Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài (FULL)

Lâm Gia Thanh bị vả mặt Tại nơi làm việc ngày hôm nay, Thời Ngọc Diệp nhận thấy rằng thái độ của đồng nghiệp đối với cô đã thay đổi.

Hôm qua cô được nghỉ một ngày, không biết có chuyện gì xảy ra trong cuộc họp tống kết tháng, nên khi đi làm lại, cô đã được mấy đồng nghiệp mời làm quen làm cho cô thấy thụ sủng nhược kinh.

“Ngọc Diệp, chúng ta cùng nhau đi ăn vào buổi trưa đi! Uyển Hân cũng đi”

Cô sững sờ vài giây rồi mỉm cười “Được chứ”

Phó Uyển Hân đang có tâm trạng rất tốt, cô ấy đã nói với cô về những gì đã xảy ra trong cuộc họp ngày hôm qua: “Chị Ngọc Diệp, thái độ của mọi người đối với chị càng ngày càng tốt.

Dù Lâm Gia Thanh có nói xấu sau lưng chị thì cũng sẽ có người đến nói thay chị. Trong tương lai chúng ta sẽ không còn bị bắt nạt dễ dàng như vậ ©ô cười không nói gì, đúng là tâm tình vui vẻ, không biết là do giấc mơ đêm qua hay là do thái độ của đồng nghiệp đối với cô thay đổi.

Trong giờ nghỉ trưa, các đồng nghiệp của cô tranh thủ trò chuyện sôi nổi và nằm bắt cơ.

hội để đặt câu hỏi với Thời Ngọc Diệp.

“Ngọc Diệp, tôi nghe nói rằng cô đã đi làm giám khảo ngày hôm qua, phải không?

Thế nào? Cô có thể nói cho chúng tôi biết trước một chút về việc đó được không?”

“Mau nói đi, chúng tôi đã được chọn không?

Phó Uyển Hân cũng gia nhập hàng ngũ và chỉ vào mình: “Em, em, em?”

Thời Ngọc Diệp mím môi, nói: “Kỳ thật, tôi không cần nói cho các người, danh sách trúng cử sẽ được công bố trong chốc lát”

“Cái gì? Khi nào?”

“Một giờ rưỡi.”

Các đồng nghiệp bị sốc.

“Cái gì? Còn năm phút nữa là một giờ rưỡi!”

“Tôi muốn ăn nhanh, sau khi ăn xong trở về phòng làm việc kiểm tra trên máy tính!”

“Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy”

Mọi người vội vàng cơm nước xong, xem thời gian cũng đã hơn một giờ rưỡi, vội vàng trở lại phòng thiết kế khởi động máy tính lên mạng.

Bộ dạng bối rối trông giống như các thí sinh thi đại học đang kiểm tra điểm số của mình, mong chờ điều đó.

Phó Uyển Hân có chút bất an, nhấp vào trang web chính thức của cuộc thi thiết kế giải vàng, làm mới hai lần, liền thấy danh sách.

“Nó đang sắp ral”

“Mau vào xeml”

Lúc này, Lý Mạn Như, Lâm Gia Thanh và hai đồng nghiệp thân thiết lần lượt trở về.

Nhìn thấy họ nghiêng người trước máy tính của Phó Uyển Hân, nhìn bọn họ rất lo lắng, đang định hỏi xem họ đang làm gì thì đột nhiên một đồng nghiệp hét lên và tỏ ra rất phấn khích.

“Tôi đậu rồi! Tôi đậu rồi!”

Khi tiếng reo hò của các đồng nghiệp giảm xuống, Phó Uyển Hân che miệng lại.

*Tôi cũng vậy… Tôi cũng được chọn”

“Hu hu tôi không được chọn, nhưng tôi vẫn muốn chúc mừng các ngư: “Cô nhất định phải lọt vào trận chung kết! Hãy giành lấy danh dự cho thương hiệu Bảo Thắng của chúng taI”

Lý Mạn Như nhướng mày ngắt lời: “Danh sách chọn lọc rồi sao? Lần này chọn bao nhiêu ứng viên?”

“Trong danh sách tung ra, tôi có thể thấy 60 vị trí trên trang web chính thức.”

Lâm Gia Thanh nâng cảm khinh thường nói nhỏ: “Chọn sáu mươi người, nhiều như vậy chẳng trách là được chọn dễ dàng như vậy”

Anh ta nói xong liền vặn người trở về chỗ ngồi, không vội vàng bật máy tính lên.

Phó Uyển Hân và ba đồng nghiệp khác cong môi, bất kể thế nào, họ đều chia sẻ niềm vui của họ xung quanh Thời Ngọc Diệp.

Thời Ngọc Diệp tràn đầy nụ cười: “Chúc mừng, thiết kế hoàn thành rất tốt”

“Chị Ngọc Diệp, chị thật tệ, chị thừa nước đục thả câu, biết chúng em được chọn nhưng lại không nói cho chúng em biết, thật khiến chúng em căng thẳng và lo lắng!”

“Nếu như tôi thông báo trước, mọi người sẽ không vui vẻ như bây giờ”

“Nói vậy cũng đúng”

“Cảm ơn, Thời Ngọc Diệp, tôi rất hạnh phúc”

“Không cần cảm ơn, tôi không có làm cái gì, thiết kế của cô quả thật là hoàn thành tốt”

Một nhóm người nói chuyện rôm rả, tâm trạng vui vẻ nhưng bầu không khí bên kia văn phòng lại không mấy vui vẻ.

Lâm Gia Thanh cúi gằm mặt, vuốt danh sách nhiều lần nhưng không ra tên, thay vào đó là một đồng nghiệp ngồi bên cạnh thì thào mừng rỡ như điên.

“Là tôi, là tôi! Thực sự có tên của tôi!!”

Trong văn phòng, một số người vui mừng và một số người buồn bã.

Lâm Gia Thanh nhìn thấy đồng nghiệp bên cạnh hưng phấn nhảy dựng tại chỗ, bụng sôi trào, không kìm được nữa liền đập mạnh xuống bàn.

“Nói đi, anh cho rằng đây là nhà trẻ sao?

Không phải vừa mới lọt vào top sáu mươi, có gì vui sướng?”

*Tôi đã tham gia mấy buổi, đây là lần đầu tiên được chọn, không vui sao được?”

Người đồng nghiệp bị la lên tiếng một cách bực bội.

Chính bản thân mình không được chọn thì sẽ không để người khác vui mừng, tổ trưởng này sẽ ghen ghét, đố ky.

Các đồng nghiệp xung quanh Thời Ngọc Diệp ngừng nói, quay đầu lại và nhìn Lâm Gia Thanh và những người khác với ánh mắt sôi nổi.

Lâm Gia Thanh không nhận ra sự hớ hênh của mình, tức giận chỉ vào Thời Ngọc Diệp và chửi rủa: “Cô đang báo thù cá nhân à? Cô đem ân oán của công ty ra cuộc thi để trả thù cho cô, cô thực sự có thể làm được.

Thật là cuộc thi tồi tệ, thật không công bằng chút nào”

Khổng hiểu sao mình lại bị người khác oán hận một cách không thể giải thích được, Ngọc Diệp cau mày: “Thiết kế của chính anh không tốt bằng những người khác liền trách ban giám khảo là không công bằng? Vậy thì anh và một bệnh nhân bị tráo táo trách trọng lực không đủ mạnh khác nhau điểm nào?”

“Ha ha…”

“Chị Ngọc Diệp, sự so sánh của chị thật thú vị?

Khuôn mặt Lâm Gia Thanh đỏ bừng, giận soi lên nói: “Tôi nói không đúng sao? Nếu cô thực sự không có ý định ích kỷ, làm sao loại thiết kế của bọn người Phó Uyển Hân có thể được chọn?”

Phó Uyển Hân cảm thấy mình bị xúc phạm, tức giận đến mức phản bác lại: “Anh nói rõ đi, loại thiết kế của chúng tôi có vấn đề gì? Thiết kế của chúng tôi không xứng đáng được chọn sao?”

“Chỉ dựa vào cô là tân binh nơi làm việc, năng lực thiết kế ở đâu có thế mạnh như vậy? Nếu không phải Thời Ngọc Diệp che chở, cô sớm đã bị loại”

Vẻ ngoài kiêu ngạo và độc đoán của Lâm Gia Thanh khiến Phó Uyển Hân muốn xắn tay áo lên đánh ai đó, nhưng đã bị người khác ngăn lại kịp thời.

Khi đó, Thời Ngọc Diệp đã đứng lên và nhướng mày nhìn vào khuôn mặt càn rỡ của Lâm Gia Thanh “Danh sách sáu mươi người đứng đầu này được lựa chọn bởi sự đồng thuận nhất trí của 15 giám khảo. Nếu anh có bất kỳ nghi ngờ nào về tính công bằng của cuộc thi, anh có thể liên hệ với ban tổ chức và tin rằng họ có thể đưa ra phản hồi thỏa đáng cho anh”

“Hừm, đừng dùng người tổ chức để trấn áp tôi, dù sao tôi cũng không muốn đặt giải bộ này, tôi chỉ nghĩ cô quá ích kỷ. Ai không hòa hợp được với cô thì kiếm cớ thoái thác đuổi chúng tôi đi”

“Muốn nghĩ như vậy thì nghĩ, muốn làm gì thì làm”

Thời Ngọc Diệp nhún vai, và sau đó tiếp tục đâm dao: “Nhưng anh phải suy nghĩ lại điều đó. Đó cũng là tổ trưởng. Làm thế nào mà tổ trưởng Lý có thể được chọn vào top sáu mươi, nhưng anh đã bị loại trong vòng gửi xe”

Khi Lâm Gia Thanh nghe thấy âm thanh, toàn thân cứng ngắc, nhìn Lý Mạn Như mím môi, ngầm thừa mình được chọn.

Ngay lúc đó, Lâm Gia Thanh như bị phản bội, tâm trạng chua chát, khuôn mặt như bị tát, nóng và đau.

“Bất kể đây là chiến thắng do thiết kế hay nhân phẩm anh đã thua, chà chà, tổ trưởng Lâm Gia Thành, hãy suy nghĩ về điều đó, nếu không anh sẽ phải khẩu trừ tiền thưởng trong cuộc họp tổng kết vào tháng tới. Tự lo lấy thân đi!”

Thời Ngọc Diệp hiếm khi thể hiện khía cạnh độc ác như vậy, nếu không bị nghỉ ngờ về tính chuyên nghiệp và bước vào đường cùng, có lẽ cô vẫn sẽ duy trì hình ảnh tốt bụng và hay bị bắt nạt.

Lâm Gia Thanh tức giận đến không nói nên lời, thân thể không ngừng phát run Sau khi Thời Ngọc Diệp nói xong và ngồi vào chỗ của mình, Phó Uyển Hân và một vài đồng nghiệp ngay lập tức ngưỡng mộ cô và gần như muốn ăn mừng.

“Chị Ngọc Diệp, chị thật tốt! Bình thường chị nên mạnh mẽ như vậy!”

“Tôi chỉ là một nhân viên văn phòng cư xử tốt và tốt bụng.”

Hình ảnh về những nhân viên tử tế và giỏi giang không thể sụp đổ.

Người nhân viên nhỏ được chọn không ở lại thây anh ta mà nói chuyện, họ trở về vị trí của mình gọi điện thoại thông báo tin vui.

Anh ta chỉ còn lại một mình đứng trơ trọi, đơn độc và không có người hỗ trợ, thật lâu sau cuối cùng anh ta cũng không kìm được nên chạy ra khỏi văn phòng để tìm một nơi nào đó để trút bỏ cảm xúc của mình.
Nhấn Mở Bình Luận