"Có thể có kẻ nào đó biết được vị trí của cháu cho nên mới muốn diệt trừ, tránh sau này phát sinh rắc rối.Nếu biết cháu còn sống, chắc chắn cháu vẫn đang bị nhắm đến"
Hà Minh nói ra những gì mình suy đoán, nhưng ông chắc chắn một điều rằng kẻ đốt cô nhi viện vẫn đang âm thầm tìm kiếm A Mẫn.
Mục đích có thể là vì tấm bản đồ, cũng có thể là vì sợ bị đe dọa đến vị trí tương lai.
"Thế chú có nghi ngờ đến ai không?"
Cô nhìn chú mình hỏi, chỉ cần có một chút manh mối cô cũng sẽ truy lùng cho đến cùng.
Hà Minh biết điều đó cho nên ông không nói thẳng ra, cũng không hẳn là gợi ý.
Ông nhìn A Mẫn nhắc nhở: "Chú không chắc, nhưng kẻ này chắc chắn rất ghét cháu."
Người ghét A Mẫn thì vô số kể, mà người muốn tìm cô báo thù cũng không đếm hết.
Chú mình nói như vậy, đúng là muốn làm khó chô cô rồi.
"Dù sao thì cháu cũng sẽ không để cho kẻ đó thuận lợi thực hiện mục đích của mình đâu.
Hà Minh gật đầu với lời nói này của A Mẫn.
Người ám sát ba mẹ A Mẫn đã xuất hiện, nhưng người này muốn dùng A Mẫn như một con cờ.
Còn người đốt cô nhi viện lại là một người khác hoàn toàn.
Đến nay vẫn chưa thể tra ra được.
Vậy nên Hà Minh không đoán được hai kẻ đó có cùng một mục đích hay không.
Ông nhìn A Mẫn nhắc nhở: "Thời gian này đừng xuất hiện nữa! Thập phi tiêu cháu sử dụng đã khiến cháu bước vào nguy hiểm rồi.Nên tạm thời cháu cứ ở đây đi, những việc khác đừng bận tâm đến."
"Ngay cả ra ngoài đi dạo cũng không được sao?"
A Mẫn chán nản nhìn chú mình.
Cô còn phải đi mua thêm chút đồ và gặp bạn cô nữa.
Ông thấy vậy thì thở dài: "Vẫn được! Nhưng đừng tin tưởng vào người lạ quá."
A Mẫn đứng lên đi đến cửa thì nhìn chú mình, "Vâng! Vậy cháu lên phòng ngủ một chút.Vài hôm nữa cháu sẽ cùng Ngạo Thiên đi thuyền gặp đối tác, chú đừng cản cháu đấy"
"Cháu mà đi thì đừng trách chủ quản chặt!"
Hà Minh nghe vậy liền lên tiếng nhắc nhở cũng như cảnh cáo.
Cô nhìn chú mình sau đó thở dài quay đi, lần này đành phải lén đi nữa rồi.
Sau việc đi thuyền lần này cô cũng sẽ quyết định tìm kẻ đã hại ba mẹ cô.
Chỉ cần xử lý xong chuyện này A Mẫn có thể nói cho Ngạo Thiên biết tình cảm của cô dành cho anh.
Nhưng cô suy nghĩ quá đơn giản, cũng không biết rằng có rất nhiều người đang âm thầm tính kế hãm hại cô.
...
Hai ngày sau.
Sau khi nghỉ ngơi xong thì A Mẫn ra ngoài đi dạo, sẵn tiện mua sắm một số thứ để chuẩn bị cho chuyến đi tiếp theo của mình.
Nơi đầu tiên A Mẫn đặt chân đến chính là trung tâm thương mại.
A Mẫn lượn hết một vòng thì mua rất nhiều đồ, đa phần là quần áo và các vật dụng cá nhân.
Đang chuẩn bị đi xuống thang may thì đầu óc choáng váng, cô ngã về phía trước thì có người giữ tay cô lại.
Cô cảm nhận được cơ thể có vấn đề, nhưng lại không chắc chắn vấn đề đó có phải ở vết thương trên vai hay không.
Tuy đã lên da non nhưng nó cứ khiển cô thấy khó chịu.
"Cô gái! Cô vẫn ổn chứ?"
Chàng trai đó cũng chính là người giữ tay A Mẫn lại khi cô suýt ngã.
Cô quay sang nhìn sau đó giữ khoảng cách: "Cảm ơn! Tôi không sao."
A Mẫn nói rồi nhanh chân rời đi, cô phải vẽ nhà trước khi quá sức chịu đựng.
Nhưng mới đi được vài bước cô đã ngã xuống, trước khi mất nhận thức thì chàng trai lúc nãy đã đỡ cô.
Người này nhìn vai A Mẫn sau đó thì thâm: "Khỏi tốn công tìm cô nữa, nhưng trước tiên phải cứu cô cái đã."
Chàng trai nói rồi bế A Mẫn đi, người xung quanh không biết nên tưởng bọn họ là một đôi mà không hề nghi ngờ gì.
Chàng trai này cũng đem toàn bộ những gì A Mẫn mua về nhà.
Khi về đến nhà thì người này đem A Mẫn lên phòng và đặt cô nằm trên giường.
"Ẩn dật lâu như vậy mà vết thương vẫn không được chữa triệt để, là trách tay nghề chế tạo độc của tôi quá giỏi hay trách đám người Ngạo Thiên bất cẩn đây..."
Chàng trai này vừa lấy vài viên thuốc ra nghiền vừa pha vào nước cho A Mẫn uống.
Sau khi uống xong thì người này cũng kiểm tra lại nhịp tim và sắc mặt.
Thấy ổn rồi mới rời đi để lại một mình A Mẫn nằm trên giường.
Khi A Mẫn tỉnh lại thì xung quanh thật xa lạ.
Cô không biết đây là nơi nào nhưng chắc chắn không phải nhà Ngạo Thiên.
Cô cảm nhận được vết thương ở vai cũng không còn đau nữa, cơ thể cũng không có cảm giác khó chịu.
Cô bước xuống giường và đi xuống lầu thì thấy một người đang ngồi xem báo.
Cô không ngờ thời đại này lại còn có người xem báo, hóa ra cũng có một số người không thích chạy theo thời đại nhỉ? Chàng trai kia cảm nhận như có ai đó đang nhìn mình thì quay lại, thấy A Mẫn đang đứng nhìn thì người này mới lên tiếng: "Cô thấy trong người thế nào rồi?"
A Mẫn lại gần ghế sofa ngồi xuống sau đó mới trả lời: "Ổn rồi!"
"Tôi tên Tam! Cô gọi là Tam Ca cũng được.Còn cô tên gì?"
Chàng trai tên Tam kia chính là A Tam, cậu ta luôn rất giỏi ngụy trang trước mặt người khác.
A Mẫn nhìn A Tam sau đó chân chừ một chút, cô nhớ lại lời của chú mình từng dặn dò nhưng nếu cứ như này mà rời đi thì thật không phải phép.
Cô ho nhẹ: "Khụ...Gọi tôi là Mẫn Nhi đi"
"Tên nghe hay đấy! Lúc nãy cô ngất đi nên tôi đưa về đây, cô sẽ không trách tôi chứ?"
A Tam cười nhẹ, có lẽ ngay cả Tiểu Cửu cũng chưa từng thấy nụ cười này.
A Mẫn nhìn vào có thể biết người này không đơn giản, tốt nhất nên tránh xa một chút.
Cô cười cười: "Sao có thể trách người vừa cứu mình chứ? Nhưng anh sẽ không phải chỉ cứu người thôi đúng không? Mục đích của anh là gì?"
A Tam biết A Mẫn rất dè chừng người khác nên cũng không thấy làm lạ.
Cậu nhìn A Mẫn nói ẩn ý: "Thay vì đề phòng tôi, thì cô nên xem xét những người ở gần với cô đi.Chẳng hạn như...Long Ngạo Thiên!"
"Muốn gì thì nói thẳng ra đi, đừng có ẩn ý"
A Mẫn khó chịu nhíu mày nhìn A Tam.
"Tôi từng gặp cô ở Venetian Casino, lúc đó cô đứng cùng Ngạo Thiên.Mà cô không biết rằng kẻ thù của cậu ta ở khắp nơi luôn muốn tìm điểm yếu của cậu ta sao? Nếu như cậu ta coi cô là con cờ thì khi cô bị kẻ thù của cậu ta bắt sẽ thế nào?"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!