“Không sai, đây là điện thoại vệ tinh, chuyên dùng để liên lạc với một số khu vực đặc biệt” “Ví dụ như?”
“Ví dụ như những quốc gia không nằm trong phạm vi phục vụ của vệ tinh, hoặc là nơi lắp đặt thiết bị che dấu, là những khu vực không thể hiển thị trên bản đồ vệ tinh.”
“Anh nói… Là căn cứ nghiên cứu khoa học xây ở sa mạc Sahara mà trước kia anh nhắc tới?” “Ngọc Diệp thật thông minh”. Thời Ngọc Diệp cuối cùng cũng bừng tỉnh.
Hôm nay cô cảm thấy thái độ của Phong Thần Nam rất kỳ quái, bắt đầu từ việc giúp cô thoát khỏi khách hàng đáng ghét, một lời không hợp đều đi vào phòng, khiến cho người ta không hiểu được.
Hóa ra những điều trước kia đều để che giấu tai mắt. “Tầng dưới có người theo dõi trong bóng tối sao?” Cô hỏi. “Không chỉ sảnh lớn, toàn bộ nhà hàng này chỗ nào cũng có tay mắt.” “Bọn họ là ai?”
“Thế lực ở khắp nơi, mỗi ngày đều có người vào nhà hàng để giám thị và tìm hiểu. Một số nhà khoa học đã chết ở nơi này, đều bởi vì bại lộ thân phận. Hễ là người bước vào khách sạn, đều sẽ bị bọn họ âm thầm điều tra lai lịch”
“Toàn bộ nhà hàng trong thành phố Hải Phòng chỉ có nơi này có điện thoại vệ tinh sao?”
“Quý giá nhất ở chỗ này không phải là điện thoại vệ tinh, mà là ông chủ đứng sau nhà hàng này, đó chính là điều thần bí nhất mà mọi người mơ ước. Nhưng ở đây thật sự chỉ có một cái điện thoại vệ tinh duy nhất ở nước Ngọc Hạ này thôi”.
Điều này cũng giải thích vì sao Phong Thần Nam lại mượn danh nghĩa xã giao tới nơi này, lại còn bảo Thời Ngọc Diệp cùng anh đi đến đó, giả làm cặp đôi yêu nhau nhau để thuê phòng.
Cứ như vậy, có thể hạ thấp nghi ngờ của người khác đối với bọn họ, giảm bớt nguy hiểm và rắc rối không cần thiết.
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, vì sao anh lại tìm em đóng kịch cùng với anh?” “Chẳng nhẽ em hi vọng anh tìm một người phụ nữ khác sao?” “Nếu như anh dám làm nhà thế, em sẽ xé nát anh.” Phong Thần Nam bật cười, đưa đầu đến bên cạnh mặt cô. “Chuyện như vậy chỉ có thể nhờ vợ thôi, chúng ta không cần phải diễn kịch, chúng ta là thật”
“Anh nói chuyện đứng đắn nhưng lại không làm chuyện đứng đắn.” Cô tức giận trừng anh, sao đó nói: “Mau gọi điện thoại đi.”
Phong Thần Nam không nói gì thêm, lấy điện thoại ra bắt đầu gọi.
Cách dùng điện thoại vệ tinh giống như điện thoại di động vậy, trước tiên phải chọn hệ thống vệ tinh, sau đó mở điện thoại, lựa chọn tọa độ khu vực mà mình muốn liên lạc, mới có thể liên lạc được.
Quá trình kết nối rất rườm rà. “Xin chào, nơi này là căn cứ nghiên cứu tập đoàn K, xin hỏi anh có chuyện gì không?” Điện thoại vừa kết nối, phía bên kia truyền đến giọng nói lễ phép của một người đàn ông. “Tôi tìm Tần Gia Hưng.” “Được, xin chờ một lát”
Thời Ngọc Diệp ngồi ở bên cạnh yên lặng nghe, vừa nghe thấy Phong Thần Nam nói cái tên “Tần Gia Hưng’ này, cảm giác có chút quen thuộc, lại không nghĩ rốt cuộc đã nghe thấy ở đâu.
Chỉ lát sat, đầu bên kia điện thoại cũng chuyển sang bên khác. Một giọng nói của người đàn ông truyền đến. “Alo, cậu là ai?”. “Là tôi” Phong Thần Nam nhàn nhạt đáp lại. Ngay cả tên không nói rõ, Tần Gia Hưng cũng lập tức nhận ra anh ta.
“Thần Nam à! Thằng nhóc thổi này, lần trước chửi đầu bếp năm sau tôi mời đến đến nỗi người ta muốn nghỉ việc, làm tôi buồn muốn chết. Thể nào, bây giờ cuối cùng cũng nhận thái độ của mình không tốt, muốn xin lỗi tôi sao?”
Vẻ mặt Phong Thần Nam không thay đổi. “Ánh mắt nhìn người của anh thật sự rất kém”.
“Này, tôi chỉ muốn mở một nhà hàng để che giấu thân phận thật của tôi mà thôi, cậu không chỉ chọc giận đầu bếp của tôi đến nỗi người ta bỏ đi, lại còn giật dây ba anh muốn mang nhà hàng Michelin của tôi đi. Cậu còn có lương tâm không hả Phong Thần Nam?”
Nghe thấy lời này của Tần Gia Hưng, Thời Ngọc Diệp cuối cùng nhớ đến đối phương là ai.
“Ngu ngốc cái gì? Phong Thần Nam, miệng anh thôi vừa thôi! A, chị dâu cũng đang ở đó sao? Thật vui khi được biết chị!”
Thời Ngọc Diệp lễ phép trả lời: “Rất vui khi được quên anh.”
“Chị dâu, bây giờ tôi thật sự rất buồn nha, tuy rằng tôi không có thời gian để ý đến nhà hàng đó nhưng đó quả thật là đối tác cực kỳ quan trọng của tôi. Tôi không thể nào không có nó được. Chị có thể giúp tôi nói với Phong Thần Nam một chút để anh ấy nghĩ cách đi đàm phán được không?”
Cô đang muốn nói cái gì thì Phong Thần Nam đột nhiên nghiêm túc cắt ngang: “Tần Gia Hưng, hôm nay tôi gọi cho cậu không phải để nói chuyện nhà”
Người ở đầu dây bên kia cảm giác được sự nghiêm túc trong lời của anh nên cũng bắt đầu chăm chú nghe..
“Có chuyện gì? Anh nói đi”
“Con chip ký ức, từ mười năm trước tập đoàn K của mấy cậu có mở rộng tìm hiểu về nó nên tôi muốn hỏi là mấy năm gần đây có những ai đã mua nó?”
“Con chip ký ức sao? Tôi nhớ bây giờ chúng tôi không có cho người nào làm, tôi cũng không nghe nói có ai chuẩn bị đặt mua cả.”
Phong Thần Nam vừa nghe không khỏi nhíu mày. “Dừng lại?”.
“Cũng không khác lắm. Muốn mở rộng con chip ký ức cần phải có nguồn vốn rất cao, không hề có lời chút nào. Ngoại trừ mười năm trước, lúc mới bắt đầu mở rộng tìm hiểu thì có người mua. nhưng mà hiện tại thì bên tập đoàn không tiếp tục buôn bán cái này nữa”
“Mười năm trước có nhiều người mua không?”
“Cái này… Thật ra cũng không có nhiều. Con chip ký ức này nói về mặt làm tuyên truyền thì rất tốt nhưng về mặt tiêu thụ thì không được bao nhiêu” Ngay cả Thời Ngọc Diệp cũng có thể biết rõ người đang ở đầu dây bên kia – Tần Gia Hưng, là
một người thành thật. Có lẽ mối quan hệ giữa anh ta và Phong Thần Nam rất tốt cho nên chuyện gì cũng có thể nói cho anh biết. Hoàn toàn không giống như đang nói dối.
Phong Thần Nam nhân cơ hội hỏi tiếp. “Có thể bản tư liệu của mấy người mua con chip ký ức lúc đó cho tôi không?
“Trời ạ. Anh muốn mua tư liệu khách hàng của chúng tôi sao?” Tần Gia Hưng hoảng sợ: “Chuyện này không dễ đâu, anh trai à, tuy rằng tôi cũng là một trong những người thành lập tập đoàn nhưng mà chúng tôi cũng có quy tắc riêng. Mấy cái như tư liệu khách hàng chúng tôi tuyệt đối không thể tùy tiện tiết lộ ra ngoài được.”
“Ba tỷ, cậu bán không?”
“Ba tỷ sao? Ba tỷ thì đến ngay cả chuyện mua con chip ký ức còn không mua được có được không? Đừng đùa nữa.”
“Tôi không bàn chuyện làm ăn với cậu, thêm hai bảy tỷ nữa là tổng cộng ba mươi tỷ, cậu có bán không?”
Tân Gia Hưng tức giận đến mức giơ chân: “Tôi giống như người thiếu tiền sao?” “Sáu mươi tỷ, thêm nhà hàng nữa”.
Anh ta không thiếu tiền, mở nhà hàng chẳng qua cũng chỉ dùng để che tai mắt người khác để họ không phát hiện thân phận thật sự của anh ta mà thôi.
Bây giờ người nào nhìn vào đều cho rằng tần hưng là một tên nhà giàu ăn chơi trác táng, ngày ngày chạy khắp thế giới, ngay cả một cái nhà hàng cũng không biết cách kinh doanh, còn sắp phá sạch hết tiền trong nhà.
Anh ta được nhiên không muốn nhà hàng bị người khác mua mất. Nếu không anh ta còn phải bỏ thời gian ra trở lại thành phố Hải Phòng để mở một công ty mới, cực kỳ phiền toái.
Chẳng qua nói quay lại, anh ta không thiếu tiền nhưng không có nghĩa anh ta không tiếc tiền. Có tiền không nhận thì phí mà.
“Người anh em, không phải là tôi không muốn giúp anh mà là thật sự không thể bán tư liệu khách hàng ra được. Chút quy tắc này tôi không dám phá vỡ đầu. Chẳng may để lộ ra chọc phải mấy cái phiền toái gì đó thì rất có khả năng xảy ra cuộc chiến lớn.”
Anh ta là một người lý trí.
Phong Thần Nam dường như không cảm thấy chút ngoài ý muốn nào nên ngược lại thay đổi cách thức giao dịch: “Ở chỗ tôi đang có một con chip đã bị người khác phá hủy muốn khôi phục nội dung bên trong. Cậu có cách nào giúp tôi khôi phục lại không?”
Tần Gia Hưng nghĩ một lúc: “Việc này thì có thể làm được. Tuy rằng cũng phá vỡ quy tắc nhưng chỉ cần anh đừng muốn tư liệu khách hàng từ tôi thì các chuyện khác đều có thể.”
“Vậy cậu cho người đến lấy con chip đi, tôi chờ tin của cậu.” Phong Thần Nam dễ dàng nói chuyện xong, nói tiếp hai ba câu rồi cúp máy. Thời Ngọc Diệp líu lưỡi.
Vừa nãy Phong Thần Nam đưa ra một yêu cầu mang độ khó cao cho đối phương trước, khiến cho Tần Gia Hưng cảm thấy khó xử rồi anh mới nhắc tới chuyện không tính là khó làm lắm cho anh ta. Tần Gia Hưng suy nghĩ một chút cuối cùng cũng cố gắng đồng ý, thậm chí dù chỉ một chút cũng không phát hiện ra điều gì.
Người đàn ông Phong Thần Nam cũng tính toán quá tốt rồi!