Trong đầu của Phong Thần Nam lúc này chỉ có mấy chữ “Vị cứu tinh tới rồi—— Vừa nhận điện thoại thì giọng nói vừa lạnh lùng vừa lo lắng của Vinh Sở Lâm truyền tới “Tuyết Nguyệt có ở chỗ cậu không vậy?”
Phong Thần Nam vốn là muốn trà lời là có, nhưng bỗng nhiên cảm thấy trả lời như vậy rất kỳ quái.
Nói giống như là anh và Mãn Tuyết Nguyệt ở cùng một chỗ ý.
“Cậu nói chuyện chú ý một chút.”
Vinh Sở Lâm nhịn xuống muốn nổi cáu đổi một cách nói khác: “Tôi hiện tại đang ở trước cửa chung cư của Tuyết Nguyệt, ấn chuông mãi nhưng mà không có ai ra mở cửa, ở cổng lớn cũng không nhìn thấy xe của cô ấy, cô ấy phải đi tới chỗ cậu hay không?”
Phong Thần Nam cũng không biết là cơ nào co rút, sau khi nghe xong lại muốn hung dữ với người khác.
“Không nhìn ra, cậu lại có đam mê theo dõi này đó”
“Phong Thần Nam”
Điện thoại truyền tới tiếng thét điếc tai nhức óc.
Phong Thần Nam đưa tay cầm điện thoại cách xa lỗ tai, đợi khi tiếng kêu bên tai bình phục mới đem điện thoại cầm về.
Làm cái gì mà nóng nảy như vậy?
Nói cứ như là anh đem Mẫn Tuyết Nguyệt cướp đi không bằng.
Rõ ràng là người bị chiếm lấy vợ mấy ngày nay là anh Nghĩ đến đây Phong Thần Nam cũng không có ý nghĩ gì hay hướng về phía đầu dây bên kia điện thoại lạnh lùng n: “Nhanh tới đây đem người phụ nữ của cậu mang đi đi”
Tút Lúc này Vinh Sở Lâm lập tức cúp điện thoại.
Khóe miệng Phong Thần Nam hơi cong lên.
Xem ra lúc nữa anh có thể trở lại phòng ngủ của mình rồi Không ngờ, mới nghĩ tới đây anh ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Thời Ngọc Diệp đang đứng ở cửa cầu thang, hai tay ôm trước ngực.
nhìn anh.
Phong Thần Nam khóe miệng có chút co giật, không nói điện thoại của Vinh Sở Lâm gọi tới?’cô tiếp tục hỏi.
Rất tốt, bị bất tại chỗ hỏi tội e rằng đêm nay anh đừng hi vọng quay trở về phòng ngủ mình.
“Phong Thần Nam, trả lời”
“Khu Lần đầu tiên bị Thời Ngọc Diệp hung dữ, Phong Thần Nam sợ đến mức cả cơ thể đứng thẳng, giống như học sinh tiểu học làm sai sự tình, vẻ mặt cứng lại, mất tự nhiên.
“Anh bây giờ lập tức gọi điện để cho cậu ấy cút về”
“Như thế không phải là giấu đầu lòi đuôi sao?”
“Vậy để cho cậu ấy sang đây?”
“Nếu cậu ta tới đem Tuyết Nguyệt đi, Anh tối nay cũng đừng quay trở về phòng ngủ”
Như thế này không được, như thế kia cũng không được.
“Vậy nên làm gì bây giờ?”
“Tuyết Nguyệt không muốn gặp cậu ta, anh tự nhìn mà làm, còn có tuyệt đối không được đem chuyện Tuyết Nguyệt có thai nói cho Vinh Sở Lâm”
Trong căn phòng.
Mẫn Tuyết Nguyệt nghe nói chuyện Vinh Sở Lâm tìm Phong Thần Nam sau đó, vẻ mặt lo lằng.
“Anh ấy sẽ không tới đây chứ?”
“Không cần phải để ý đến cậu ta, để cho.
Phong Thần Nam đi giải quyết”
“Vậy thì tốt rồi, tớ hiện tại thật sự không muốn thấy anh ấy, để cho tớ thanh tịnh một chút, hôm nay mệt rồi, tớ rất buồn ngủ”
“Ừ, mau ngủ đi”
Mười mấy phút sau…
Ở dưới lầu của khu chung cư Hải Lâm, Vinh Sở Lâm vẻ mặt bất mãn nhìn Phong Thần Nam trước mặt, chỉ mong sao đem một quyền đánh anh thành bao thịt “Tôi muốn gặp cô ấy” không có ở đây” cậu còn gọi cho tôi qua đây làm gì”
“Tôi nói sai”
Vinh Sở Lâm tức đến mức hàm răng cắn chặt vào nhau.
Ngày hôm nay, anh ta cảm thấy cả thế giới đều đùa giỡn anh ta.
Nhưng tính cách của Phong Thần Nam anh ta biết rõ anh không có lí do gì để nói sai loại chuyện này, vừa nhìn cũng biết Mẫn Tuyết Nguyệt đang ở nhà của anh.
“Cô ấy nói có việc muốn nói cùng tôi, tại sao hiện tại lại trốn tránh tôi”
“Việc này cậu phải hỏi cô ấy”
“Cậu cũng không biết rõ chuyện này?”
“khi phụ nữ trò chuyện với nhau, họ nói cái gì, tôi làm sao biết được?”
Vinh Sở Lâm nghẹn lời.
Xem ra Phong Thần Nam thật sự cũng không biết tình huống gì: Mấy ngày nay thái độ của Mẫn Tuyết Nguyệt không bình thường, khiến cho anh ta cảm thấy rất quỷ dị, đặc biệt là ngày hôm nay, nếu như cô ấy thật sự có chuyện quan trọng muốn nói với anh ta cũng không đến mức bị sốc, vì Tân Băng Như mà ghen tuông, không quay đầu bỏ đi.
Hiện tại anh ta đang rất rối ren.
Gửi thật nhiều tin nhắn cho Tuyết Nguyệt cũng không có nhận, Nhà cũng không quay về.
Thậm chí trốn tới chỗ này.
“Rốt cuộc có chuyện gì, muốn nói sau lại không muốn nói.
nắm đấm, sắc mặt khó Phong Thần Nam ôm hai tay trước ngực, thể hiện dáng vẻ lười biếng nhịn không được nói một câu.
“Nghe nói cậu muốn cùng nhà họ Tân làm thông gia”
Cơ thể Vinh Sở Lâm run lên.
“Làm sao cậu biết.”
Trong giới kinh doanh của thành phố Hải Phòng còn có chuyện gì mà có thể giấu diếm được tôi?”
“Vậy Tuyết Nguyệt có phải cũng biết chuyện này rồi hay không?”
Vinh Sở Lâm để ý tới lúc này vẫn là đặt ở trên người Mẫn Tuyết Nguyệt.
Phong Thần Nam hỏi một đăng, trả lời một nẻo, nói sang chuyện khác: “Lần trước tôi hỏi qua cậu có cần hỗ trợ, tôi giúp cậu một tay, cậu cự tuyệt bây giờ lại quay đầu tìm nhà họ Tần kết quan hệ thông gia để giữ được công ty không biết cậu là có đầu óc suy nghĩ đi?”
Anh đã sớm biết ông Mẫn tập kết mấy cái xí nghiệp cùng nhau đối phó với Vinh thị, chủ động đưa ra đề nghị hỗ trợ một tay lại bị Vinh Sở Lâm cự tuyệt.
Kết quả hiện tại khiến cho công ty tràn ngập nguy cơ.
“Loại chuyện như vậy, không có gì thì anh cũng biết rõ nếu Phong thị xuất thủ giúp một tay, thì coi như nhà họ Tân những người đó rút lui, cũng đều không ảnh hưởng được công ty của cậu một phần, một chút nào.”
“Không được”
Vinh Sở Lâm từ chối chắc như đinh đóng cột.
“Vì cục diện ngày hôm nay, tôi đã vạch kế hoạch đã lâu, chính là vì muốn đem gián điệp cao cấp trong công ty bắt được, như thế nếu như hiện tại cậu xuất thủ cứu giúp thì tôi sẽ thất bại trong gang tấc”
“Vậy nhà họ Tân bên kia, kết quan hệ thông gia lại là chuyện gì xảy ra.”
“Nội gián và người nhà họ Tân có quan hệ, tôi chỉ có thể diễn một màn kịch cùng người nhà họ Tân tiếp xúc mới có cơ hội vạch trần âm mưu thương mại này Phong Thần Nam lộ ra vẻ ngạc nhiên, bỗng nhiên có chút đồng tình với người anh em này.
Mãn Tuyết Nguyệt lo lắng việc chuyện mình đang mang thai mà để cho Vinh Sở Lâm, sau này Vinh Sở Lâm sẽ không để ý tới mà cùng cô ấy hợp lại khiến cho ra ông Mẫn nổi giận, sẽ động thủ với Vinh thị, để cho công ty bọn họ phá sản toàn thể hơn nghìn công nhân mất việc.
Mãn Tuyết Nguyệt lại hoàn toàn chẳng hay biết gì về mối quan hệ thông gia này là ‘Vinh Sở Lâm tạo một âm mưu kịch bản Mà Vinh Sở Lâm cũng hoàn toàn không biết chuyện Mãn Tuyết Nguyệt đang mang thai.
Lần này Phong Thần Nam cũng cảm thấy khó khăn Rốt cuộc là nên nói ra hay không?
Nếu như nói ra khỏi miệng Ngọc Diệp sẽ tức giận việc anh không giữ lời hứa, nhưng không nói ra thì lại trơ mắt nhìn anh em cùng người phụ nữ mình quan tâm không gặp được nhau.
“Bộ dáng của cậu như này là sao, có phải là có chuyện gì cậu chưa nói cho tôi biết không?
Bị đoán được, Phong Thần Nam khóe miệng giật giật vài cái, sau đó rốt cuộc thắng thắn nói cái: “Mẫn Tuyết Nguyệt, cô ấy phải đi”
Con mắt Vinh Sở Lâm giật một cái.
“Đi chỗ nào?”
“Nước Pháp, vé máy bay cũng mua rồi, ngày kia sẽ đi”
“Vì sao đột nhiên lại muốn đi nước Pháp?”
“Cậu tự mình tới hỏi Mẫn Tuyết Nguyệt đi”
Anh nhiều nhất chỉ có thể nói tới chỗ này.
Ngọc Diệp giao phó 2 chuyện: Thứ nhất, không để cho Vinh Sở Lâm đưa Mãn Tuyết Nguyệt đi, thứ hai, không thể đem chuyện Mẫn Tuyết Nguyệt có thai nói cho Vinh Sở Lâm biết.
Ừ không sai, đây là Phong Thần Nam tự mình cho rằng mình là như vậy.
Vinh Sở Lâm nghe được tin tức này không hiểu sao lại cảm thấy hoảng hốt Lần trước, cô ấy đi nước Pháp vừa đi là đi mấy năm liền.
“Lần này cô ấy đi nước Pháp bao lâu lại quay về?”
“Chỉ sợ không trở lại nữa”
Vinh Sở Lâm sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt.
Trực giác nói cho anh ta biết nhất định là xảy ra chuyện gì Nói xong đẩy Phong Thần Nam ra sải bước hướng về khu chung cư Hải Lâm nhưng anh ta căn bản không biết rõ mật mã thang máy là bao nhiêu.
“Mật mã là bao nhiêu?”
“Cô ấy không ở đây”
“Nếu là anh em thì hiện tại đế cho tôi gặp mặt cô ấy một lần.”
Nhìn biểu tình lo lắng xen lẫn kích động, phấn nộ, Phong Thần Nam trầm mặc chỉ chốc lát bất đắc dĩ nói mật mã ra.
Sau đó.
Tít tít —