Sau khi nói chuyện với Phó Uyển Hân và đồng thời nói với cô ấy rằng không nên kể về chuyện này xong, Thời Ngọc Diệp đã dành thời gian để đăng nhập vào tài khoản của mình.
Đã sáu tháng kể từ lần cuối cùng cô phát hành một bài hát mới.
Thời Ngọc Diệp vẫn cảm thấy có chút áy náy vì đã quên mất người hâm mộ của mình, nghĩ đến việc hôm nay ở nhà không có việc gì làm, nên cô đã quyết định lên mạng xem thử.
“Mẹ kiếp, mình đã lâu như vậy không đăng nhập vào tài khoản, lượng người hâm mộ của mình không giảm mà còn tăng lên, sắp chuẩn bị vượt mười triệu rôi. Thật đáng kinh ngạc phải không?”
Thời Bảo Thiên liền hỏi: “Cái này không tốt sao?”
“Vấn đề là hộp thư riêng của mẹ cũng sắp phát nổ rồi, đã vậy Facebook còn bị lag nữa.”
Thời Bảo Thiên liền câm điện thoại di động của cô ra xem, nói một câu: “Mẹ đợi con một chút” rôi quay lại chỗ máy tính xách tay của mình, gõ gõ, một lúc sau mới nghe thấy thanh âm từ cậu bé.
“Con sửa xong rồi, mẹ xem còn lag nữa không?”
Thời Ngọc Diệp thấy thực sự không bị lag nữa liền vui mừng khôn xiết, sau đó cầm điện thoại di động đọc tin nhắn riêng tư của người hâm mộ gửi cho mình, trong lòng cực kỳ thích thú.
Sau khi lướt một hồi trang mạng xã hội, đầu ngón tay cô đột nhiên dừng lại, ánh mắt kinh ngạc rơi vào một trong những tin nhắn riêng tư được gửi cho mình.
“Tô Cẩm Tú? Tại sao cô ta lại tìm mình nhỉ?”
Thời Bảo Thiên thậm chí không nhìn tin nhắn và trả lời thay cô: “Tất nhiên là tìm mẹ để yêu cầu mẹ viết một bài hát cho cô ta rồi”
“Làm sao mà con biết?”
“Cô ta đã từng đề cập trong một buổi thử giọng rằng cô ta muốn tìm một ca sĩ kiêm nhạc sĩ nổi tiếng trên mạng để viết một bài hát, nhưng cô ta lại không nhận được bất kỳ phản hồi nào cả.
Cư dân mạng đoán đó là mẹ, đó cũng chính là lí do vì sao mẹ đã bị người hâm mộ của cô ta tấn công trong một thời gian dài.”
Nếu Thời Bảo Thiên không nói điều này, Thời Ngọc Diệp sẽ thực sự không biết chuyện gì. Kể từ khi gỡ cài đặt Facebook, cô không thấy bất cứ điêu gì trên mạng, và tất cả những lời đàm tiểu trong cộng đồng mạng cũng đều không liên quan gì đến cô. Ngày tháng của cô trôi qua vô cùng yên bình.
Không ngờ, hóa ra Tô Cẩm Tú và cô dù ngoài đời hay trên mạng ảo đều đã có một mối liên kế mà không ai hay.
“Ài, đây đúng là nghiệt duyên “
Thời Ngọc Diệp thuận tay lướt thêm một lúc nhưng lại vô tình ấn thích bài đăng trên trang chủ, sau khi định thân lại, cô kéo nhìn lại thì thấy bài đăng có liên quan đến bản thân mình.
[Nữ minh tinh nổi tiếng ra mắt ở vị trí trung tâm có sức hút kém hơn nhiều so với những phụ nữ bán hàng ven đường, đây chỉ đơn giản là một trò đùa thế kỷ!]
Bên dưới bài đăng, tất cả đều đang so sánh Tô Cẩm Tú với cô, và nội dung các bình luận về tổng thể thì thiên về cô, khen cô lên tận trên mây, còn Tô Cẩm Tú thì lại có vẻ bị ghét và chê bai rất nhiều. Đây chính là trường hợp nâng một người giẫm một người’ khiến người ta đau khổ nhất.
“Hỏng rồi, đã xảy ra chuyện.”
Sau khi đọc xong, Thời Ngọc Diệp đã rất hoảng loạn, cô đã nhanh chóng hủy lượt thích và quay lại trang chủ, nhưng cũng không có tác dụng gì.
[NgônNhiênMimCười_1 đã thích bài đăng này một phút trước. ]
Tin tức trang chủ chết tiệt này đã phản bội cô!
Trước khi Thời Ngọc Diệp có thời gian để nhờ con trai giúp đỡ, tin nhắn thông báo đã bị tấn công dữ dội.
“Mẹ ơi, tại sao mẹ lại đáng yêu như vậy?”
“Có vẻ như mẹ đã gây ra rắc rối rồi.”
Ở phía bên kia.
Tô Cẩm Tú trầm mặc cả đêm, cuối cùng trở về nhà, thấy hai mắt đỏ hoe, mẹ Tô đau khổ chạy tới, ôm lấy cô.
“Con gái, con có sao không?”
“Mẹ..”
“Không sao đâu, đừng buồn! Cả ba và mẹ nhất định sẽ ủng hộ con trong chuyện này!”
Bà Tô ôm con vỗ lưng an ủi. Tô Cẩm Tú trong lòng vô cùng tủi thân và bật khóc trong vòng tay mẹ.
“Mẹ ơi, con cảm thấy xấu hổ quá… Giờ trên mạng ai cũng cười nhạo con. Họ nói con không giỏi bằng Thời Ngọc Diệp. Có người nói con mơ tưởng hão huyền làm trò cười cho mọi người!
Hôm nay người hâm mộ trên Facebook đã giảm vài trăm nghìn người. Mẹ ơi, con không còn sống nữa…
Ông Tô bên cạnh nghe giọng điệu nghẹn ngào của con gái, trong lòng cũng vô cùng buồn bã, hừ lạnh một tiếng.
“Nhà họ Phong đáng chết, sự nổi tiếng mà con gái cưng của chúng ta không dễ dàng gì mới xây dựng được vậy mà lại bị đứa con trai ngoan của nhà họ phá hỏng!”
Mẹ Tô cũng khó chịu không kém trong lòng.
“Nhà họ Phong ức hiếp người quá đáng!
Trước kia ông không nên đồng ý chuyện liên hôn với gia đình bên đói”
“Trước đây, chính bà Phong là người luôn cầu xin chúng ta liên hôn, hôn sự nhất định sẽ thành.
Kết quả là lại đã làm ra một trò đùa mất mặt đến như vậy, khiến cả gia đình chúng ta đều bị cười nhạo”
“Chỉ thương cho con gái của tôi…
Tô Cẩm Tú đã khóc xé gan xe phối khiến hai bố mẹ già của cô đau lòng không nguôi. Đặc biệt là mẹ của Tô Cẩm Tú, nhìn con gái khóc mà bà cũng không kìm được nước mắt.
“Tôi cứ nghĩ tình cảm hai bên gia đình tốt đẹp, kết duyên xong thì tình cảm sẽ càng thêm bền chặt. Hơn nữa, hồi nhỏ hai đứa cũng từng yêu nhau. Tôi cứ nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra nhưng không ngờ lại xảy ra như vậy. Này con gái à, cuộc hôn nhân này, ba sẽ thay con hủy nó, và bố sẽ tìm một cuộc hôn nhân tốt hơn cho con.”
Tô Cẩm Tú nghe thấy vậy liền nín khóc, ngẩng đầu dùng đôi mắt đáng thương ngập tràn nước mắt nhìn họ.
“Nhưng con vẫn thích anh Thần Nam… Anh ấy là người tốt nhất trong số rất nhiều người mà con từng thấy. Con không muốn người khác, con chỉ muốn anh ấy thôi.”
“Này, đứa nhỏ đó mọi thứ đều tốt, ngoại trừ một chuyện, sẽ không bao giờ để cho bất kỳ ai sai khiến hay chỉ trỏ với nó về vấn đề hôn nhân”
“Ba, mẹ, hai người hãy thay con nghĩ nghĩ cách gì đi chứ?”
Ông Tô lúc này hận không thể rèn sắt ra thép: “Thằng nhóc thối ấy đã đối xử với con thế này, sao con còn không chịu từ bỏ nó hả? Cẩm Tú, con lớn lên đã được ba mẹ chiều chuộng, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Ba và mẹ con không muốn thấy con phải gả cho một người đàn ông mà không thể đem lại hạnh phúc cho con.
“Đúng vậy đó, con gái bảo bối của mẹ, mẹ sẽ tìm một người tốt hơn cho con, vì vậy hãy quên người đó sớm đi…”
“Tôi không quan tâm!”
Tô Cẩm Tú, người đang được bố mẹ hết lời thuyết phục, hất tung vòng tay của mẹ cô và nổi giận ngay tại chỏ: “Anh ấy là người đàn ông mà con đã nhận định sẽ kết hôn cùng trong cuộc đời này. Con không quan tâm đến người khác và con phải lấy anh ấy. Nếu ba mẹ không không muốn giúp con thì con sẽ tự mình tìm cách!”
“Nhưng mà…”
Bà Tô muốn bước tới năm lấy cánh tay con gái để tiếp tục thuyết phục nhưng cô lại tránh đi, giọng điệu của cô ta cũng lập tức trở nên lạnh lùng.
“Con mệt rồi, con xin phép vê phòng nghỉ ngơi trước. Hôm nay không cần gọi con xuống ăn cơm, cứ để con yên tĩnh.”
Nói xong cô ta quay lên lâu và trở về phòng, bỏ lại ông bà Tô với vẻ mặt đau khổ vẫn còn đứng như trời trồng tại chỏ. Cuối cùng bà Tô cũng không kìm được, khóc hết nước mắt.
“Ông ơi, ông nói xem con gái của chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”
Ông Tô vồ vai vợ mình mà khế thở dài.
“Dù sao thì cuộc hôn nhân này cũng không thể thành được. Hãy cho con bé một khoảng thời gian và để cho con bé từ từ nghĩ thông suốt.”
“Thật sự là có thể sao?”
“Vài năm trước, Thần Nam chia tay với con bé, và chúng ta đã gửi nó đi du học. Con bé không phải là đã vượt qua rồi sao? Bây giờ Cẩm Tú bị ám ảnh và không muốn nhận ra tình yêu đích thực.”
Dù là gia đình giàu có nhưng họ nhất quyết muốn con gái phải tìm được hạnh phúc chứ không phải là chỉ đâm đầu vào nấm mồ hôn nhân trên danh nghĩa.
Chỉ cần con gái thích, họ sẵn sàng đưa đến trước mặt bằng cả hai tay.
Nhưng trong tình huống hiện tại, rõ ràng là Phong Thần Nam chắc chắn không phải là một người tốt, làm cha mẹ, dù có làm theo ý con gái như thế nào cũng phải duy trì lý trí của mình.
“Nhưng tính cách của Cẩm Tú quá cố chấp, tôi lo lắng rằng con bé sẽ làm những điều ngu ngốc…”
Sự lo lắng của Bà Tô không phải không có lý do.
Ông Tô suy nghĩ một hồi rồi nói “Sau này hãy gọi cho người quản lý của con bé và để công ty sắp xếp thêm các hoạt động. Có lẽ con bé sẽ không nghĩ đến điều đó nữa khi nó bận rộn với công việc.”
“Tôi cũng mong là như vậy.”
Trong phòng, Tô Cẩm Tú nhận được điện thoại từ chị Văn.
Sau khi nghe cô khóc, đầu dây bên kia im lặng hồi lâu mới đưa ra quyết định nặng nề: “Lúc đầu chị khuyên em nên làm hòa với anh ấy rồi… Thôi, quên đi. Bây giờ trong hoàn cảnh này, em phải làm điều gì đó. Hãy giữ tỉnh táo để bảo vệ bản thân, nếu không mọi thứ sẽ ngày càng càng trở nên tồi tệ hơn và có thể vượt tầm kiểm soát.”