực hơn nữa trả công ơn bố mẹ tôi.”
Cô nhìn Kỷ Tiện Bắc: “Anh có thời gian cũng nên đi cảm nhận một chút, thật sự không tệ đâu.”
Khóe miệng Kỷ Tiện Bắc rốt cuộc hiện lên ý cười, “Cái này cũng có thể thử xem sao.” Dẫn theo tiểu cẩu nhà bọn họ.
Vừa rồi Vạn Hi còn nghĩ, có phải chỉ có Hạ Mộc ở bên thì anh mới cười không.
Nói chuyện công việc suốt một buổi chiều, vẻ mặt anh vẫn luôn lạnh nhạt, ngữ khí nghiêm túc chăm chú, không nghĩ tới lúc không kịp đề phòng, khóe môi anh lại nở nụ cười nhẹ.
Người nam nhân này quả thật là liều thuốc độc biết đi, người nào thấy người đó vạn kiếp bất phục.
Kỷ Tiện Bắc nói tiếp: “Đúng là chưa từng chen lấn trên tàu điện ngầm, nhưng hầu hết mọi tuyến buýt đường bộ ở Bắc Kinh tôi đều đã đi qua, chen chúc trên tàu điện ngầm chắc không khác xe buýt là mấy.”
Vạn Hi kinh ngạc: “Anh từng chen chúc trên xe buýt? Còn ngồi nhiều tuyến buýt như thế?”
Kỷ Tiện Bắc gật đầu: “Từ lúc yêu đương đến bây giờ, tôi với Hạ Mộc đi ngắm khắp thành phố Bắc Kinh, ngồi trên xe buýt ngắm cảnh bên đường, một chuyến xe buýt chúng tôi ngồi từ điểm đầu đến điểm cuối rồi lại quay về, như vậy có thể ngắm nhìn cảnh vật cả hai bên.”
Vạn Hi vẫn cười, giọng điệu hâm mộ: “Hai người tình cảm thật đấy, nghe rất lãng mạn.”
Kỷ Tiện Bắc: “Lúc ấy không nghĩ tới lãng mạn, đi cùng cô ấy luyện khẩu ngữ, ngồi trên xe cô ấy sẽ dùng tiếng Anh nói những gì nhìn thấy trên đường cho tôi nghe, có đôi khi tôi nói tiếng Anh, cô ấy phiên dịch đồng thời sang tiếng phổ thông.”
Lúc sau ngồi trên xe buýt vị trí cạnh cửa sổ, Hạ Mộc ghé trên đùi anh, bọn họ ngắm nhìn muôn hình vạn trạng trong cuộc sống, cô dùng tiếng Anh nói với anh về người và vật, đôi khi nổi hứng sáng tác thành một mẩu chuyện nhỏ.
Vạn Hi phát hiện, số câu nói cả buổi của anh cũng không nhiều bằng anh nói trong mấy phút này.
Nhắc tới Hạ Mộc anh liền nói không ngừng, thấy thế nào cũng có vẻ chưa nói hết.
Cô khá tò mò: “Anh với Hạ Mộc yêu nhau được bao lâu rồi?”
Kỷ Tiện Bắc không cần nghĩ ngợi: “Một tháng lẻ năm ngày vừa tròn ba năm.”
Vạn Hi: “… Còn tưởng mấy ngày kỉ niệm gì đó chỉ có nữ giới bọn tôi nhớ kỹ chứ, xem ra mấy người đàn ông nói nào là bận nào là mệt nào là trí nhớ không tốt, toàn lấy cớ cả.” Cô cười nói.
Kỷ Tiện Bắc nhấp mấy ngụm cafe mới nói: “Chuyện này chẳng phân biệt nam hay nữ, ai bỏ ra nhiều tình cảm hơn người đó nhớ rõ hơn, Hạ Mộc cũng không nhớ rõ mấy thứ này.”
Vạn Hi chớp chớp mắt, tiêu hóa ý tứ trong lời nói của anh, thường này cô không bao giờ hứng thú chuyện tình cảm của người khác, hôm nay ngoại lệ, rồi sau chính cô cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Cô hỏi Kỷ Tiện Bắc: “Anh theo đuổi Hạ Mộc?” Sao có thể chứ? Đừng nói người như Kỷ Tiện Bắc, chính lão Lục thôi, cũng không đếm xuể hết bao cô gái xinh đẹp nhào lên người đâu.
Kỷ Tiện Bắc hỏi lại: “Rất kỳ lạ sao?”
Vạn Hi: “Chẳng qua không ngờ còn có cô gái cần anh theo đuổi thôi.”
Kỷ Tiện Bắc lười biếng dựa vào ghế sofa, nhớ lại cảnh tượng năm đó, “Tôi theo đuổi cô ấy mất mấy tháng.”
Vạn Hi: “…… Xem ra Hạ Mộc cao lãnh thật.”
Kỷ Tiện Bắc: “Cũng không phải cô ấy cao lãnh hay gì, lúc đó cô ấy còn nhỏ, lại là lần đầu tiên yêu đương, muốn cho cô ấy hưởng thụ chút cảm giác được theo đuổi, nếu không đời này cô ấy sẽ không còn cơ hội nào khác.”
Vạn Hi ngẩn ra.
Kỷ Tiện Bắc nói: “Kết hôn với tôi rồi, cô ấy làm gì còn cơ hội nào nữa?”
Anh cũng không tính nói nhiều hơn với Vạn Hi, dừng cuộc trò chuyện, khách sáo nói: “Cô đi tàu điện ngầm từ bên này đến trạm cũng phải mất khá nhiều thời gian, tôi bảo tài xế đưa cô đến nhà hàng luôn, không thì cô chờ một lát, sau khi tôi làm xong việc thì đi cùng tôi.”
Vạn Hi kiên trì: “Thật sự không khách sáo với anh, ngày nào tôi cũng tập luyện đi bộ, chút khoảng cách này không là gì với tôi.”
Cô đứng dậy: “Anh làm việc đi, tôi đến trước đánh bài với bọn họ một lát, chốc nữa gặp lại.”
Kỷ Tiện Bắc không tiếp tục kiên trì, tiễn cô ra đến cửa.
Vạn Hi vào thang máy, nhìn trên vách thang máy phản chiếu chính mình, buồn bã mất mát.
Người đàn ông như Kỷ Tiện Bắc khả ngộ bất khả cầu (1).
(1) 可遇而不可求(Khả ngộ nhi bất khả cầu): Có thể gặp nhưng không thể cưỡng cầu.
Vừa đi ra thang máy liền nhận được tin nhắn của lão Lục: [ Đại tỷ, lúc nào thì tới? ]
Vạn Hi: [ Ra khỏi cao ốc Trung Thần rồi, mọi người chơi trước đi. ]
Lão Lục lại gửi tới một bức ảnh, là trạm tàu điện ngầm: [ Tôi đang ở chỗ này, lát tới tìm tôi nhé. ]
Vạn Hi dừng lại: [ Sao cậu biết tôi định đi tàu điện ngầm? ]
Lão Lục: [ Từ nhỏ đã lăn lộn khắp nơi với cậu, tôi vẫn nên có chút IQ, hút thuốc đã, lúc nào gần tới nơi thì gọi cho tôi. ]
Vạn Hi nhìn tin nhắn ngẩn ra, lão Lục từ Thượng Hải chạy tới Bắc Kinh… Chắc không chỉ để đi theo cô đâu?
Cô bỗng nhớ tới, trước kia lão Lục uống rượu rồi nửa thật nửa đùa nói, “Này, nếu tới ba mươi tuổi cậu vẫn chưa gả đi được, tôi sẽ cố cưới cậu về nhà, hai ta ráng sống tạm vậy nhé.”
Lúc ấy cô cũng nói giỡn phản bác anh: “Tìm ai cũng không tìm cậu, nhỡ đâu sinh con gái ra giống cậu… Làm sao tôi sống nổi được chứ!”
Về sau, rốt cuộc lão Lục không mở miệng nói đùa về chuyện này nữa…
Trung Thần.
Kỷ Tiện Bắc châm điếu thuốc, mở mail ra lại nhớ tới một chuyện, nhắn tin gửi Hạ Mộc: [ Hôm nào đó dẫn em đi tàu điện ngầm. ]
Hạ Mộc: [?? Anh lại hút thuốc đấy à? ]
Kỷ Tiện Bắc nhìn nhìn điếu thuốc phả khói xanh kẹp trên đầu ngón tay, anh vẫn luôn bực bội, sao cô đoán ra anh đang hút thuốc chứ?
Trả lời cô: [ Đừng đổ oan người tốt! ]
Hạ Mộc: [ Hừ hừ! ]
Kỷ Tiện Bắc: [ Có muốn đi tàu điện ngầm không? ]
Hạ Mộc: [ Muốn, anh dẫn em đi đâu em đi đấy. ]
Kỷ Tiện Bắc cười.
Hạ Mộc lại gửi một tin nhắn tới: [ Tối về nhà xem em xử lý anh như thế nào! Nếu bây giờ anh vứt điếu thuốc kia đi em còn suy xét tha cho anh một mạng sống. ]
Kỷ Tiện Bắc: “……”
Hạ Mộc: [ Không nói nữa, đồ ăn khai vị bưng lên rồi. ]
Cát Phỉ cười: “Hai bọn em vẫn tình nồng như lúc mới yêu nhỉ, đi đâu cũng phải khai báo thật kĩ.”
Hạ Mộc cười: “Trước kia không như vậy, chắc mấy ngày nay cảm thấy em gặp thất bại, nghĩ biện pháp dỗ dành em thôi.”
“Mấy đời mới tu được Kỷ Tiện Bắc.” Cát Phỉ nói: “Cho Kỷ Tiện Bắc chút thời gian, đến khi tâm lý cậu ấy tiếp nhận rồi, cậu ấy sẽ không giữ chặt em bên người nữa, nói không chừng tới một lúc nào đó em còn chẳng hiểu chính mình bằng Kỷ Tiện Bắc.”
Hạ Mộc gật đầu, cười nói: “Tin chị chỉ có chuẩn.”
Vừa rồi nói ra những lời trong lòng cho Cát Phỉ, Cát Phỉ không hề nói mấy lý lẽ đời người lớn lao gì, chỉ mách bảo cô vài câu nói bình thường, trong nháy mắt như được thông suốt, có cảm giác trong hoàn cảnh khốn khó tìm được lối thoát vậy.
Cát Phỉ hỏi cô: “Lát nữa ăn cơm xong muốn đến câu lạc bộ chơi không?”
Hạ Mộc do dự: “Không quá muốn đi, lần trước không biết chuyện phải đối phó với Nhậm Ngạn Đông, nhất thời hứng trí đáp ứng lão Lục, bây giờ lại cảm thấy không thích hợp.”
Cát Phỉ chỉ ăn vài miếng món khai vị rồi lại đặt nĩa xuống, lau khóe miệng, phân tích cho cô: “Nếu em thắng Nhậm Ngạn Đông, sau này sẽ có biết bao người trêu cười cậu ấy? Chẳng phải em còn có chuyện muốn nhờ cậu ấy sao?”
Hạ Mộc: “Vâng, muốn phỏng vấn anh ấy và độc quyền tin tức tài liệu về tập đoàn của anh ấy.”
Cát Phỉ: “Lát nữa em thắng, người vây xem sẽ khen ngợi nhiệt tình, nhưng mấy lời khen ngợi dó có thật tình hay không, khó mà nói, nhưng Nhậm Ngạn Đông bẽ mặt là sự thật, Kỷ Tiện Bắc thành người kẹp ở giữa cũng là sự thật.”
Hạ Mộc gật đầu, cô không nghĩ tới vấn đề này.
Cát Phỉ lại nói: “Em nói bây giờ Kỷ Tiện Bắc và Nhậm Ngạn Đông đang là đối tác, tạm thời là như vậy, nhưng hai bọn họ lại là đối thủ cạnh tranh nhiều hơn, người khôn ngoan đấu với người khôn ngoan, đàn ông bọn họ có cách giải quyết riêng, em làm người nhà, đừng xen vào quá nhiều, nếu không người khác sẽ nói Kỷ Tiện Bắc không biết trước sau lòng dạ hẹp hòi.”
Hạ Mộc: “Em biết phải làm như nào, cảm ơn Cát tỷ.”
Ăn xong, Hạ Mộc và Cát Phỉ cũng không trò chuyện nhiều.
Xuống lầu, tài xế lái xe của Cát Phỉ tới, tối nay các cô uống chút rượu vang, Cát Phỉ bảo Hạ Mộc cũng ngồi lên, đúng lúc hai cô tiện đường.
Hạ Mộc xua xua tay: “Em đi bộ về cho tiêu thực.”
Cát Phỉ: “Chị ở khu chung cư ngay cạnh đây, cũng không phải đặc biệt đi đón em, đừng thấy phiền hà.”
Hạ Mộc cười: “Không có, em muốn đi bộ thật.”
Cát Phỉ không miễn cưỡng, chợt nhớ ra: “Ôn đổng đã hẹn trước thời gian quảng cáo cho em rồi đó, chỉ chờ từ của em thôi, trước giờ đó phải gửi cho bọn họ.”
Hạ Mộc: “Em đảm bảo đầu tháng mười hai gửi cho chị.”
Cát Phỉ gật đầu, dặn dò cô chú ý an toàn, ô tô lăn bánh rời đi.
Hạ Mộc đi giày cao gót, đi bộ sẽ mệt mỏi, cô đi tới xe ô tô thay một đôi giày thể thao.
Buổi tối 9 giờ hơn, lại vào cuối tuần, là thời gian Bắc Kinh đang náo nhiệt.
Đi được vài phút mới nhớ phải nói một tiếng với cậu của Trư Trư rằng tối nay không đến.
Điện thoại vừa kết nối câu đầu tiên đã gọi: “Cậu ơi.” Giọng cô mềm nhũn.
Cậu Trư Trư: “… Hạ Mộc, cô đừng học theo Trư Trư.” Chỉ cần mỗi lần Trư Trư gọi một tiếng cậu như thế, thì thể nào cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Hạ Mộc cười, không mở miệng.
Cậu Trư Trư: “Nói đi, có chuyện gì?” Anh đoán được sơ sơ, có lẽ cô không muốn tới đây.
Hạ Mộc: “Tôi không đến được, nguyên nhân trong đó chắc anh cũng biết, anh xem quan hệ giữa Kỷ Tiện Bắc và Nhậm Ngạn Đông vừa dịu đi, tôi lại là bạn gái của Kỷ Tiện Bắc, nếu tôi làm Nhậm Ngạn Đông mất mặt trước mọi người thì không ổn lắm.”
Cậu Trư Trư nghĩ nghĩ: “Cũng đúng.”
Dừng lại, anh thương lượng với Hạ Mộc: “Như vậy đi, tối nay tôi coi như từ bỏ, rốt cuộc đang ở địa bàn của Nhậm Ngạn Đông, nếu thua đúng là Nhậm Ngạn Đông bị bẽ mặt thật, đợi lần sau đến Thượng Hải cô nhớ xả giận cho tôi đó, lúc đấy tôi cũng không mời bạn bè tới, chỉ trong phạm vi nhỏ, mấy người chúng ta tụ họp, Nhậm Ngạn Đông thua thì cũng chỉ có tôi chế nhạo anh ta, thế nào?”
Hạ Mộc: “… Sao anh cứ tóm lấy anh ấy không buông thế?”
Cậu Trư Trư: “Năm đó Nhậm Ngạn Đông không nể mặt, tôi thua suýt chút nữa…” Trần như nhộng từ câu lạc bộ đi ra, thù này ắt phải báo, không thì có chết cũng không nhắm mắt.
Anh lại hẹn: “Chờ tôi theo đuổi được cô gái tôi thích, cô liền thỏa mãn nguyện vọng này của tôi, thế nào?”
Hạ Mộc: “Trong đám người anh quen không lấy nổi một người có trình độ chơi bài cao hơn Nhậm Ngạn Đông à?” Không có khả năng.
Cậu Trư Trư: “Có thì có, nhưng không phải người trong vòng chúng tôi, chắc cô không biết, vòng bạn bè thân thiết của chúng tôi sẽ không tùy tiện dẫn người đến chơi.”
Hạ Mộc cố tạm thời đồng ý, lại không quên trêu chọc cậu Trư Trư: “Nhỡ anh không theo đuổi được cô gái anh thích thì sao?”
Cậu Trư Trư: “… Cô nói lời dễ nghe chút sẽ béo lên à?”
Hạ Mộc cười ha ha.
Cậu Trư Trư: “Được rồi, không nói nữa, Kỷ Tiện Bắc đã liếc xéo tôi lần thứ tám trăm rồi đấy.”
Hạ Mộc: “…”
Kết thúc trò chuyện, cất di động đi, lang thang không mục đích trên con phố dọc theo lối đi bộ.
Dưới màn đêm vô tận, một người tản bộ trên đường phố sầm uất, bất giác sinh ra cảm xúc lẻ loi quạnh quẽ.
Cứ cảm thấy bản thân không hợp với thành phố này.
Lúc chờ đèn đỏ, cô lấy ra di động buồn chán lướt vòng bạn bè, thấy Nhậm Sơ đăng mấy bức ảnh vườn trường buổi tối.
Chắc cậu ấy đang ở trường học.
Vốn định hỏi cậu ấy một chút dạo gần đây Hứa Mạn thế nào, ngón tay cô sắp chạm vào màn hình lại rút về, có lẽ Hứa Mạn không nói với cậu ấy mấy chuyện lằng nhằng này đâu.
Mấy tháng sau Hứa Mạn cũng không tới tìm cô, trạng thái trong vòng bạn bè của Nhậm Sơ vẫn dừng lại ở bức ảnh chụp trường học vào buổi tối đó.
Cuối tháng 10 nghe thấy tin tức về Nhậm Sơ lần nữa.
Bắc Kinh đón một trận mưa, hôm sau nhiệt độ giảm xuống đột ngột.
Có chút hương vị đầu mùa đông.
Một tuần nữa đến kỳ thi nhất khẩu.
Ngày đó Trư Trư kích động nói với cô trong nhóm chat: [ Cậu đoán xem hôm nay tớ gặp ai trong trường của bọn tớ? ]
Cô cười: [ Trai đẹp? ]
Trư Trư: [ Nhậm Sơ đó! Thì ra cậu ấy cũng đi du học nước ngoài, hơn nữa còn cùng một khoa với bạn trai tớ, tối nay bọn tớ hẹn nhau đi ăn cơm (nhe răng) ]
Cô sửng sốt, Nhậm Sơ đi du học??
Mấy tháng nay, cô vẫn luôn chuẩn bị cho kỳ thi phiên dịch có lẽ mệt mỏi đến choáng váng, bỏ lỡ quá nhiều tin tức.
Như vậy cũng tốt, rốt cuộc cậu ấy có cuộc sống của chính mình.
Hai mươi tuổi, không nên từ bỏ tiền đồ vì tình yêu.
Cuộc sống vẫn còn cả đoạn đường dài phía trước phải đi.
Trư Trư lại gửi tin nhắn tới: [ Bị dọa ngây người đúng không? Lúc tớ mới nhìn thấy cậu ấy cũng hoảng sợ, không ngờ tới là cậu ấy, được rồi, không nói nữa, chờ lúc tớ đi ăn gặp mặt cậu ấy sẽ hỏi thăm tình hình, xem xem rốt cuộc có chuyện gì. ]
Hạ Mộc sững sờ nhìn di động, cửa thư phòng từ bên ngoài mở ra, cô ngước mắt: “Sao tối nay anh về sớm thế?”
“Ừ, không có việc gì nữa ăn xong liền giải tán.” Kỷ Tiện Bắc đi đến vỗ vỗ vai cô, Hạ Mộc đứng dậy nhường ghế cho Kỷ Tiện Bắc ngồi xuống, cô thuận thế ngồi trên đùi anh.
“Lại luyện tiếng Anh cả tối à?” Kỷ Tiện Bắc hỏi.
“Không, xem tin nhắn một lát.” Cô ôm cổ anh, hôn môi anh: “Tối nay uống mấy ly thế?”
“Nửa ly.”
“Chắc là ly hai lít à?”
“……”
Kỷ Tiện Bắc giữ ót cô, lấp kín miệng cô, Hạ Mộc bị hôn suýt nữa không thở được, lúc này Kỷ Tiện Bắc mới buông cô ra, Hạ Mộc định đánh anh, lại bị anh ôm chặt trong ngực, cô không thể cử động.
“Kỷ Tiện Bắc, đừng dựa vào sức lực lớn mà bắt nạt người khác nhé! Anh như vậy không đàn ông một tí nào!”
“Trên giường làm đàn ông là được rồi, còn lại những lúc khác không sao cả.” Anh cười, lại cắn nhẹ cô.
Hai người làm loạn một hồi, sắc mặt Kỷ Tiện Bắc bỗng dưng nghiêm túc, nhìn cô như có điều suy tư.
Hạ Mộc và anh nhìn nhau vài giây, “Sao vậy?”
Kỷ Tiện Bắc thấp giọng hỏi: “Muốn đi du học nước ngoài không?”
(*) Mấy chương sau tác giả lại ghi “lão Cố – 老顾” chứ không phải “lão Lục – 老陆”.
• 15/08/2019 •