Trong chốc lát
Thời Ngọc Diệp vẫn chưa thể nghe hiểu được hết ý tứ của Phó Uyển Hân.
“Sao lại hỏi như vậy?”
“Chị nhìn xem, chiếc xe và cả người vệ sĩ này, đều là do tổng giám đốc Phong sắp xếp cho chị, mà em cũng là vì hưởng ké phúc của chị mới có thể đi được chiếc xe sang trọng như vậy. Chị Thời, em nói cho chị một bí mật, đây là lân đầu tiên em được ngồi trên một chiếc xe đắt tiên như vậy!”
Thời Ngọc Diệp cảm thấy lời tống kết của cô ấy nghe quá buồn cười, nên cũng lười giải thích.
Nhưng Vân Mặc Tích đang ngôi ở ghế lái phụ nghe được câu nói này của Phó Uyển Hân thì có chút mất hứng, vô cùng kiên nhẫn sửa lại, nói: “Cô Phó, chúng tôi không phải là do tổng giám đốc Phong sắp xếp đến”
“Không phải tổng giám đốc Phong, vậy chẳng lẽ là tống giám đốc Trịnh?”
“Cũng không phải…”
“Anh đừng nói với tôi là quản lý Triệu nha!”
Câu hỏi này của Phó Uyển Hân đã hoàn toàn làm cho Vân Mặc Tích rơi vào mông lung.
Tổng giám đốc Trịnh thì anh biết, người này là tổng đại lý của Bảo Thắng tại chỉ nhánh thành phố Hải Phòng. Nhưng còn quản lý Triệu kia là ai?
Anh đã đi theo bên cạnh cô chủ lâu như vậy rồi, hình như chưa từng nghe nói qua trong bộ phận lại có người quản lý này.
Phó Uyển Hân nhìn thấy Vân Mặc Tích sửng sốt, cảm thấy vô cùng buồn cười.
“Được rồi, anh không cần giải thích với tôi đâu, tôi biết các anh làm công việc này phải giữ bí mật, tôi nhất định sẽ không vạch trân thân phận thật sự của các anh với người khác.”
Thời Ngọc Diệp nhìn bộ dáng nói không nên lời của vệ sĩ nhà mình cũng bật cười một tiếng.
Vân Mặc Tích thấy cô chủ cũng không có ý định giải thích nhiêu hơn nên cũng im lặng theo, không làm gián đoạn cuộc trò chuyện của hai cô nữa.
Ăn cơm tối xong, Phó Uyển Hân lại đi nhờ xe của Thời Ngọc Diệp cùng nhau trở vê chung cư, lái xe nhiều nhất cũng chỉ tốn mười lăm phút.
“Cảm giác được đi nhờ xe về nhà mà không phải tốn tiền thật sự là quá tốt, ôi chao, chị Thời, ngày mai em có thể tiếp tục đi nhờ xe của chị được không?”
“Không phải buổi sáng em đã nói muốn giữ khoảng cách với chị, để tránh cho một ngày nào đó bị tay súng bản tỉa nhận sai người thì lại gặp tai họa mà chết hay sao?”
“Nhưng bây giờ em đối với chị vô cùng hoan nghênh…”
Thời Ngọc Diệp bất đắc dĩ cười: “Được rôi, ngày mai em cứ ở dưới đại sảnh chờ chị. Thang máy của em mở rồi kìa”
Phó Uyển Hân nhiệt tình cảm ơn, sau đó đi vào thang máy của chung cư, bỗng nhiên nghĩ ra được có điều gì đó không ổn, thừa dịp cửa thang máy vẫn chưa đóng lại, hỏi ngược lại: “Chị Thời không đi thang máy cùng em sao?”
“À không cần, chị đi thang máy bên kia”
Nhìn theo bàn tay của Thời Ngọc Diệp, Phó Uyển Hân phát hiện cô đang chỉ vào thang máy độc quyền của căn hộ nhìn ra biển ở tòa chung cư này. Hôm qua lúc vừa chuyển đến đây, chủ nhà cũng đã giới thiệu sơ bộ, nói rằng đó là thang máy chỉ có thể được sử dụng bởi các hộ chung cư ở trên tâng cao nhất.
“Vậy là chị Thời đang ở tầng 20 sao?”
“Không phải, chị ở tầng 21”
“Cái gì? Thật sự có tầng 21 sao? Hôm qua em còn tưởng anh ta đã nói dõi em”
Thời Ngọc Diệp gật đầu nói: “Chỉ có thang máy duy nhất đó mới có thể đi lên được, hơn nữa còn chạy thẳng tới tận nơi”
Thật ra ban đầu Thời Bảo Thiên dẫn bọn họ vào căn hộ chung cư này chỉ vì tâm nhìn của nó hướng ra biển, còn có lý do bởi vì thích sự đối đãi đặc biệt của chiếc thang máy này, nếu dùng nó thì họ không cần phải đi chung thang máy với người khác, buổi sáng ra ngoài làm việc cũng rất thuận tiện.
Phó Uyển Hân bày ra vẻ mặt hâm mộ đóng cửa thang máy lại.
Thời Ngọc Diệp được Vân Mặc Tích hộ tống về đến tận nhà, sau đó cô nhanh chóng đi vào phòng ngủ để tắm rửa, điện thoại di động thì đặt trên bàn ở phòng khách.
Hiếm khi Thời Tử Long tỉnh luyện thuốc xong sớm như hôm nay, đơn giản ngồi ở trên sô pha phòng khách xem phim hoạt hình của trẻ em cùng với Thời Trạch Minh.
“Reng reng.”
Tiếng chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, làm gián đoạn hai người họ xem TV.
Bé Lớn và Bé Sáu nhìn nhau một cái, quyết định không thèm để ý đến điện thoại, chờ mẹ tắm xong đi ra rồi nói cho cô biết lúc nấy cô có điện thoại nhưng chưa nhận máy là được.
Điện thoại không có ai trả lời nên tiếng chuông cũng nhanh chóng ngừng lại, nhưng chưa được bao lâu thì nó lại tiếp tục kêu lên một lần nữa.
Lần này Bé Sáu nhịn không được bắt đầu suy đoán.
“Có phải người ta có chuyện gấp nên mới muốn tìm mẹ hay không?”
“Chắc là vậy.”
“Vậy hay là chúng ta nhận điện thoại trước?”
“Em nghe đi.”
Thế là Bé Sáu tuột xuống sô pha, dùng bàn tay nhỏ bé mập mạp của mình cầm lấy điện thoại di động Thời Ngọc Diệp lên nhìn xem.
Lúc trước khi Thời Ngọc Diệp lưu số điện thoại thì Phó Uyển Hân đã nói cô hãy ghi chú biểu tượng là hai ngôi sao, Bé Sáu nhìn thoáng qua, nhớ tới lúc trước có một bộ truyện tranh đã nói người ngoài hành tinh đều ở trên các vì sao, vì thế liền quay đầu nói với Bé Lớn.
“Là người ngoài hành tỉnh gọi tới.”
Bé Lớn: ???
Còn chưa kịp hỏi rõ ràng thì Bé Sáu đã nhận điện thoại.
“Alo”
Ở đầu bên kia của điện thoại, Phó Uyển Hân có chút kinh ngạc nhìn ghi chú trên điện thoại.
Đúng là chị Thời, không có gọi sai mà.
Sao chị ấy vừa về đến nhà thì giọng nói lúc nói chuyện lại mềm mại như giọng em bé vậy?
Nghe có vẻ rất dễ thương.
“Alo chị Thời, đột nhiên em nhớ ra mẹ em vừa gửi cho em một hộp đặc sản rất lớn, để cảm ơn chị vì hôm qua đã thay em thiết kế bản vẽ nên em muốn đem một chút hoa quả qua cho chị được không! Nhân tiện, nhìn thử phong cảnh trên tầng 21 của chị khác biệt như thế nào. “
Bé Sáu ngập ngừng một chút, đang định nói thêm cái gì đó nhưng cuối cùng Phó Uyển Hân lại nhanh nhẹn nói tiếp.
“Xem như là em cảm ơn nên mới cho chị, chị tuyệt đối đừng từ chối em mài! Cứ vậy đi nha, em mang hộp đặc sản này xuống lầu, chị mở quyền sử dụng thang máy cho em, để em cảm nhận thử thang máy chạy thẳng đến nhà sảng khoái đến mức nào được hay không?”
Bé Sáu nghe thấy sắp có đồ ăn, trong lòng thật sự là cực kỳ vui sướng, đáp lại với điện thoại một chữ được, sau đó ầm ầm chạy về phía lối vào ở sảnh ngay cửa.
Bé Lớn thấy cậu bé không nói lời nào đã chạy.
đi, trong lòng còn vô cùng vui vẻ thì cảm thấy rất kinh ngạc.
“Trạch Minh, em muốn đi đâu?”
“Đi mở cửa cho người ngoài hành tỉnh.”
“Ai là người ngoài hành tinh?”
“Bạn bè mà mẹ quen biết.”
Thời Tử Long hoàn toàn mờ mịt, cũng đi theo đến lối vào ở sảnh cùng nhau chờ đợi.
Vài phút sau, Phó Uyển Hân ôm một hộp bánh bích quy cùng đồ ăn vặt đến trước cửa thang máy độc quyền ở tầng trệt của căn hộ chung cư, ấn chuông.
“Tính Tong”
Bên cạnh lối vào sở sảnh có lắp một cái màn hình nhỏ, là màn hình thông với màn hình theo dõi được lắp đặt ở tầng trệt, lọt vào trong tâm mắt chính là bóng dáng của một cô gái trẻ rất xinh đẹp.
Bé Lớn Thời Tử Long chưa từng thấy người này lần nào, đang rối rắm có nên đợi mẹ tắm xong mới hỏi thử có muốn mở cửa thang máy hay không thì Bé Sáu Thời Trạch Minh đã không chút do dự ấn nút đồng ý cho Phó Uyển Hân.
Thời Tử Long đỡ trán, cảm thấy mình là anh cả, cần phải phổ cập thêm kiến thức cho em trai Trạch Minh này ý thức phòng ngừa an toàn dành cho trẻ em mới được.
“Trạch Minh, em không thể dễ dàng đồng ý cho người xa lạ lên đây như vậy.”
Thời Trạch Minh dùng ngón trỏ vuốt căm một cái, như có suy nghĩ: “Những cô gái thích ăn uống nhất định sẽ không quá độc ác”
“222m Cái quái gì thế này?
Bé Lớn vốn dĩ còn muốn tiếp tục nói thêm, nhưng lúc này lại nghe thấy thang máy kêu đỉnh một tiếng “Tới rồi”
Bé Sáu không hề che giấu sự vui vẻ trên mặt, tự mình đi mở cửa cho Phó Uyển Hân “Chị Thời, nhà chị rất đẹp… Ø? Chị Ngọc Diệp đâu?”
Cửa vừa mở ra, Phó Uyến Hân liên mở miệng nói mấy câu, sau đó mới phát hiện có gì đó không ổn, vậy mà lại không nhìn thấy bóng dáng của Hoäc Băng Tâm đâu cả.
“Mẹ con đi tắm rồi.”
Giọng nói mềm mại mang theo hơi sữa truyền đến, Phó Uyển Hân cúi đầu, chỉ thấy một cậu bé trắng nõn mịn màng như ngọc đang ngấng đầu nghênh đón cô ấy.
Thật đáng yêu…
“Con, con, con là ai vậy?”
“Con là Thời Trạch Minh, anh ấy là Thời Tử Long” Bé Sáu Thời Trạch Minh chỉ tay vê phía Bé Lớn Thời Tử Long đang đứng phía sau, Phó Uyển Hân thuận mặt nhìn theo, phát hiện hai đứa nhỏ này vậy mà lại giống nhau như đúc, trong nháy mất sinh lòng vui mừng.
“A a a là một cặp song sinh! Cậu bé này cũng rất đáng yêu!”
Nếu không phải bây giờ cô ấy đang cầm một hộp đồ ăn vặt và bánh quy trong tay thì chỉ sợ là cô ấy đã nhịn không được ngồi xổm xuống ôm hai đứa bé đáng yêu này vào Công thật mạnh rồi.
"Bọn con không phải là một cặp song sinh"Làm sao có thể không phải là một cặp song sinh được cơ chứ, bộ dạng của hai đứa thật sự là giống hệt nhau!”
Bé Sáu còn muốn giải thích thêm thì bỗng nhiên trong đầu của Phó Uyển Hân đã hiện lên suy nghĩ gì đó, sắc mặt khiếp sợ.
“Chờ một chút, hai đứa sao hai đứa lại giống tổng giám đốc Phong như vậy?
Tử Long và Trạch Minh nghe thấy cô ấy nói vậy, hai mặt nhìn nhau.
Ngay khi hai đứa nhỏ không biết phải giải thích thế nào với Phó uyển Hân thì phía sau bông nhiên truyền đến giọng nói của Thời Ngọc Diệp.
“Uyển Hân? Sao đột nhiên em lại tới đây?”