Giọng điệu của Tân Băng Như dường như đang chất vấn bạn trai có đang nói dối không.
Vinh Sở Lâm ngước mắt lên thấy cô ta, nụ cười dịu dàng nơi khóe miệng lập tức dập tắt, mang vẻ mặt lãnh đạm, cau mày khó chịu.
“Tìm tôi có việc gì?”
Tim Tân Băng Như nhói đau.
Lúc nấy anh ta nói chuyện điện thoại với ai?
Đó có phải bạn gái cũ Mãn Tuyết Nguyệt không?
Sau khi suy nghĩ, trong lòng Tân Băng Như: vẫn không chắc chẩn, có chết cũng cần hiểu nguyên do tại sao, vì vậy cô hỏi với vẻ mặt đau khổ.
“Ba của em nói hôm qua chính anh gọi điện thoại từ chối hôn lễ… Là sự thật sao? Có phải em làm điều gì không tốt mới khiến anh cảm thấy chán ghét?”
Tân Băng Như thật sự là một người phụ nữ có tài diễn xuất tốt.
Vừa mới đi vào khí thế như là đến tra hỏi, hiện tại nháy mắt cô ta đã trở thành người phụ nữ nhỏ bé bị oan ức.
Nhưng Vinh Sở Lâm vẫn bất động.
“Tôi không đồng ý từ ban đầu”
“Vậy…”
Tần Băng Như không nghĩ anh ta sẽ nói như vậy, khuôn mặt tái nhợt.
“Sở Lâm, chẳng lẽ anh không biết từ chối hôn lễ này sẽ có hậu quả gì sao? Nếu công ty ba em không đầu tư tiền, công ty hai nhà cắt đứt hoạt động kinh doanh thì xí nghiệp nhà họ Vinh của anh chỉ có thể tuyên bố phá sản và đóng cửa”
“Tôi giống người không co lý trí?”
“Em tin anh tuyệt đối là một người đàn ông lý trí, biết lựa chọn nào đối với chính mình có lợi. Vì vậy những lời anh gọi nói với ba em ngày hôm qua đều là do nóng giận đúng không?”
Tân Băng Như còn ôm một tia hy vọng hỏi.
Đổi lấy cũng chỉ là ánh mắt lạnh lùng của ‘Vinh Sở Lâm nhìn chằm chằm vào cô ta.
“Đó không phải là lời nói lúc nóng giận, đó là quyết định của tôi”
“Tại sao?”
Cô ta mím môi, đáy mắt hiện lên một tia không cam tâm, dường như không muốn chấp nhận chuyện mình bị từ chối kết hôn.
“Anh biết em thích anh như thế nào, vì sao anh không chấp nhận em? Ai cũng nói chúng ta xứng đôi, và anh cũng cần một người phụ nữ như em ở bên cạnh giúp anh gánh vác công ty..
“Tôi không thích cô”
Vinh Sở Lâm không chờ cô ta nói xong ngay lập tức mở miệng ngắt lời.
Trái tim của Tân Băng Như lại nhói đau, vẻ mặt ủy khuất ban đầu chậm rãi thêm chút chế nhạo.
“Anh không thích em, vậy anh thích ai? Có phải Mãn tiểu thư lần trước đã gặp đúng không?”
Vinh Sở Lâm nheo mắt.
Nói đến đây, anh ta nhớ tới mình chưa tính toán với Tân Băng Như.
Nếu không phải vì những lời nói khiêu khích của cô ta, Tuyết Nguyệt đã không đột nhiên quyết định rời đi, khiến anh thiếu chút đánh mất Tuyết Nguyệt và sự tồn tại của đứa bé mà anh ta nên biết.
Một lúc sau, trong lòng sợ hãi chậm rãi lan ra.
Vinh Sở Lâm không khách khí nói: “Ngày đó cô không nên nói những lời khó nghe này với Tuyết Nguyệt”
“Thật sự là cô.”
Tân Băng Như lập tức hiểu ra ý tứ của những lời này, khóe miệng hiện lên một nụ cười ảm đạm và mỉa m: “Cô ấy là thiên kim tiểu thư nhà họ Mẫn, chẳng lẽ anh không tức giận nhà cô ấy luôn nghĩ biện pháp chèn ép nhà họ Vinh sao?”
Vinh Sở Lâm biết mục đích lời nói này của cô ta là gì.
Kế châm ngòi ly gián.
Thủ đoạn này ở trong mắt anh ta không hề đáng giá.
Nếu anh ta không cố ý cho cơ hội, xí nghiệp họ Mẫn hoàn toàn tìm không thấy thời cơ chèn ép công ty của anh ta. Tất cả những điều này chỉ là để bắt được nội gián của nhà họ Tân xếp vào cao tầng nhà họ Vinh.
Vinh Sở Lâm thu hồi ánh mắt, không muốn mất thời gian với cô ta Anh ta muốn nhanh chóng hoàn thành công việc để về nhà sớm gặp Mẫn Tuyết Nguyệt.
“Cô hỏi xong chưa? Nếu xong rồi thì xin mời ra ngoài”
Ý tứ: “Chuyện của tôi không liên quan gì đến cô.
Tân Băng Như cảm thấy hôm nay đến xí nghiệp nhà họ Vinh quả thực chính là tự rước lấy nhục!
Cô ta cắn môi dưới, cuối cùng bước ra khỏi văn phòng với đôi mắt đỏ hoe.
Nhóm người bí thư thấy cô ta hùng hổ đi tới, khi rời khỏi lại hốc mắt ướt át, bọn họ không khỏi bị dọa.
“Hai người bọn họ cãi nhau sao?”
“Hôn lễ sắp đến. Lúc này cãi nhau, không có việc gì đúng không?”
“Tôi khá lo lắng cho công ty của chúng ta”
Sau khi Tân Băng Như rời khỏi xí nghiệp nhà họ Vinh, cô ta vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Vinh Sở Lâm là người đàn ông mà cô ta liếc mắt một cái đã vừa ý. Trước khi tán tỉnh, cô ta đã tìm hiểu và điều tra rất nhiều để xác nhận rẵng anh †a vẫn còn độc thân, mới có thể chủ động tấn công.
Nhưng bây giờ, ngay khi chuyện tốt của cô †a sắp thành hiện thực thì một người bạn gái cũ bỗng nhiên xuất hiện, tất cả mọi kế hoạch đều đổ vỡ.
Cô ta thật sự không cam tâm.
Ba Tân không khỏi lắc đầu khi nhìn thấy bộ dạng mất hồn mất vía của con gái.
“Ba đã sớm nói với con từ đầu, đừng đặt cả trái tim mình vào người đàn ông kia, con vẫn không nghe lời. Cậu ta có gì tốt? Ngay cải công ty cũng không giữ được, trước sau gì sẽ rơi vào trong tay của bố, đến lúc đó cậu ta chỉ có thể cuốn xéo. Con muốn chọn, cũng phải chọn một người đàn ông xuất sắc như chủ tịch tập đoàn họ Phong!”
Ba của cô ta từ trước đến nay chưa bao giờ coi trọng Vinh Sở Lâm.
Theo ý kiến của ông ta, một người trẻ tuổi như Vinh Sở Lâm nên biết cách nhìn người trong công việc, cư xử phù hợp với hoàn cảnh, nhưng Vinh Sở Lâm lại hành xử cứng rắn, trong lời ăn tiếng nói không uyển chuyển dễ làm mất lòng người khác, không thích hợp làm người kinh doanh Tân Băng Như không khỏi trợn mắt.
“Ba, con thất tình, ba không thể nói lời dễ nghe hay sao? Ba giúp con nghĩ biện pháp là được”
“Chẳng lẽ con còn muốn ba đến nhà họ Vinh ép hôn ư?”
“Biện pháp này thật tuyệt! Ba, ba thật tốt với con! Cứ làm theo phương pháp mà ba đã nói đi”
“Ba nói ép hôn khi nào?”
Tân Băng Như cười giảo hoạt như con hồ ly ôm cổ ba cô ta làm nũng.
“Trời ơi, ba, ba giúp con một chút thôi. Con thật sự yêu rồi, không muốn người đàn ông mà mình coi trọng biến mất như vậy…”
“Nhỡ người ta đã có người yêu rồi thì sao?”
“Người phụ nữ họ Mẫn kia không đáng nhắc tới, ba giúp con chèn ép công ty nhà cô tai”
Ba Tân cảm thấy bất lực đối với tính cách bốc đồng của con gái.
“Chèn ép? Ba lấy cái gì đi chèn ép? Tập đoàn nhà họ Mẫn của người ta ở thành phố Hải Phòng có thể đứng trong bảng top mười, thực lực hùng hậu. n tại ba muốn chèn ép nhà họ Vinh còn khó khăn, làm sao có thể chèn ép nhiều như vậy?”
Tân Băng Như bĩu môi, đành phải giận dữ nói: “Được con sẽ tìm cách nói chuyện với người phụ nữ đó.”
“Con đừng làm ba mất mặt, na của con vẫn còn thể diện. Con đừng làm chuyện quá đáng ở bên ngoài khiến kế hoạch của ba thất bại. Khi đó ba không chỉ không giúp con dọn dẹp đống hỗn độn, còn có thể đuổi con ra khỏi nhà”
Trong lòng ba Tân, sự nghiệp của ông ta đặc biệt quan trọng.
Con gái có thể chơi chiêu trò, chỉ cần không ảnh hưởng sự nghiệp của ông ta thì mọi chuyện đều dễ nói chuyện.
Tân Băng Như lè lưỡi: “Con đã biết! Con sẽ tự giữ chừng mực”
Mẫn Tuyết Nguyệt giống như một con chim hoàng yến bị giam lỏng.
Mấy ngày nay, Vinh Sở Lâm không cho cô ấy ra ngoài đi lung tung.
Đặc biệt là công ty, sau khi anh ta biết Mãn Tuyết Nguyệt giao công ty thời trang cho Thời Ngọc Diệp quản lý, càng không đồng ý cho cô ấy đến công ty đi làm.
Anh ta nói rằng anh ta lo lắng cô ấy sẽ làm việc quá sức, tổn thương cơ thể và có hại cho đứa trẻ.
Mỗi khi cô ấy vừa ra khỏi nhà, cô ấy đều thấy Vinh Sở Lâm đột nhiên xuất hiện trước mặt và trực tiếp bế cô ấy về nhà.
Điều này khiến Mẫn Tuyết Nguyệt tức giận.
“Này, tên khốn Vinh Sở Lâm kia, em nói cho anh chuyện mang thai không phải để anh lấy nó làm cớ giam lỏng em”
Vinh Sở Lâm nghiêm túc đút dâu tây cho.
“cô gần đây thích ăn chua không? Nghe nói nếu thích ăn chua thì sinh con trai phải không?”
“Anh ta có đang nghe hay không?”
Mãn Tuyết Nguyệt cực kỳ tức giận.
“Vinh Sở Lâm, anh quan tâm đến đứa trẻ hay tôi?”
Vinh Sở Lâm suy nghĩ kỹ về điều đó và hỏi: “Em quan tâm điều đó?”
“A, em hối hận rồi, anh cút đi, em một mình nuôi đứa trẻ này, anh không có phần”
“Tại sao?”
“Như vậy em có thể chạy khắp nơi, không ai quản em, em cảm thấy thoải mái và tự do”